Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 40: Minh Oan Cho Phụ Thân 2

Thân Giang Kiệt ngạc nhiên nhìn ánh mắt kiên định cùng giọng nói có phần căng thẳng của Vương Chi Lăng.

m thanh của nàng dường như đối lập với dáng vẻ không sợ trời không sợ đất kia.

Thân Giang Kiệt chợt hiểu ra, có lẽ nàng đang hoảng loạn khi chính mình mắc phải tội can chính.

Thân Giang Kiệt nắm bàn tay nhỏ nhắn đang ướt đẫm mồ hôi của Vương Chi Lăng.

Quả thực nàng đang rất căng thẳng.

Thân Giang Kiệt có chút đau lòng, ở bên nhau suốt mấy tháng qua, hắn và nàng cũng xem như tâm đầu ý hợp, thế nhưng nàng vẫn một mực sợ hắn như vậy.

Khoảng cách quân thần quả nhiên không thể nào dùng một đoạn tình ý mà xóa mờ đi.

- Chi Lăng, trẫm vẫn dựa vào những chứng cứ mà Thông chính ty dâng lên để điều tra.

Trẫm hứa với nàng nhất định sẽ không để phụ thân hàm oan.

Vương Chi Lăng cúi đầu, rũ mi mắt.

Khóe miệng đang chùng xuống của nàng lại vì lời nói của Thân Giang Kiệt mà cong cong lên.

Thân Giang Kiệt kéo Vương Chi Lăng vào ngực mình, hôn lên mái tóc thơm nức mùi bồ kết.

- Bệ hạ không giận thần thiếp nói lời can chính sao? – Vương Chi Lăng dè dặt hỏi.

- Ai dám giận nàng? – Thân Giang Kiệt cười sủng nịnh – Trẫm không muốn nửa đêm đến phòng thê tử còn bị đuổi về đâu!

Vương Chi Lăng sửng sốt một hồi, mới nhớ ra Thân Giang Kiệt từng lẻn vào phòng nàng lúc nửa đêm, bị nàng lạnh lùng đuổi khéo, nàng lí nhí nói:

- Bệ hạ nhớ dai ghê… Nhưng thực sự hôm đó tâm trạng thần thiếp không tốt, Bệ hạ lại ngang nhiên xông vào tẩm phòng của thần thiếp, cho nên thần thiếp mới…

- Không tôn ti gì cả! Trẫm phải trọng chấn phu cương! – Thân Giang Kiệt véo véo chóp mũi nhỏ nhỏ xinh xinh của Vương Chi Lăng rồi nói thầm vào tai nàng – Trẫm cho phép nàng bướng bỉnh với trẫm, nhưng ở trước mặt Mẫu hậu với đám quan lại, phải chừa lại thiên uy cho trẫm, biết chưa?

Mấy chữ cuối cùng Thân Giang Kiệt hạ thấp giọng, hơi thở của hắn phả vào bên tai Vương Chi Lăng như mơn trớn làn da nhạy cảm của nàng, chọc cho nàng cười khúc khích.

Thanh âm của Vương Chi Lăng giòn tan, khoái chí, khiến đám cung nhân qua lại bên ngoài Chiêu Dương cung bắt đầu xì xào bàn tán.

Thân Giang Kiệt xoa xoa đầu Vương Chi Lăng, lại nói nhỏ vào tai nàng:

- Chuyện bút tích của Vương Tể tướng, trẫm đã lệnh cho Thôi Vĩnh Khanh cùng Tô Ngự sử điều tra rồi!

- Tô Ngự sử? – Vương Chi Lăng mở to mắt hỏi – Ông ấy là cô trượng của thần thiếp, trước nay không hề tỏ thái độ đứng về phía phụ thân.

- Như vậy mới tốt! – Thân Giang Kiệt nhỏ giọng – Tô ái khanh thân là Ngự sử, đương nhiên không thể đứng về phía bất cứ ai.

Nàng không nghe câu ngòi bút của sử quan, thiên uy cũng khó bẻ sao? Chính vì ông ta trung lập, cùng Thôi Vĩnh Khanh tra án mới thuyết phục đám lão thần kia.

Vương Chi Lăng gật gật đầu, điểm này Thân Giang Kiệt nói rất có lí.

Tô Ngự sử là phu quân của cô mẫu nàng, cũng là bạn đồng học với Vương Tể tướng, giao tình có thể nói là thâm sâu.

Thế nhưng từ lúc nhậm chức Ngự sử, ông vì kiêng kỵ chuyện lão thần đấu đá ở tiền triều mà dần ít qua lại với Vương gia.

Tình cảm của Vương gia với vị cô mẫu kia cũng nhạt dần.

Đây quả thực là chuyện rất đáng tiếc.

