Miêu thị tỉnh lại từ trong cơn mê. Nghe Thải Ngọc kể lại mọi chuyện, nàng ta lập tức nổi điên, vừa khóc vừa làm loạn. Chu Nghi Tu sai người đưa tin đến chỗ Huyền Lăng để hắn đi thu dọn tàn cuộc rối rắm này.

“Hoàng thượng! Người nhất định phải làm chủ cho nô tì! Chính Hoàng hậu đã giết con của nô tì, là nàng giết con của nô tì!” Nước mắt loang ra khắp hai gò má, Miêu thị kích động đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt. Nàng ta hận Chu Nhu Tắc, hận không thể ăn thịt uống máu vị Hoàng hậu đáng ghét kia.

“Hoàng thượng, đó là con của người mà?! Hoàng hậu nương nương trách phạt quá độc ác, nô tì còn chưa biết con của mình tồn tại thì nó đã chết rồi! Nô tì không cam lòng!!! Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho nô tì!!!”

Ánh mắt Huyền Lăng lóe lên tia nhìn lạnh lẽo. Hắn không hề an ủi Miêu thị câu nào, trước lúc đi chỉ để lại ý chỉ, “Truyền khẩu dụ của trẫm, phục vị Quý tần cho Miêu thị, phong hào vẫn như cũ là Ninh, ban cho ở chủ điện Diên Hi cung.”

Miêu thị ngây ngốc nhìn Hoàng đế rời đi. Hồi lâu sau, nàng ta tựa như không còn sức mà ngã vào người Thải Ngọc rồi khóc rấm rứt, tất cả cũng chỉ vì đứa con chợt đến chợt đi kia của mình.

Huyền Lăng chậm rãi bước vào Châu Quang điện, ra hiệu không cho một ai lên tiếng. Hắn đi vào nội thất, yên lặng nhìn Chu Nhu Tắc đang nằm ở trên giường. Nàng dường như biết hắn đã đến liền mở mắt.

Sắc mặt của Chu Nhu Tắc tái nhợt. Nàng nở nụ cười mệt mỏi. Trái tim Huyền Lăng vô cùng khó chịu trước nụ cười này. Hắn thực sự rất muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Đã đến nước này, làm sao nàng còn có thể cười với hắn như vậy chứ? Nàng lừa hắn. Lúc hắn biết nàng đã mang thai đứa con của hai người, hắn mừng đến phát điên. Vậy mà nàng nhẫn tâm giội cho hắn một chậu nước lạnh đến tận xương tủy! Nàng có khác đám phi tử trong hậu cung này là bao? Suốt ngày chỉ biết lấy lòng hắn, dụ dỗ hắn để có được vinh hoa phú quý!

Huyền Lăng thẫn thờ nhìn Chu Nhu Tắc. Nàng vẫn giống như ngày thường vậy, dịu dàng uyển chuyển, ánh mắt gợn sóng tình lúng liếng mời gọi hắn, “Tứ lang.”

Hắn không lên tiếng mà nhìn nàng chằm chằm. Lời nói của Thái y không ngừng lặp lại bên tai hắn, Chu Nhu Tắc của hắn... thì ra tất cả chỉ là dáng vẻ giả tạo kệch cỡm.

Thật là ghê tởm làm sao! Nàng so với Thư Quý phi được phụ hoàng sủng ái năm xưa có gì khác biệt đâu chứ?

Thời gian tựa như ngưng đọng. Chu Nhu Tắc chưa bao giờ nhìn thấy Huyền Lăng lạnh lùng như vậy. Hắn lúc nào cũng tình ý triền miên với nàng cơ mà? Nàng bắt đầu hoảng sợ. Có phải hắn biết nàng mất con rồi, hắn không cần vị Hoàng hậu là nàng nữa? Liệu hắn có phế nàng rồi Chu Nghi Tu làm Hoàng hậu không? Khuôn mặt của nàng lúc này đầy sự sợ hãi, bất an, ưu sầu. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

“Tứ lang, chàng sao vậy?” Chu Nhu Tắc mệt mỏi cất tiếng.

Nàng càng mở miệng, Huyền Lăng càng cảm thấy nàng giả tạo vô cùng. Hắn tưởng như có dòng nước trắng đang chảy về phía hắn, chớp mắt một cái đã biến thành bạch xà quấn chặt vào cổ.

Nhớ lại những ngày tháng đẹp đẽ trước kia, Huyền Lăng chợt nhận ra mọi thứ chỉ là một âm mưu được sắp đặt kỹ lưỡng...

Nàng mặc áo thêu Phượng hoàng, vào cung vấn an Nghi Tu

Nàng không ngần ngại đàm luận thi từ cùng trẫm ở hồ Thái Dịch

Ngày Dư Phong đầy tháng, ánh mắt nàng nhìn trẫm với vẻ e thẹn

Hóa ra... hóa ra tất cả là một âm mưu!

Nàng coi trẫm là thằng ngốc mà đùa giỡn!

Bóng của Huyền Lăng phủ xuống giường Chu Nhu Tắc. Ánh nắng xuyên qua lớp lụa mỏng tang bên cửa sổ. Chỉ còn hai bước nữa đã tới chỗ nàng mà hắn cũng không muốn bước thêm.

Khuôn mặt không lộ vẻ buồn vui, Huyền Lăng cứ đứng im tại chỗ. Trong mắt hắn tràn đầy sự phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng. Hắn cất lời rất nhẹ, nhưng khi Chu Nhu Tắc nghe vào tai mình lại tưởng như có tiếng sấm nổ vang, “Đứa nhỏ này... là do nàng uống thuốc mà có, phải không?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Chu Nhu Tắc trở nên trắng bệch. Đôi mắt đẹp lóng lánh sóng tình đầy những tia kinh hãi. Nàng mấp máy môi, nói, “Hoàng thượng, ta...”

Huyền Lăng nhắm chặt mắt rồi lại mở ra. Lửa giận trong lòng bỗng chốc dâng lên, hắn thật muốn đem người trước mắt đốt thành tro.

Không cần hỏi thêm gì nữa, vẻ mặt của nàng đã trả lời hết thảy rồi.

“Tứ lang! Ta thật sự nóng vội, ta muốn sớm ngày có được con của mình...” Nhu Tắc thở phì phò, cố gắng hết sức rướn người để giải thích.

“Im miệng cho trẫm!” Huyền Lăng giận đến mức quát to.

Chu Nhu Tắc không dám nói thêm nữa.

Huyền Lăng xoay người. Hắn không muốn nhìn Hoàng hậu nữa mà ngửa đầu về phía cửa sổ. Đợi đến khi bình tĩnh lại, lấy lại uy nghiêm thường ngày của bậc đế vương, Huyền Lăng mới xoay người lại. Hắn trừng mắt nhìn màn lụa đính đầy châu hoa rồi trầm giọng, hạ lệnh, “Lý Trường, truyền ý chỉ của trẫm. Hoàng hậu mới sảy thai, cần phải an tâm tĩnh dưỡng. Bắt đầu từ ngày hôm nay, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy Hoàng hậu dưỡng bệnh. Những kẻ liên can ở trong điện này cũng không được rời đi, bằng không...” Huyền Lăng cắn chặt răng, tiếp tục nói, “Đánh chết!”

Chu Nhu Tắc cảm thấy một màn tối sầm trước mắt. Ngay sau đó, nàng ngất đi.