Editor: Mai Thái phi

Beta: Thiên phi

Điều này sao có thể? Nếu không phải Vương thái hậu cũng sẽ không vội vàng đưa hai chất nữ của mình vào cung như vậy.

Đưa nữ nhi Vương gia tiến cung hẳn là vì mục đích sinh ra hoàng tử có huyết mạch của Vương gia, không thì sao lại tích cực như vậy?

Nhưng bây giờ nhìn lại, hai cô cháu này cũng không nóng nảy, còn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Ngũ hoàng tử. Ngũ hoàng tử vừa nhuốm bệnh, lại khẩn trương như vậy, so với cô tổ mẫu có quan hệ huyết thống còn khẩn trương hơn. Chuyện khác thường như vậy, chẳng lẽ nói, cô cháu hai người bỗng nhiên phát thiện tâm, thật lòng xem Ngũ hoàng tử là đứa nhỏ của mình?

Lâm thái phi dựa vào quan hệ mấy chục năm với Vương thái hậu, cũng không tin Vương thái hậu là người lương thiện, chất nữ của bà ta cũng không phải người tốt lành gì!

Lâm thái phi hoàn toàn tin những gì được viết trên thư nặc danh kia.

Chỉ là, rốt cuộc thư do ai viết?

Lâm thái phi cũng không quản, bà chỉ biết được, người viết thư nặc danh, là người không có quan hệ với Vương gia, điểm này làm cho Lâm thái phi không có gì phải cố kỵ, không cùng phe với Vương gia, như vậy chính là đứng về phía mình.

Sau khi nhận được thư nặc danh, Lâm thái phi chỉ thử một chút, liền phát hiện được những việc trước kia bà không biết.

Nếu là như vậy, trong lòng Lâm thái phi cười lạnh. Quả nhiên Vương gia mới là quan trọng nhất sao?

Rất tốt, huyết mạch Vương gia, bà muốn cho hắn không có năng lực lên làm Thái Tử!

Trong cung này, biết bí mật không phải chỉ có một người, còn có người biết nhưng không muốn nói.

Trước kia Vương gia không chọc đến mình, bà sẽ không làm gì. Nhưng hiện tại, Vương gia đã chọc đến mình, làm tốt lắm, giết chết cháu trai của bà, bà muốn người Vương gia nợ máu phải trả bằng máu!

Ngũ hoàng tử sau uống thuốc xong đã ngủ, Hoàng Thượng chạy tới.

Nhìn thấy Vương thái hậu còn ở lại, sắc mặt Vương thái hậu rất không tốt, nhìn Hoàng Thượng nói: "Hoàng Thượng bận rộn đến mức thời gian đến thăm đứa nhỏ của mình cũng không có!"

Vương Minh Nhã cúi đầu, trong khoảng thời gian này tính tình của Thái hậu thật sự làm cho người khác có chút không chịu nổi, trước mặt Hoàng Thượng nói những lời này, nói cũng là vô ích.

Dù Hoàng Thượng có như thế nào, thì cũng đã đến.

Đại hoàng tử mỗi ngày đều sinh bệnh, Hoàng Thượng khi đi khi không, lần này Ngũ hoàng tử sinh bệnh, Thái Hậu lại nói như vậy.

Hoàng Thượng vẫn trầm giọng nói: "Trẫm và Âu Dương thủ phụ nói chuyện đưa quan viên ra ngoài, cho nên mới lúc này mới tới, mẫu hậu không nên tức giận, là trẫm không phải, bệnh Ngũ hoàng tử thế nào rồi?"

Vương Minh Nhã nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Ngũ hoàng tử chỉ là bị nhiễm phong hàn, uống thuốc xong đã ngủ, thái y nói không quá nghiêm trọng."

Vương thái hậu vẫn còn tức, nhưng mà Vương Minh Nhã nói như vậy, Vương thái hậu lại nghiêm mặt, cũng làm cho người khác không dễ chịu.

Hoàng Thượng nói với Vương thái hậu: "Mẫu hậu, tiểu nhi có bệnh, thái y đã chữa trị, kính xin mẫu hậu đi về trước, miễn cho bị lây bệnh."

Vương Thái Hậu nghe xong nói: "Ai gia xương cốt còn tốt, còn sợ tức giận mà sinh bệnh? Chỉ cần Ngũ hoàng tử tốt, ai gia cũng không nói cái gì. Thật đáng thương, nhỏ như vậy đã sinh một trận bệnh, cũng không biết Quý phi nuôi dưỡng đứa nhỏ thế nào, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đều khỏe mạnh. Minh Nhã, có thời gian thì ngươi cũng đi Trường Xuân cung nhiều một chút, hỏi Quý phi một chút bí quyết nuôi dưỡng đứa nhỏ, nuôi dưỡng Ngũ hoàng tử cho tốt đi."

Lời của Vương thái hậu có chút khó nghe, ý của bà là, mấy vị hoàng tử trong cung này, chỉ có Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử do Quý phi nuôi dưỡng là không bị bệnh gì. Có phải quý phi đã động tay chân gì hay không?

Sắc mặt Hoàng Thượng liền khó coi, nói: "Lạc nhi và Uyên nhi, lúc trước bị bệnh thuỷ đậu, cửu tử nhất sinh, bây giờ có thể khỏe mạnh, cũng là tạo hóa của bọn hắn!"

Vương thái hậu vừa nói xong đã biết mình nói sai, nhưng đã không còn kịp rồi. Hiện tại Hoàng Thượng nói chuyện Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử bị bệnh thủy đậu, có thể thấy được đã rất tức giận.

"Mẫu hậu, Lạc nhi và Uyên nhi cũng là tôn tử của ngài, dù mẫu hậu không thích bọn họ, cũng xin đừng nói những lời đau lòng này. Các hoàng tử có thân thể tốt, cũng là phúc khí của bọn hắn, tất nhiên trẫm luôn hi vọng từng đứa nhỏ đều có thân thể khỏe mạnh."

Vương Minh Nhã ở một bên nói: "Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương nói là Quý phi nương nương nuôi dưỡng đứa nhỏ rất tốt, muốn thần thiếp học hỏi nhiều. Sau này thần thiếp sẽ học hỏi Quý phi nương nương nhiều một chút, nuôi dưỡng Ngũ hoàng tử thật tốt."

Vương thái hậu có chút đuối lý, nghe Vương Minh Nhã xong thì nói: "Ý của Ai gia chính là như vậy, Hoàng Thượng, ai gia đây là quan tâm quá sẽ loạn. Bởi vì Lâm Trang phi trước lúc lâm chung phó thác Ngũ hoàng tử cho Minh Nhã, nếu làm không tốt, Minh Nhã biết ăn nói thế nào với Lâm Trang phi đã mất?

Lời ai gia nói cũng có chút lòng riêng, Minh Nhã là chất nữ nhi nhà mẹ đẻ của ai gia, ai gia nhìn từ nhỏ đến khi trưởng thành, xem nàng như nữ nhi của mình, cho nên khó tránh khỏi có chút nóng nảy, Hoàng Đế không nên chấp nhặt với ai gia."

Vương thái hậu đã cúi đầu, Hoàng Thượng cũng không thể cắn mãi không buông, Hoàng Thượng nói: "Trẫm hiểu, trẫm cũng hi vọng mấy đứa nhỏ tất cả đều tốt. Sau này trẫm sẽ cho Nga thái y của Thái y viện đến đây bắt mạch mỗi ngày, nuôi dưỡng tốt thân thể mới quan trọng."

Cuối cùng không khí hòa hoãn một chút, lại có đại thần đến bẩm báo sự tình với Hoàng thượng, hắn không thể không rời đi, có thể thấy được thật sự bề bộn nhiều việc.

Vương thái hậu trở về Từ Ninh Cung, nói với Cung ma ma: "Ai gia cũng không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại có đôi lúc không thể khống chế tính tình của mình, có phải có người hạ độc ai gia hay không? Không thì ai gia tại sao có thể như vậy được?"

(Editor: sao giống triệu chứng tiền mãn kinh thế k biết *_*)

Cung ma ma: "Thưa Thái hậu nương nương, Từ Ninh Cung của chúng ta phòng bị nghiêm ngặt như vậy, thức ăn cũng từ phòng bếp nhỏ, nếu muốn kê đơn cũng không có khả năng. Hay là Thái Hậu thỉnh thái y tới xem một chút, nô tỳ nghe nói, phụ nhân ở tuổi của chúng ta sẽ có một đoạn thời gian cảm thấy phiền lòng nôn nóng, tính tình cũng không thể khống chế được."

Hơn nữa bà là Thái Hậu, người khác ai dám chọc bà? Nếu có cáu gắt thì lập tức phát tác.

Đến mặt mũi của Hoàng Thượng cũng không cho.

Mà Hoàng Thượng, nếu không phải bận việc đại sự ở triều đình, một nửa thời gian đều ở bên cạnh Thái Hậu, cho nên tính tình Thái Hậu mới có thể càng lúc càng lớn.

Thêm chuyện của Ngũ hoàng tử, đây là tâm bệnh của Thái Hậu, cho nên mới không thể khống chế mình.

Vương thái hậu nghe xong lời nói của Cung ma ma, nói: "Nói cũng đúng, mời một thánh thủ về phụ khoa đến( ý nói thái y có tay nghề cao về phụ khoa), trong khoảng thời gian này, ai gia càng sống càng thụt lùi, không giống như ai gia trước kia, thật sự là kỳ cục."

Đại sự chưa thành, sao có thể để trong lòng bất ổn như vậy?

Nay Hoàng Thượng với Vương gia càng lúc càng xa, đây là việc không nên.

Vương thái hậu cảm thấy, hiện tại nên nghĩ ra biện pháp để Hoàng Thượng thêm tín nhiệm Vương gia.

Lời Vương thái hậu nói với Hoàng thượng ở Trữ Tú cung, Lý Già La bên này cũng biết.

Lý Già La nghe xong, cũng chỉ cười một cái, vốn đã không thân cận, Vương thái hậu có thể nói như vậy, cũng nằm trong phạm vi có thể tưởng tượng được.

Chỉ là, Hoàng Thượng đến cùng có cảm giác như thế nào?

Hoàng Thượng đối với Vương gia đã có chút chán ghét, nhưng nếu mẹ đẻ là Vương thái hậu, hắn khẳng định còn có thể lưu tình với Vương gia. Dù nói như thế nào thì trên người hắn cũng có huyết mạch của Vương gia, hắn không thể dứt bỏ huyết mạch tình thân.

Lý Già La hi vọng bản thân Hoàng Thượng có thể phát hiện bí mật ở phía sau kia, rất nhiều việc Lý Già La đã làm từ từ, chờ xem hiệu quả như thế nào.

Bên Lâm thái phi, cuối cùng có hiệu quả không ngờ gì hay không? Việc này còn chưa nói chính xác được.

Nhờ có tin tức mà Trường Ninh mang đến cho mình, Lý Già La mới biết được, rất có khả năng Ngũ hoàng tử đã bị đánh tráo.

Như vậy Ngũ hoàng tử thật sự đâu, tỷ lệ sống sót rất nhỏ.

Nàng chỉ cho người đưa một phong thư, về phần Lâm thái phi sau khi nhìn thấy, tin hay không tin, chỉ sợ trong lòng đã chứa nghi ngờ.

Chỉ cần bà ta nghi ngờ, mọi việc sẽ dễ làm hơn.

Là Vương gia bất nhân trước, cho nên cũng đừng trách mọi người bất nghĩa.

Điểm mấu chốt của Lý Già La chính là bọn nhỏ, lần trước làm hại Lạc nhi và Uyên nhi bị bệnh thuỷ đậu, ở giữa còn an bài người hạ độc thủ, những điều này Lý Già La đều ghi tạc trong lòng.

Nàng không phải là người ngồi chờ chết, không thể luôn để người khác tới tính kế mình.

Nay cũng nên để cho bọn họ nếm thử mùi vị bị người khác tính kế.

Chỉ là bí mật của Ngũ hoàng tử, Lý Già La không thể tự mình nói ra. Nàng tin tưởng Lâm thái phi sẽ chọn thời điểm thích hợp, làm cho bà ta bị bại lộ, chẳng qua chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.

Lâm thái phi ở trong cung nhiều năm như vậy, đối với chuyện của Vương thái hậu, bà ấy tuyệt đối sẽ biết được chút ít.

Nếu Lâm thái phi biết một ít bí mật của Vương thái hậu, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Phải biết khi Lâm thái phi tự mình nói ra sẽ rất có lực thuyết phục.

Hoàng Thượng cũng phái người đi tìm quyển sách mà Tĩnh phi nói, chỉ là vẫn không tìm được.

Hắn tạm thời đặt qua một bên, chung quy, mặc kệ mình có phải nhi tử ruột của Thái Hậu hay không, hắn làm Hoàng Đế nhiều năm như vậy, có quyền lợi trên tay, cũng sẽ không để cho ai đuổi mình xuống ngai vị.

Chỉ cần Vương gia không quá phận, hắn cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Về phần thân thế của mình, hắn sẽ chậm rãi tra, tin tưởng nhất định sẽ có kết quả.

Tháng ba là sinh thần của Lâm Trang phi. Tuy rằng Lâm Trang phi đã qua đời, nhưng trong cung cũng không có quên, trong ngày sinh thần của nàng ta mọi người đến tế bái.

Lý Già La và Lâm Trang phi không có xung đột gì, nói chuyện cũng không nói quá vài lần, cho nên cũng đến Vĩnh Hòa cung, thắp cho Lâm Trang phi mấy nén hương, xem như bày tỏ tâm ý.

Nói tới Vĩnh Hòa cung, trong lòng các tần phi đều xem như điềm xấu.

Bởi vì ban đầu là Vương Hiền phi ở, kết quả Vương Hiền phi qua đời.

Sau đó Lâm Trang phi vào ở, Lâm Trang phi cũng vì khó sinh mà chết.

Bởi vì mấy nguyên nhân này, Vĩnh Hòa cung liền không có người ở, có vẻ rất trống trải. Chỉ có thủ vệ và mấy thái giám.

Nhìn thấy Võ quý phi đã tới, mọi người đều ân cần, nếu có thể được Quý phi nương nương coi trọng, điều đến Trường Xuân cung thì tốt rồi.

Đều biết Trường Xuân cung là nơi tốt, cung nhân hầu việc tại Trường Xuân cung, ở trong cung được mọi người xem trọng nhất.

Hoàng Thượng mỗi ngày đều đi Trường Xuân cung, còn có 2 hoàng tử cũng ở Trường Xuân cung, đó chính là nơi có phúc.

Lý Già La gật đầu với Hổ Phách một cái, Hổ Phách lập tức cho những người đến lấy lòng lui xuống, nàng chỉ là đến tế Lâm Trang phi một chút, thắp hương hương xong sẽ trở về.

Vĩnh Hòa cung này, đối với Lý Già La mà nói, cũng không phải là nơi tốt lành gì, tại Vĩnh Hòa cung, nàng thiếu chút nữa đã bị Vương Hiền phi hãm hại.

Lý Già La vào phòng đặt linh vị của Lâm Trang phi, thắp ba nén hương.

"Đa tạ Quý phi đến thăm chất nữ đáng thương của ta." Thanh âm của nữ tử trung niên từ chỗ tối truyền đến.

Hổ Phách lập tức cảnh giác, quát: "Ai?"

Từ chỗ tối đi ra một người, nhìn kỹ, thì ra là Lâm thái phi.

Lý Già La cho Hổ Phách đi xuống, nói với Lâm thái phi: "Sao Thái phi nương nương lại ở nơi này?"

Lâm thái phi nói: "Trước kia, đến ngày sinh thần chất nữ của ta luôn thích ở cùng người khác, cho nên từ đêm qua đến bây giờ ta đều ở trong đây với nàng, hi vọng nàng có thể yên lặng, nếu có tâm sự gì cũng có thể lặng lẽ nói với ta."

Lý Già La: "Vậy Thái phi nương nương có nghe được gì hay không?"

Lâm thái phi nói: "Ta nghe được rất nhiều việc. Nhưng ta chỉ là một lão thái bà, không có biện pháp gì giúp chất nữ của ta hoàn thành tâm nguyện, chỉ có thể làm nàng có chút tiếc nuối."

Lý Già La nghe xong nói: "Người chết đã qua đời, người còn sống vẫn phải sống thật khỏe mạnh. Đây mới là niềm an ủi lớn nhất đối với người chết."

Lâm thái phi: "Đáng tiếc, ta không làm được như Quý phi, chỉ có thể sống trong tiếc nuối."

