Năm đó, khi Thái Hậu đưa Tần Quân đi tìm sư tổ, sư tôt đã nói: “Có ngàn ngàn vạn vạn tiếng nói trong lòng của con người, tuy là vận may của quý nhân, nhưng nếu không ngăn chặn kịp thời, có thể sẽ nguy hại đến tính mạng của quý nhân."

m thanh của nhiều giọng nói vang lên cùng một lúc như vậy có thể khiến người ta phát điên.

Vì vậy, sư tổ đã tặng cho Tần Quân một chiếc vòng tay Phật châu.

"Chiếc vòng tay này tổng cộng có 108 viên Phật châu, có thể tạm thời trấn áp dị số trên người quý nhân. Tuy nhiên, phương pháp này lại không được lâu dài, tác dụng của Phật châu sẽ dần dần yếu đi."

Vì vậy, Tần Quân, người vừa đeo chiếc vòng tay Phật châu, đã có thể trở lại cuộc sống bình thường.

Một năm sau, hắn có thể nghe thấy những giọng nói rất gần mình.

Hai năm sau, khoảng cách được mở rộng đến trong vòng mười bước chân.

Ba năm sau……

Khi Tần Quân trưởng thành, hắn đã có thể nghe được âm thanh trong một căn phòng.

Sau đó, Tần Quân đăng cơ.

Tần Quân lại một lần nữa đi tìm sư tổ.

Sư tổ nói: “Bây giờ long vận đã được thêm vào cơ thể của quý nhân, phụ trợ cho Phật châu, có thể ổn định quý nhân trong nhiều năm, chuyện gì xảy ra sau này thì đều phải xem vận may của quý nhân.”

Vì vậy, Tần Quân những năm này vẫn phải đeo vòng tay.

Khi đeo vòng tay, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói trong phạm vi một căn phòng như cũ.

Tần Quân không thích được người khác hầu hạ, chỉ có duy nhất lúc lâm triều là hắn sẽ bị những tiếng ồn ào làm cho khó chịu.

Nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Giờ đây khi không có Phật châu, hàng nghìn giọng nói lại đồng thời ùa vào một cách mạnh mẽ...

Tần Quân sẽ không bao giờ tháo chiếc vòng tay ra, huống chi là đưa cho một kẻ râu ria nhỏ nhoi như Thục phi!

Con đường từ Phượng Loan cung đến Càn Thanh cung rất dài.

Khoảng cách quá xa khiến ta cảm thấy rất tức giận.

Nếu Tần Quân có chuyện gì, ta sẽ khiến cho Thục phi phải chôn cùng hắn.

10

Khi ta đến Càn Thanh cung, Tần Quân đang bàn bạc chuyện với các đại thần.

Các cung nhân muốn ngăn cản ta nhưng lại không thể ngăn nổi.

Ta trực tiếp phá cửa xông vào.

Đại thần nhìn ta đầy bất mãn, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào ta.

Nhưng ta căn bản không thèm quan tâm đến bọn họ.

Ta bước tới trước mặt Tần Quân.

Tần Quân lúc này cau mày, dường như hắn không có phản ứng gì mãi cho đến khi ta bước đến gần.

Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy sự bất mãn: “Ai cho nàng vào đây?”

Tần Quân sẽ không bao giờ nói chuyện với ta như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc để so đo chuyện này.

Ta nắm lấy cổ tay hắn, muốn đeo lại chiếc vòng tay Phật châu vào tay hắn.

Tuy nhiên, Tần Quân lại đột nhiên tránh đi.

Hắn dùng sức, ta không kịp đề phòng liền bị hắn hất ra vài bước, ta loạng choạng, bụng dưới đập thẳng vào góc bàn, đau đớn khiến ta không khỏi rơi nước mắt.

"Thịnh Liên Y, nàng một vừa hai phải thôi." Tần Quân lạnh lùng nói với ta.

Lời vừa dứt, Hoàng Hậu và Quý phi cũng chạy đến.

"Hoàng Thượng, sao người lại hét lên với Liên Y như vậy?" Quý phi bất mãn, sau nhìn thấy bộ dáng của ta, sắc mặt kinh ngạc, chỉ vào Tần Quân, mắng: "Sao người lại còn bắt nạt Liên Y?"

“Người đây là muốn đuổi thê vào lò hỏa táng phải không?” Quý phi hùng hổ mắng.

Hoàng Hậu cũng bình tĩnh nhìn Tần Quân.

Có lẽ nàng ta đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Tần Quân vẫn cau mày như cũ.

Trông hắn có vẻ rất khó chịu.

"Chẳng lẽ là bởi vì trẫm quá nhân từ, nên các nàng mới không có quy củ như vậy, Càn Thanh cung cũng dám la hét sao? Người đâu..."

Tần Quân nói được một nửa, ta lại một lần nữa bước tới.

Ta lại nắm lấy cổ tay hắn.

Bị giá trị vũ lực nghiền áp, Tần Quân lần này vẫn cố gắng thoát ra nhưng không thành công.

Tần Quân chỉ có thể trơ mắt nhìn ta đeo chiếc vòng vào lại cổ tay hắn.

"Thịnh Liên Y, nàng rốt cuộc đang làm cái gì vậy!" Tần Quân dường như đang cực kỳ tức giận.

Nhưng ta lại cười.