Thân Giang Kiệt thấy Vương Chi Lăng trầm ngâm một hồi, hắn nhỏ giọng an ủi nàng vài câu, rồi ngước mắt lên nhìn sắc trời.

- Trễ rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.

Thân Giang Kiệt ôm Vương Chi Lăng trong tay, nhẹ nhàng bế nàng ra khỏi lương đình.

Đám cung nữ, thái giám thức thời lùi ra bên ngoài, không ai dám quấy rầy Đế Hậu hai người.

Sáng hôm sau, Thân Giang Kiệt thức dậy từ sớm, nhưng nằm ườn trên giường không chịu canh y, rửa mặt.

Vương Chi Lăng bị hắn ôm chặt, không nhúc nhích nổi, chỉ có thể nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Bệ hạ, canh Dần rồi, Bệ hạ mau dậy tảo triều.

Thân Giang Kiệt giả bộ không nghe thấy, cả tay lẫn chân đều quàng qua thân thể lõa lồ mát rượi của Vương Chi Lăng, không an phận mà xoa xoa nắn nắn.

Vương Chi Lăng bất mãn, cấu cấu vào lưng hắn, cảm thấy Thân Giang Kiệt hôm nay thật kỳ lạ.

Bình thường hắn vẫn là một bậc Đế vương cần lao, suốt ba năm tại vị chưa bao giờ lơ là việc triều chính.

Dù trước đây Thân Giang Kiệt không có nhiều thực quyền ở tiền triều, hắn cũng chưa một lần tự ý nuông chiều bản thân.

Vương Chi Lăng đối với việc lười nhác của Thân Giang Kiệt cảm thấy kỳ quặc, cũng không vừa ý.

Nàng sợ rằng sở dĩ hắn lơ là việc nước là tại nàng.

- Bệ hạ, người mau dậy đi, kẻo các lão thần không hài lòng, thần thiếp lại phải nghe thiên hạ nghị luận.

Thân Giang Kiệt nghe thấy lời Vương Chi Lăng, hắn lại càng siết chặt vòng tay, khóa chặt nàng ở bên mình, dùng giọng ngai ngái buồn ngủ mà nói với nàng:

- Đám lão thần kia biết rõ chưa có chứng cứ rõ ràng, minh bạch, nhưng vẫn một mực ép trẫm xử tội phụ thân, trẫm cảm thấy đi gặp mấy lão già đó rất phiền phức!

Vương Chi Lăng sửng sốt một hồi, tự bao giờ Thân Giang Kiệt lại gọi Vương Tể tướng là “phụ thân” thân mật như thế? Chưa nói đến đạo quân thần phải giữ, Vương gia với Thôi gia vẫn luôn bị xem là ngoại thích chuyên quyền.

Thân Giang Kiệt không sợ mấy lão hồ ly kia bắt được sơ sót, càng quấy ở tiền triều hay sao? Hơn nữa, hôm nay hắn còn cố tính trì trệ việc lên triều là vì phụ thân của nàng, Vương Chi Lăng đương nhiên rất cảm động, nhưng cũng rất bất an.

Thân Giang Kiệt thấy Vương Chi Lăng cả buổi không nói gì, đoán chừng nàng đã xiêu lòng rồi.

Hắn liền vui vẻ ôm ấp nàng trong tay, ngủ thêm một chút nữa.

Đến tận nửa buổi sáng Vương Chi Lăng mới biết, hóa ra Thân Giang Kiệt cáo ốm miễn chầu triều một hôm, đã thông tri cho văn võ bá quan từ hôm qua rồi.

Thân Giang Kiệt đợi hết giờ tảo triều hằng ngày mới rời khỏi Chiêu Dương cung, thong dong quay về Thái Hòa điện, đoán chắc giờ này mấy lão hồ ly kia ai về nhà nấy.

Thân Giang Kiệt đi một vòng hoa viên, lại cảm thấy một ngày trôi qua rồi mà mình vẫn chưa tìm được manh mối nào có lợi cho Tể tướng, trong lòng bất giác thấy có lỗi với Vương Chi Lăng.

Nàng là đã tìm mọi cách thuyết phục Vương Tể tướng đứng về phía hắn, hiện tại Vương gia gặp nạn, nàng nhất định đang rất khổ sở.

Thân Giang Kiệt nghĩ một hồi, liền sai Đào Dung triệu Thôi Vĩnh Khanh vào diện kiến.

Tận giờ trưa, Thân Giang Kiệt mới quay về Thái Hòa điện.

Hắn vừa bước vào Thái Hòa điện đã thấy La Thái Hầu, Thượng thư lệnh, Thông chính sứ, Đại lý tự khanh, cùng Đô Đốc sứ Tần Mạnh đứng chờ hắn ở thư phòng tự lúc nào.

