Hoàng hậu vì một câu này của Thái y mà chấn động, rụt rè lên tiếng với Hoàng đế:

- Hoàng thượng, ai có gan dám làm chuyện tày trời như vậy?

- Hoàng hậu còn không biết, trẫm làm sao biết được? - Mạc Kỳ Thiên bâng quơ một câu, lại như con dao hung hăng đâm vào lòng Hoàng hậu.

Phải rồi, từ khi lên ngôi hắn không còn gọi tên nàng, một tiếng “Hoàng hậu”, hai tiếng cũng “Hoàng hậu”, cái tên ngày xưa hắn từng khen hay cũng không còn ở cửa miệng nữa. Cười nhạt, xốc lại tinh thần, Hoàng hậu lên tiếng:

- Cũng may Thiên tần muội muội mạng lớn, thần thiếp nhất định sẽ điều tra rõ ràng việc này.

- Thục Phi nương nương tới! - tiếng thái giám vang lên, ngắt câu nói định ra gần đến miệng của hắn.

Mạc Kỳ Thiên nhíu mày, hắn nhớ chỉ bảo Trương Cảnh Đức gọi Hoàng hậu, Thục Phi cũng đến đây là có ý gì?

Thục Phi ăn vận đơn giản bước vào, nhẹ nhàng hành lễ rồi lên tiếng như để giải thích cho sự xuất hiện đột ngột này của mình:

- Hoàng thượng người ở An Phương cung vội vã rời khỏi, thần thiếp lo lắng muội muội có chuyện liền vội vã đến đây, mong Hoàng thượng trách phạt.

- Đứng lên đi. - Mạc Kỳ Thiên day day thái dương. Đúng là lúc đi có chút vội vã, thảo nào Thục Phi lại chạy đến nơi này, cũng là để nàng ấy chịu ủy khuất rồi.

Thục Phi an vị một bên, ánh mắt hướng về phía nữ tử đang an ổn nằm trên nhuyễn tháp, trong lòng ngổn ngang vài phần. Diệp Phương Nhã nàng ta bị kẻ khác hãm hại đúng sinh thần nàng, lần này đúng là một mũi tên trúng ba đích, không thể hại chết nàng ta cũng có thể đem nàng cùng Hoàng hậu bị Hoàng thượng sinh nghi ghẻ lạnh!

Hoàng hậu ngồi một bên cũng không khá hơn là bao. Nếu không phải Thiên tần mạng lớn qua khỏi mà bị độc tính làm cho trở nên ngu ngốc, không phải vị trí Chính cung này cũng bị lung lay rồi hay sao? Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám làm chuyện này?

Thái y cũng lấy cớ pha thuốc cho Thiên tần mà lui ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chí ít Hoàng thượng chưa trách phạt hắn, nếu không... Rùng mình một cái, hắn vội ôm cái đầu quý giá của mình chạy về Thượng y cục. Việc duy nhất hắn làm được lúc này là lấy công đền tội mà thôi!

- Phải rồi, Trúc Mai, ngươi lại đây. - Mạc Kỳ Thiên ánh mắt chán ghét nhìn Thái y ôm đầu lủi thủi, đột ngột đổi giọng gọi Trúc Mai.

Trúc Mai khẽ gạt nước mắt, quỳ xuống trước mặt hắn và Hoàng hậu:

- Có nô tì.

- Ngươi nói lại cho trẫm, lúc Thiên tần từ cung Cảnh Phượng trở về rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bẩm báo cho thành thực. - Mạc Kỳ Thiên day day thái dương, lộ rõ vẻ mệt mỏi. Đêm nay xem chừng sẽ là một đêm không ngủ rồi.

Nghe hắn nói vậy, vành mắt Trúc Mai lại đỏ ửng lên, lệ cũng hai hàng chảy xuống, bẩm báo trong nghẹn ngào:

- Nương nương... nương nương sau khi từ Niên Hoa điện trở về bỗng nhiên ngất đi, sắc mặt trắng bệch, chúng nô tì làm thế nào cũng không cứu tỉnh được - Gạt lệ, Trúc Mai nói tiếp - Nô tì có đến trước Thái y cục cầu xin, nhưng họ nhất định không mời Thái y tới, còn nói các Thái y đã đến thăm bệnh cho các chủ tử khác cả rồi.

Hoàng hậu giật mình, đánh mắt sang Thục phi, cũng thấy nàng ta không tự nhiên nhấp ngụm trà. Mạc Kỳ Thiên nhếch môi, rồi cười lớn, cười thật hào sảng, lại khiến mọi người lạnh sống lưng:

- Bệnh? Trẫm thật không biết trong cung này hai mươi phi tử liền có bệnh cùng một đêm đấy!

- Hoàng thượng, việc này thần thiếp sẽ điều tra rõ ràng... - Hoàng hậu lên tiếng, lại bị hắn ngắt lời - Trẫm tin năng lực của Hoàng hậu, các ngươi lui ra đi.

Hoàng hậu có chút khó chịu nhưng không dám phản kháng, liền liếc Thục phi nãy giờ làm người câm rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài. Thục phi cũng biết điều vội vã hồi cung. Trong Lạc Tiên điện chỉ còn tiếng nấc khe khẽ của Trúc Mai vọng lại.

Mạc Kỳ Thiên cầm lấy bát thuốc Trúc Mai đưa, nhẹ nhàng ngồi xuống phản. Nhìn nàng sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hơi thở yếu ớt tưởng chừng có thể ngưng bất cứ lúc nào, trong lòng hắn lại dậy lên sự tức giận xen lẫn đau lòng. Nàng vào cung còn chưa nổi một năm, liền bị phi tần của hắn hai lần hãm hại, lần này nếu không phải vì hắn nghe thấy lời van xin của Hồng Phúc mà vội vã đến thì không biết giờ này trước mặt hắn có phải một cái xác không hồn hay không. Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng như lại bùng phát, hắn lớn tiếng:

- Trương Cảnh Đức, điều tra rõ cho trẫm ngày hôm nay những ai đã tiếp cận Thiên tần!

- Ưm... - thanh âm khe khẽ như muỗi kêu vang lên, ngay lập tức dập tan lửa giận trong lòng hắn. Vội quay lại nhìn, thấy nữ nhân nhíu mày khó chịu, hắn liền nhẹ nhàng đút một thìa thuốc cho nàng.

Nữ nhân rất không chịu hợp tác, thuốc đến miệng lại bị cứng rắn trào ra, hắn kiên nhẫn ba lần, là ba lần thuốc tràn ra ngoài, thấm xuống đệm gấm. Mạc Kỳ Thiên đập mạnh bát thuốc xuống, cúi xuống sát mặt nàng:

- Nhã Nhã, nàng không nghe lời.

- Hoàng thượng, nương nương vẫn chưa tỉnh... - Trương Cảnh Đức khẽ nói, như có ý muốn nhắc hắn đây chỉ là phản ứng bình thường của người đang trong trạng thái hôn mê.

- Trẫm biết, ngươi lui ra ngoài đi. - Mạc Kỳ Thiên thở dài, phẩy tay cho hắn lui ra. Trương Cảnh Đức định nhắc hắn đã canh ba, lời nói đến miệng lại phải nuốt xuống, im lặng lui ra ngoài.

Mạc Kỳ Thiên lần này kiên nhẫn hơn, đút từng thìa nhỏ cho nàng. Nữ nhân chỉ nhíu nhẹ mày liễu, lần này ngoan ngoãn uống từng chút một. Mạc Kỳ Thiên đút xong cho nàng liền đặt người xuống kỉ, vòng tay qua eo nàng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết...