Hôm sau là ngày thứ bảy, mới sáng sớm Vệ Hoán đã tới gõ cửa nhà Lý Dật. Khi đó Lý Dật đang ở trong nhà làm bữa sáng, trên người chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, bên ngoài đeo thêm cái tạp dề.

Vệ Hoán nhìn thấy Lý Dật ra mở cửa, hai mắt sáng rực lên.

Vị giảng viên hào hoa phong nhã này so với hai tuần trước thì nhìn càng thêm chắc nịch một chút, tóc mai tuy là chỗ trắng chỗ đen, nhưng lại có sức hấp dẫn khó mà giải thích đối với vị ca nhi trẻ tuổi trước mặt.

“Lý Dật.” Vệ Hoán mở miệng gọi Lý Dật vốn đang ngẩn người, giọng nói trong trẻo dễ nghe, chính là âm thanh của nam thần trong truyền thuyết.

Lý Dật nhanh chóng mở cửa mời Vệ Hoán vào nhà. Sau đó còn rất chu đáo mà xách hành lý giúp cậu.

Vệ Hoán nhìn động tác của nam nhân, trong lòng rất đỗi ngọt ngào.

“Phòng cho khách đã được dọn dẹp rồi, chỗ này rất đơn sơ nên không thể so với nhà của cháu được, có thể cháu sẽ ở không quen.” Lý Dật nhẹ nhàng với với Vệ Hoán. “Thiếu cái gì thì cứ nói nhé, chú sẽ mua cho cháu.” Lý Hàm lúc này mới đi ra, nhìn thấy anh trai xinh đẹp hôm trước, cậu nhóc liền vui vẻ chạy lại chào hỏi.

“Con chơi với anh Vệ Hoán trước đi, để ba ba đi làm bữa sáng.” Lý Dật sờ đầu tóc Lý Hàm, sau đó nhìn Vệ Hoán một cái thật sâu, rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Kỳ thật Lý Dật vốn là kiểu người tới đâu hay tới đó, cũng không bao giờ từ chối người khác. Cho nên dù biết chuyện này khá vô lý, anh cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của bạn tốt. Anh chỉ hy vọng Vệ Hoán ở chỗ này mấy ngày sẽ hiểu rõ sự thật, sau đó chủ động rời đi.

Nhưng mà nói đến chuyện rời đi, Lý Dật quay đầu lại nhìn Vệ Hoán đang vui vẻ nói cười, không biết vì cái gì mà trong lòng lại có chút luyến tiếc.

Lý Dật nấu ăn khá ngon, bữa sáng cũng làm thực phong phú. Vệ Hoán đã ăn xong nhưng cũng nhịn không được mà ăn thêm mấy miếng nữa.

“Lý Dật chú nấu ăn ngon thật đấy, nếu cả đời có thể ăn cơm do chú nấu thì quá hạnh phúc.” Vệ Hoán không tiếc lời tán dương, khiến Lý Dật đỏ mặt.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Dật muốn đưa Lý Hàm đến lớp học thiếu nhi để học thêm. Lý Hàm ở đó cả ngày, buổi tối anh sẽ tới đón cậu nhóc về. Vệ Hoán tất nhiên cũng muốn đi cùng.

Lý Dật ngồi ở ghế chính lái xe, Vệ Hoán thì ngồi ở ghế phụ, ôm Lý Hàm trong lòng ngực.

Lý Dật trộm nhìn vị ca nhi đẹp trai đang ôm con mình, không hiểu sao lại cảm thấy giống như là một nhà ba người, không khí rất hài hòa.

“Anh Hoán à, anh có bằng lòng làm mẹ của em không?” Lý Hàm đồng ngôn vô kỵ (lời nói không suy nghĩ kiêng kỵ), chỉ dựa theo cảm xúc của mình mà nói chuyện. “Từ nhỏ em đã không có mẹ rồi.”

“Anh sẵn lòng, nhưng mà em phải hỏi xem ba ba của em có bằng lòng hay không nữa chứ.” Vệ Hoán khẽ cười một tiếng, sau đó liếc mắt đưa tình với Lý Dật.