Lý Già La thắp hương xong, cũng không ở lại lâu.

Lâm thái phi nhìn Quý phi nương nương đi xa, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ phong thư nặc danh kia không phải do Quý phi đưa tới?

Nếu không phải nàng ta đưa tới, vậy rốt cuộc là ai đưa tới? Bà vốn vẫn chờ ở chỗ này, chính là muốn ngầm nói chuyện với Quý phi. Nếu lá thư này thật sự là do Quý phi đưa tới đây, vậy khi gặp được bà, lại trong tình huống không có người bên ngoài, khẳng định Quý phi sẽ tỏ vẻ hoặc ám chỉ. Nhưng tựa hồ Quý phi cũng không nói gì, ngược lại còn muốn bà sống thật khỏe mạnh?

Chẳng lẽ bà đã đoán sai? Cũng đúng, nếu Võ quý phi biết bí mật như vậy, còn đưa thư nặc danh cho bà làm gì? Bắt được cái thóp này, sẽ làm cho hai cô cháu Vương gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, sao còn phải cẩn thận như vậy?

Nhưng nếu không phải Võ quý phi, vậy ai đã đưa cho bà?

Ai có cừu hận lớn với Vương thái hậu như vậy?

Có phải là Triệu Hoàng Hậu hay không? Bởi vì Triệu Hoàng Hậu và Vương gia có mâu thuẫn không thể điều hòa, trong và ngoài cung Triệu Hoàng Hậu đều có nhân mạch, nếu muốn điều tra rõ, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhưng cũng không giống, nếu như là Triệu Hoàng Hậu, thì đã sớm làm khó dễ, sao còn vụng trộm viết thư nặc danh?

Có lẽ người sau lưng đã hoài nghi, nhưng cũng không dám xác định, muốn để người Lâm gia đi xác định?

Bởi vì chỉ có bà là người Lâm gia, mới có thể phân biệt Ngũ hoàng tử trước mắt có phải có quan hệ với Lâm gia hay không.

Đúng rồi, khẳng định là như thế. Những người khác ai quen thuộc với Trang phi? Vương Minh Nhã kia cũng có quen thuộc, nhưng chẳng qua chỉ là giả mù sa mưa.

Bà là cô cô của Trang phi, tất nhiên sẽ biết một ít đặt thù của Lâm gia, sau đó mới có thể phân biệt được.

Nhưng bà phân biêt được rồi lại không biết nên nói với ai. Chẳng lẽ người sau lưng chỉ muốn nói cho bà biết bí mật này, để cho bà biết chuyện này thì xong rồi?

Vậy người sau lưng này, cũng có lòng tốt quá đi, Lâm thái phi không tin có người tốt như vậy.

Sau đó Lâm thái phi lại nghĩ, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Việc bà biết được chuyện này không thể để cho Vương thái hậu biết được, không thì bà sẽ hoàn toàn trở thành người ngoài, trước khi bản thân dần trở thành một người xa lạ, bà nên làm như thế nào?

Đúng rồi, đầu tiên, Lâm gia và Vương gia không thể đi chung một đường. Trước kia vì chuyện Ngũ hoàng tử, Lâm gia chủ động giao hảo với Vương gia, để sau này ngũ hoàng tử có tiền đồ tốt, nghĩ đến đây, trong lòng Lâm thái phi lại mắng Vương thái hậu một trận.

Người vô sỉ như vậy, hại người, còn muốn người làm việc cho ngươi. Quả thực không xem Lâm gia là người mà!

Chỉ là trước tiên cũng không vội, ở ngoài mặt duy trì bình thản, đến thời điểm mấu chốt, cho Vương gia biết Lâm gia cũng không phải người dễ trêu như vậy.

Lâm thái phi không có đáp án từ Võ quý phi, nên chỉ có thể nghĩ như vậy, làm như vậy. Có lẽ căn bản cũng không phải Võ quý phi làm chuyện này, không thì nàng ta đã sớm phái người đến tìm Lâm thái phi. Chung quy đó cũng là cơ hội tốt.

Lâm thái phi thầm nghĩ, nếu như là Võ quý phi, mà Võ quý phi lại thờ ơ như vậy, vậy thì vị quý phi này có khả năng đấu với Vương thái hậu một trận.