Thân Giang Kiệt khó hiểu quay sang nhìn Đào tổng quản, chỉ nghe y cúi thấp đầu nói nhỏ:

- Bệ hạ, sáng nay có người đến thông tri, nhưng đám cung nữ, thái giám ở Chiêu Dương cung nói Bệ hạ và nương nương đang nghỉ ngơi, không dám làm phiền.

Thân Giang Kiệt thở hắt ra một hơi, đúng là không thể tránh mặt đám hồ ly này được.

Đám lão thần hai triều này luôn tìm mọi cách để lên mặt dạy đời hắn, hạ thấp thiên uy, củng cố quyền lực.

Thế nên mỗi lần gặp mặt bọn họ, Thân Giang Kiệt đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, tâm tư cũng phải giấu thật kín kẽ.

Hiện giờ đang lúc dầu sôi lửa bỏng, hắn không những phải tìm mọi cách bảo vệ mẫu tộc của thê tử, mà còn phải bảo tọa hoàng vị của hắn.

Việc hắn sai Thôi Vĩnh Khanh làm còn chưa có báo cáo, hắn chưa nắm trong tay đủ chứng cứ có lợi cho Vương Tể tướng.

Thân Giang Kiệt lấy lại tinh thần bước vào trong điện, chuẩn bị tốt để đối phó với đám lão thần hai triều vô cùng ma mãnh kia.

Hắn ngồi thẳng lưng trên long ỷ, phượng mâu lạnh lẽo quét xuống từng người một, trầm giọng hỏi:

- Các vị ái khanh chờ trẫm không phải để thỉnh an đấy chứ?

Mấy lão đại quan liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt cúi người thỉnh an Thân Giang Kiệt.

Thân Giang Kiệt mặt không biểu tình, nhưng trong lòng vốn dĩ rất ngán ngẩm.

- Bẩm Bệ hạ, chúng vi thần cầu kiến, trước là thỉnh an Bệ hạ, sau là có chuyện quan trọng cần bẩm tấu.

La Thái Hầu đứng ra khỏi hàng ngũ, chắp tay trước ngực dõng dạc nói.

Đám lão thần còn lại cũng gật đầu phụ họa.

Thân Giang Kiệt đã quá quen với cảnh tượng này, chính là dùng sức ép dùng danh dự lưỡng triều đại thần để buộc hắn phải xử sự theo ý bọn họ.

- Các ái khanh có chuyện gì?

Giọng nói của Thân Giang Kiệt khàn đặc, chốc chốc lại ho khan vài tiếng biểu lộ chút mệt mỏi, lao lực, khiến cho đám lão thần ai nấy áy náy nhìn nhau, cảm thấy như chính mình đang làm phiền Hoàng đế nghỉ ngơi.

Lúc này, Thượng Thư lệnh lại là người đứng ra lên tiếng:

- Bệ hạ cần lao, chăm lo chính sự, nhưng cũng nên bảo trọng long thể!

Thân Giang Kiệt thở dài, ánh mắt đỏ ngầu không giấu được mệt mỏi.

Hắn gật đầu với Thượng thư lệnh, bất đắc dĩ nói:

- Đúng là mấy hôm nay trẫm không được khỏe, tinh thần có chút sa sút, chỉ sợ việc trưng binh khó lòng đảm đương.

Thân Giang Kiệt vừa nói vừa lắc đầu chán nản, lại kín đáo liếc nhìn biểu cảm của La Thái Hầu, quả nhiên thấy trong mắt ông ta có một tia cao ngạo khó giấu.

Thân Giang Kiệt tuy chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, nhưng hắn sinh trưởng trong hậu cung đầy rẫy mưu ma chước quỷ, đối với việc nhìn người cũng có kinh nghiệm không tồi.

Thân Giang Kiệt lại làm bộ ho khan vài tiếng, giọng nói cũng có chút yếu ớt:

- Trẫm thực sự đối với việc trưng binh lần này lực bất tòng tâm.

Sắp tới là tiết Đông chí, chớp mắt sẽ đến Nguyên Đán, Nguyên Tiêu, sự vụ trong cung nhiều vô kể.

Vùng phía Nam lại vỡ đê, phía Bắc thổ phỉ hoành hành, trẫm thực sự không có tâm trạng lo liệu việc trưng binh.

Hay là thế này đi, La Thái Hầu, trẫm lệnh cho khanh lập tức tiếp quản việc trưng binh, cứ hàng tuần lại báo cáo cho trẫm.

La Thái Hầu sửng sốt nhìn Thân Giang Kiệt một chút, chỉ thấy trong mắt hắn có một tia ngoan độc ẩn hiện.

Ông ta cảm nhận được nguy hiểm trước mắt, nhưng không dám kháng chỉ, đành cúi đầu mà cung kính nhận mệnh.