Lý Dật không biết trả lời như thế nào, chỉ nhanh chóng liếc Vệ Hoán một cái, sau đó quay đầu đi, có điều lỗ tai đỏ rực đã khiến tâm tư của anh bị bại lộ.

Vệ Hoán sung sướng cười rộ, không khí vô cùng hài hòa ấm áp.

Đưa Lý Hàm đi học xong thì bên trong xe chỉ còn Lý Dật cùng Vệ Hoán, bầu không khí có chút xấu hổ.

“Hôm nay còn sớm, cháu có muốn đi đâu chơi không?” Lý Dật cảm thấy dù sao anh cũng là nam nhân, sao có thể để một ca nhi mở miệng trước được. Vì thế, anh phá vỡ cục diện bế tắc này và hỏi cậu.

“Còn hai tháng nữa thì trường đại học sẽ khai giảng, cháu muốn đến đó xem thử một chút.” Vệ Hoán vốn là học sinh ngoan hiền, thành tích rất tốt, cho nên cậu luôn rất kỳ vọng vào trường đại học tương lai của mình.

Lý Dật gật đầu, lái xe đưa cậu đến trường.

Hai người chậm rãi đi dạo dưới bóng cây, ánh nắng ấm áp đã bị những tán lá cản lại, khiến họ cảm thấy rất thoải mái. Đi được một lúc thì Vệ Hoán liền nắm lấy tay của Lý Dật. Lý Dật khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không buông tay ra.

Tay của Lý Dật rất lớn, bao lấy toàn bộ tay của Vệ Hoán. Vệ Hoán còn trẻ nên làn da vô cùng mịn màng, Lý Dật chỉ cảm thấy làn da đang ở trong tay mình giống y như gấm vóc, vừa trơn bóng vừa mềm mại.

Mà Vệ Hoán cũng cảm nhận được bàn tay to lớn của Lý Dật, có chút thô ráp nhưng ấm áp và mạnh mẽ, tạo cho người khác một sự an tâm không lý giải được.

“Thầy Lý, đây là đối tượng của thầy sao? Nhìn thật trẻ và xinh đẹp nha.” Dọc theo đường đi gặp phải những đồng nghiệp khác đều sôi nổi chào hỏi Lý Dật cùng Vệ Hoán.

Vệ Hoán chỉ gật đầu, vẫn chưa phủ nhận.

Sau đó không bao lâu thì nhóm giảng viên trong trường đại học đều biết đại thúc Lý Dật có một đối tượng vừa mềm mại vừa xinh đẹp, thực sự chính là trâu già gặm cỏ non.

Buổi tối sau khi để Lý Hàm đi ngủ, Lý Dật cũng đi tắm sau Vệ Hoán. Anh khoác một cái áo choàng rồi đi ra, trên tóc còn dính nước. Vốn định trở về phòng thì anh đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một vị khách, cho nên anh tới gõ cửa phòng dành cho khách để hỏi xem Vệ Hoán có cần thêm cái gì không.

Kết quả cửa vừa mở ra, Lý Dật liền ngây dại.

Anh nhìn thấy Vệ Hoán đang ở trần, lộ ra làn da tinh tế cùng với cơ ngực kiêu hãnh. Hạ thân chỉ mặc một cái quần lót tam giác màu đen, mà cái quần đó căn bản không bao phủ được hết cặp mông căng tròn của Vệ Hoán, hơn nửa quả mông đều lộ ra bên ngoài.

“Chú Lý?” Vệ Hoán xoay người nhìn về phía Lý Dật, đôi mắt lập tức sáng lên.

Hoá ra là do Lý Dật ngày thường đều đeo mắt kính nên trông hơi ngố một chút. Nhưng hiện tại khi gỡ mắt kính ra, ngũ quan nhìn kỹ cũng khá đẹp trai. Hơn nữa, những dấu vết của năm tháng đọng lại trên khuôn mặt Lý Dật làm cho anh thoạt nhìn trông có vẻ hiền hoà, nhưng cũng có nét quyến rũ trưởng thành, loại mị lực này lại rất hấp dẫn Vệ Hoán.

