Chu Nhu Tắc mắc bệnh hơn một năm trời, rất hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người. Huyền Lăng tuy có thỉnh thoảng ghé qua thăm nàng ta, nhưng cũng chỉ là uống ly trà xong rồi đi chứ không nghỉ lại Cam Tuyền cung.

Miêu thị được sủng ái một thời gian, rốt cuộc vẫn là tính tình kiêu ngạo khiến Huyền Lăng tức giận vài lần mà thất sủng. Thang Tĩnh Ngôn trở thành phi tần được Hoàng đế sủng ái nhất hậu cung, Lan Tuyền các của nàng ta đông vui như trẩy hội.

Chu Nghi Tu nắm phượng ấn trong tay, chưởng quản sự vụ lục cung. Huyền Lăng cũng không có vì chuyện của Chu Nhu Tắc mà thay đổi thái độ với nàng, vẫn như trước tương kính như tân. Chỉ là hắn đối với Dư Phong và Vĩnh Thái thân thiết hơn trước, bởi trong cung chỉ có hai đứa nhỏ này.

Dư Phong đã nhận được mặt chữ. Mỗi ngày, Chu Nghi Tu sẽ dạy hắn mười chữ không hơn. Hắn rất thông minh, chưa đến tuổi vào Thượng thư phòng đã có thể đọc ro ro Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn. Sức tay của tiểu hài tử không đủ, lúc cầm bút vẫn thiếu chút lực. Chu Nghi Tu không hề chiều hắn, chỉ mong hắn viết ra được hình dáng của chữ là đủ. Những phần khác đành phải đợi đến ngày hắn có sư phụ chỉ dạy.

“Nương nương, bệnh của Đại Tiểu thư ngày càng nặng, nghe nói mỗi ngày đều ho ra máu, cả người nàng ta gầy đến trơ xương”, Tiễn Thu nói.

Chu Nghi Tu nhìn ánh dương bên ngoài rọi chiếu, nàng sai cung nhân mở rộng cửa điện, dẫn Dư Phong bốn tuổi và Vĩnh Thái hai tuổi ra vườn hái hoa mẫu đơn.

Vừa nghe xong lời của Tiễn Thu, Chu Nghi Tu không khỏi lắc đầu, nói, “Thời gian trôi nhanh quá. Bản cung còn nhớ năm đó nàng ta tiến cung, ánh nắng cũng ấm áp như ngày hôm nay vậy, ngờ đâu chỉ sau ba năm lại trở nên như thế này.”

Tiễn Thu cười, đáp lại, “Nương nương nói đúng lắm. Đừng nói là nàng ta bây giờ, ngay cả Đại Phu nhân ở trong phủ cũng bị Như Phu nhân chèn ép đến không còn chỗ đứng. Như Phu nhân sinh ra đứa con trai, đứa con trai này về sau sẽ là người kế thừa Chu gia chúng ta.”

Chu Nghi Tu nói, “Ngày xưa bà ta tác oai tác quái trong phủ, kết cục như vậy còn chưa đủ đâu.”

“Dạ phải. Bà ta độc ác vô cùng, rốt cuộc có ngày hôm nay, không phải đều là báo ứng cả sao? Tam phu nhân trên trời linh thiêng nhất định cũng được phần nào an ủi.”

“Dạo này Hoàng thượng rất hay đến chỗ Thang Tiệp dư, xem ra nàng ta hợp với tâm ý của Hoàng thượng.”

Tiễn Thu khinh thường, nói, “Nàng ta được sủng ái thì đã sao chứ? Không có con cũng chỉ là một cánh lục bình trôi. Thang Tiệp dư chỉ là một tỳ thiếp, Hoàng thượng nhất thời cảm thấy mới mẻ đó thôi.”

Chu Nghi Tu suy tính thời gian, không đến hai năm nữa Dư Ly sẽ được sinh ra, có lẽ chậm nhất sẽ là cuối năm nay Thang Tiệp dư mang thai. Nàng nói, “Thang Tiệp dư nhận nhiều ân sủng, có Hoàng tử là chuyện sớm muộn, ngươi đừng có khinh thường nàng ta.”

Đúng lúc này, Dư Phong và Vĩnh Thái được nhũ mẫu đưa đến. Vĩnh Thái cảm thấy mệt liền ngáp một cái, ánh mắt linh động chớp chớp, cái miệng nhỏ bập bẹ kêu lên, “Mẫu phi, ôm, ôm.”

Chu Nghi Tu đón lấy Vĩnh Thái từ nhũ mẫu. Đứa nhỏ nằm ở trong lòng nàng cựa quậy một chút rồi nhắm mắt lại ngủ ngon lành. Dư Phong dùng ngón tay sờ sờ khuôn mặt của Vĩnh Thái rồi nói với Chu Nghi Tu, “Mẫu phi, muội muội đúng là con heo lười ưa ngủ.”

Chu Nghi Tu bật cười. Tiễn Thu và hai nhũ mẫu cũng cười theo. Nàng vỗ nhẹ đầu con rồi nói, “Tiểu tử ngốc, con vừa nói gì đó? Muội muội nhỏ hơn con hai tuổi, đang ở giai đoạn ham ngủ nhất đấy. Lúc con bằng tuổi Vĩnh Thái, khi ngủ còn chảy nước miếng nữa đó.”

Dư Phong nghe mẫu thân nói như vậy thì chợt ngẩn người. Bất chợt, hắn xoay người chạy đi khiến nhũ mẫu đuổi theo không kịp. Tiễn Thu cười nói, “Đại Hoàng tử mắc cỡ kìa.”

Hồi lâu sau, Chu Nghi Tu chợt thở dài buồn bã, “Con cái trong hoàng gia chỉ có thể hồn nhiên ngây thơ được bấy nhiêu năm, sau này lớn lên lại thay đổi tâm tính.”

Tiễn Thu lo lắng, nói, “Nương nương, người sao vậy?”

“Không có gì. Phải rồi, ngươi bảo Thái y viện để ý cho ta, tốt nhất đừng để bệnh của tỷ tỷ được chữa hết, nhưng cũng không được để nàng ta chết. Chốn hậu cung này đáng sợ nhất chính là chịu đựng cảm giác sống không bằng chết!” Chu Nghi Tu lạnh lùng, nói.

“Nương nương yên tâm. Nô tỳ nhất định sẽ dặn dò Văn Đại nhân làm tốt chuyện này.” Chương Di sớm đã cáo lão hồi hương, Chu Nghi Tu nhân cơ hội đưa Văn Thế Thanh ngồi lên vị trí cao nhất của Thái y viện.