Đêm...

Tiếng ve kêu rả rích bên ngoài. Từ tiệp dư đứng lặng người nhìn ra bên ngoài, ánh mắt không có tiêu điểm. Diệp Phương Nhã bây giờ hẳn là không có chuyện gì rồi đi?

Nàng từ khi vào cung đã không muốn lọt vào cái vòng xoáy tranh đấu, chỉ muốn an an ổn ổn sống qua ngày, vậy mà giờ cũng đã bị dồn đến bước này rồi. Nàng tự cho mình là thanh tịnh, suy nghĩ thoáng hơn những nữ nhân ngày ngày chìm trong cung đấu nhuốm máu người, vậy mà đến cuối cùng vẫn phải vấy bẩn chính mình. Tưởng rằng yên ổn như vậy sẽ không ai nhòm ngó đến, ai ngờ... Nàng ta lại có thể uy hiếp nàng đề mượn dao giết người!

Nàng thực sự hối hận, Diệp Phương Nhã từ khi mới tiến cung đã ở cùng một chỗ với nàng, còn rất biết an phận thủ thường, chỉ là Hoàng đế có hứng thú liền sủng ái như vậy, thế mà các nữ nhân kia lại ghen tị đến mức muốn giết nàng ấy. Nàng vốn dĩ muốn từ chối, song nhìn cái phẩm hạnh của nàng xem? Có quyền mà từ chối không cơ chứ?

Người đó biết Diệp Phương Nhã đối với nàng không chút đề phòng nên mới để nàng tiếp cận nàng ấy như vậy. Nữ nhân trong cung quá ác độc, nàng ở trong cung ba năm rồi, cư nhiên vẫn không thể quen với điều này, đến nỗi giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Diệp Phương Nhã, thực sự xin lỗi...

---

Lạc Tiên điện.

Đã quá giờ Tý. Diệp Phương Nhã nằm trên sàng, cả người mệt mỏi lại không thể ngủ được. Thái độ của Hoàng đế sáng nay vẫn quanh quẩn trong đầu nàng. Thái độ đó, thực sự có chút không bình thường, chỉ là... Hoàng thượng đang toan tính điều gì?

Suy nghĩ một hồi, nàng mệt mỏi thiếp dần đi lúc nào không hay...

---

Sáng hôm sau, Mạc Kỳ Thiên rời khỏi An Phương cung từ sớm, không lên thiết triều ngay mà bất giác tiến tới Lạc Tiên điện. Trông thấy Long liễn giá lâm, thái giám nô tì của Lạc Tiên điện vội quỳ xuống hành lễ, lại được hắn phẩy tay miễn cho:

- Thiên tần đâu?

- Bẩm Hoàng thượng, nương nương vẫn còn đang ngủ ạ. - Trúc Mai lên tiếng, lo lắng sợ sẽ bị Hoàng thượng trách phạt.

Mạc Kỳ Thiên đối với việc này cũng không ngạc nhiên. Ngủ với hắn mà hắn dậy lúc nào nàng cũng không biết, vậy ngủ một mình hẳn là ngủ say như chết luôn rồi đi? Khóe môi bất giác cong lên, hắn đẩy cửa bước vào trong, nhẹ nhàng tiến tới bên sàng như sợ nàng thức giấc.

Ngồi xuống, hắn đưa tay nhẹ kéo lại chăn cho nàng, ôn nhu vuốt ve gò má nhợt nhạt. Diệp Phương Nhã, chỉ có thể trách gia nàng một chút thế lực cũng không có, nếu trẫm sủng ái nàng lên tận trời, chẳng phải Ân Gia và Triệu Gia sẽ càng hành động sao? Trẫm không bao giờ làm gì mà không có dụng ý, vì giang sơn của trẫm, đành để nàng chịu ủy khuất rồi.

Trong lòng trẫm từ lâu đã vốn tâm niệm, Đế vương chỉ có giang sơn, có giang sơn mới có nữ nhân. Diệp Phương Nhã, trẫm sủng nàng, không có nghĩa là mãi mãi có thể bảo vệ nàng khỏi hậu cung tranh đấu, đóa hoa mỏng manh như nàng, liệu có khi nào rời bỏ ta mà đi?

Hắn hiểu rõ lí do vì sao nữ nhân trong cung phải tranh đấu, thâm cung là một vườn hoa tươi, đóa hoa nào vươn cao nhất, sẽ đón được nhiều ánh dương nhất. Đóa hoa nào mỏng manh yếu ớt, sẽ bị những bông hoa kia dẫm đạp lên mà thôi.

Vậy nên, cho dù thế nào, hắn cũng không quản chuyện các nàng tìm nhau tính sổ, trừ phi chuyện đó thực sự quá nghiêm trọng. Diệp Phương Nhã có thể lên đến Thiên tần, hẳn không chỉ nhờ được hắn sủng hạnh. Nhưng mà, vậy cũng tốt, hắn không muốn cả đời phải bảo hộ một nữ nhân, để rồi một phút bất cẩn mà lỡ nàng cả đời.

Hắn không cần nữ nhân để quản lý giang sơn, điều hắn cần là một nữ nhân thật sự - một người coi hắn là phu quân, người thực sự yêu hắn - chứ không phải kẻ chỉ coi hắn là Hoàng thượng, là kẻ đứng trên vạn người. Đó có lẽ cũng là lí do hắn hết lần này đến lần khác chọn nàng, ngoài việc này ra, nàng không còn gì để níu giữ hắn nữa.

Hắn chính là tuyệt tình như vậy, vô tâm đến đáng sợ, khiến người khác biết được mà tâm can lạnh buốt. Bản thân là Đế vương, là đã xác định không coi trọng những nữ nhân cung cấm này vào mắt. Có thể tìm được một hồng nhan tri kỉ đã là may mắn, hắn vốn không mong đến một nữ nhân có thể khiến hắn yêu trọn đời.

- Hoàng... thượng? - Diệp Phương Nhã từ từ mở mắt, thấy hắn liền vội ngồi dậy, lại được hắn nhấn người trở lại - Đừng náo, kẻo động đến vết thương.

- Thiếp còn tưởng người không quan tâm thiếp nữa. - Nàng lí nhí, tay vuốt lại mái tóc hơi rối.

Hắn bật cười:

- Sao trẫm lại không quan tâm nàng nữa? Lại nghĩ đến chuyện gì rồi.

- Hoàng thượng còn cười thiếp. - Diệp Phương Nhã hơi cao giọng, trong mắt Mạc Kỳ Thiên lại là tiểu bạch thỏ ngượng ngùng - Nhã Nhã chịu ủy khuất rồi.

Diệp Phương Nhã trong lòng vui mừng, ngoài mặt lại bĩu môi:

- Còn không phải tại người sao? Đến cả việc người ta ra ngoài hít thở cũng không cho phép, lại còn không giữ lời hứa đến thăm ta.

Thấy nàng giận dỗi đến quên phép tắc mà xưng “ta”, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng:

- Chẳng phải trẫm đã qua đây với nàng rồi hay sao? Ngoan, trẫm hứa thiết triều xong sẽ qua ăn trưa với nàng.

Diệp Phương Nhã mở to mắt nhìn hắn. Ăn trưa cùng nàng? Đây là cái ân sủng loại nào nữa vậy? Thông thường Hoàng thượng chỉ đến tối mới gặp phi tần, đến thăm buổi trưa chiều đã là rất hiếm, nay còn ngồi ăn trưa cùng nàng nữa sao?

- Nhưng mà, chỗ thiếp chẳng có thứ gì tiếp đãi người cả. - Diệp Phương Nhã thỏ thẻ như đang xấu hổ.

Mạc Kỳ Thiên bật cười:

- Ai nói trẫm sẽ ăn ở Lạc Tiên điện?

- Chẳng phải người vừa... - Diệp Phương Nhã bối rối, lại nghe được một câu mà nàng dường như không thể tin nổi:

- Trưa nay, qua Cảnh Long cung dùng cơm trưa với trẫm.