Cái áo choàng tắm của Lý Dật vẫn chưa cột chặt, cảnh xuân trước ngực đều lộ ra. Anh vốn rất kiên trì rèn luyện, nên hiện giờ cũng khá có hiệu quả. Khung xương lớn cân xứng với cơ bắp rắn chắc, khiến cho hạ thể của Vệ Hoán có chút ướt át.

Vệ Hoán luôn là một ca nhi đoan trang chuẩn mực, trước khi được 18 tuổi cậu chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương, Lý Dật là nam nhân đầu tiên mà cậu muốn hiến thân.

“Chú Lý, ba ba nói cháu đã 18 tuổi rồi, nên có thể làm loại chuyện này.” Vệ Hoán đi tới trước mặt Lý Dật, vươn tay túm chặt lấy cái áo choàng tắm của anh, giống như đang mời gọi vậy.

Lý Dật cũng không biết mình bị làm sao nữa, anh nhìn đôi mắt long lanh mà kiên định ở trước mặt, lập tức không thể khống chế. Bàn tay to lớn vươn ra kéo Vệ Hoán vào trong lòng ngực mình. Sau đó anh ấn một nụ hôn thật sâu lên môi cậu, khoé miệng hai người dây dưa, phát ra tiếng nước dâm mĩ.

Lý Dật tốt xấu gì cũng là một nam nhân già dặn kinh nghiệm, đối phó với một Vệ Hoán non nớt là dễ như trở bàn tay. Lý Dật nhân cơ hội đẩy đầu lưỡi vào trong miệng của cậu, quấn lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn của Vệ Hoán rồi cùng khuấy loạn, sau đó mút từng ngụm nước bọt của cậu vào trong miệng.

Vệ Hoán cảm thấy mình lúc này như sắp nổ mạnh, toàn thân tê dại, căn bản là không có sức lực, chỉ có thể dùng đôi tay gắt gao ôm chặt cổ Lý Dật, miễn cho bị ngã xuống đất.

Tay Lý Dật cũng bắt đầu không đứng đắn mà vói vào trong cái quần lót chật chội của Vệ Hoán, bàn tay to  lớn xoa nắn quả mông đầy đặn tròn, làm anh thoải mái chịu không nổi. Lý Dật cảm thấy bản thân sắp điên rồi, xúc cảm trong lòng bàn tay quá mức kích thích, khiến anh có chút cầm giữ không được. Hoá ra hai quả đào khổng lồ kia vừa rắn chắc lại vừa mềm mại, còn cực kỳ co dãn, Lý Dật yêu thích đến không muốn buông tay.

Không bao lâu sau, Vệ Hoán cảm giác bên hông mình đang bị một vật gì đó cứng rắn chọc lên. Tay của Vệ Hoán không kìm chế được mà vươn tới chỗ vật thể cứng rắn kia, mới vừa chạm vào thì cậu liền bị dọa rồi.

Cây gậy th*t trong tay vừa dài vừa thô bự, chắc phải lớn hơn của mình gấp hai lần. Không ngờ Chú Lý Dật bình thường nhìn hào hoa phong nhã, vậy mà lại có côn th*t hoành tráng như thế này. Nếu đem cự bổng nhét vào trong tiểu huyệt của mình thì…… Vệ Hoán vừa nghĩ tới, một bên mặt lập tức đỏ bừng như sắp chảy máu.

Lúc này hô hấp của Lý Dật cũng không ổn chút nào, hắn mút liếm đôi môi của Vệ Hoán, sau đó gian nan mà nói. “Hoán Nhi, cháu xác định sẽ trao thân cho chú sao? Nếu còn tiếp tục như vậy, chú thật sự nhịn không được nữa.”

Vệ Hoán nhớ lúc trước cậu có đọc được một câu ở trên mạng: Nếu một nam nhân ở trong thời điểm giương cung bạt kiếm mà vẫn còn hỏi ý kiến của bạn, vậy hắn nhất định là một nam nhân tốt.

Vệ Hoán gật đầu, vùi mặt vào trong lồng ngực chắc nịch của Lý Dật.