Vương Chi Lăng sửng sốt, sợ hãi đến suýt ngồi không vững.

Mệnh lệnh của Thân Giang Kiệt thực sự đẩy nàng vào chỗ tiến thoái lưỡng nan.

Nếu nàng không được người ra trước mặt Thân Giang Kiệt, hắn nhất định xử phạt nàng vì tội không hoàn thành nhiệm vụ giao phó.

Tuy là Hoàng hậu, nhưng cũng là thần tử, nàng sao có thể không tuân mệnh.

- Bệ hạ, thần thiếp vô năng, chỉ sợ…

- Hoàng hậu dám thoái thác? – Thân Giang Kiệt gằn giọng.

Thôi Thái hậu châm một điếu thuốc lào, nhìn khuôn mặt diễm lệ không chút phấn son của Vương Chi Lăng, cảm khái thay cho nàng.

Rõ ràng có thể dựa vào Thái hậu như bà để tranh giành ân sủng, lại tình nguyện chịu đựng đủ mọi lạnh nhạt của Hoàng đế.

Thái hậu thân ở hậu cung không tiện cùng gia quyến đại thần ở tiền triều giao hảo, nên không thể tỏ thái độ bênh vực Vương Chi Lăng một cách quá rõ ràng.

Thái hậu hiểu rõ, Hoàng đế trút giận lên Vương Chi Lăng chẳng qua vì bất mãn với hôn sự mà Thái hậu sắp đặt, càng căm giận Thái hậu đã đẩy Mậu tiểu thư kia đến tận Lương Quốc.

Thế nhưng Thái hậu cũng không muốn ra mặt cho Vương Chi Lăng, bà muốn xem xem nàng làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng đế giao phó.

Vương Chi Lăng dịch chuyển thân mình, từ trên ghế khuỵu gối hành lễ, yếu ớt nói:

- Thần thiếp tuân mệnh, thần thiếp nhất định dốc sức vì Bệ hạ.

- Tốt lắm!

Thân Giang Kiệt mỉm cười tà mị.

Buổi thỉnh an nhanh chóng kết thúc.

Chiều hôm đó, Thân Giang Kiệt đích thân phát động mở kho bạc cứu tế dân chúng miền nam, cộng với vô số tiền quyên góp từ hậu cung, tiền triều, cũng giải quyết được rất nhiều khó khăn trước mắt.

Vương Chi Lăng cũng gom góp không ít nữ trang bằng vàng đem quyên tặng cho người dân ở vùng bị nạn.

Từ hôm nhận lệnh điều tra nữ nhân có vết bớt đỏ, Vương Chi Lăng thực sự ăn không ngon, ngủ không yên.

Nàng làm thế nào đưa người đến cho Thân Giang Kiệt, trong khi nàng chính là người đó? Nếu không đưa được người ra, Thân Giang Kiệt sẽ xử tội nàng, mà đến trước mặt Thân Giang Kiệt thừa nhận chuyện đêm đó, Vương Chi Lăng quả thực không làm được.

Sáng hôm sau, các vị phi tần theo lệ đến thỉnh an Hoàng hậu.

Vương Chi Lăng biết rõ, thực chất việc thỉnh an này chỉ là ngầm đua nhau khoe sắc, khoe ân sủng trước mặt nàng.

Từ trước đến nay vẫn vậy, Vương Chi Lăng ban đầu còn có chút uất ức, sau này nàng càng lúc càng không quan tâm.

Linh phi, Hiền phi và Mạnh mỹ nhân cùng đến thỉnh an một lượt, sau đó là Trương mỹ nhân, Quách tài nhân.

- Chúng thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

Vương Chi Lăng phất tay, ý bảo chúng phi tần an tọa.

Nàng ngồi ở phượng vị, ưu nhã uống trà, phục sức tinh tế trang nhã, thật khác xa với chúng phi tần đang đua nhau khoe sắc.

Hiền phi nhìn thấy trên đầu Vương Chi Lăng không còn cây trâm phượng mà Thái hậu ban cho, liền nhếch mép cười, ánh mắt ra hiệu cho Trương mỹ nhân.

Trương mỹ nhân này dung mạo xinh đẹp như hoa, nhưng tuổi còn nhỏ, ít học hành, lại mới nhập cung được vài tháng, nên ăn nói luôn có phần lỗ mãng.

- Nương nương, thần thiếp gần đây nghe nói nương nương bán đi trang sức được ban tặng để cứu tế dân lành, quả nhiên là tấm lòng Bồ Tát.

- Trương muội muội quá khen.

Người có tấm lòng Bồ Tát là Bệ hạ và Thái hậu, bổn cung chỉ mượn hoa kính Phật thôi.

Vương Chi Lăng đã quen với sự hư tình giả ý của đám phi tần, cũng không thèm cùng họ so đo.

Linh phi nghe thấy lời Trương mỹ nhân, lại đưa khăn lên môi che đi nụ cười khinh miệt nhìn Hiền phi.

Trương mỹ nhân lại tiếp lời:

- Có điều, nương nương phục sức quá đơn giản, nhìn thế nào cũng không giống bậc mẫu nghi thiên hạ.

Nói đến phong thái quốc mẫu, vẫn là Linh phi nương nương có phần vượt trội hơn.

Trương mỹ nhân vừa nói một câu, chúng phi tần cùng nô tỳ đứng hầu phía sau đều hít một hơi lạnh, quả nhiên không sợ chết.

Vương Chi Lăng đã nhìn thấu biểu cảm của Linh phi, nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Nói đến phong thái quốc mẫu, bổn cung thực sự không có quá hiểu phương diện này.

Bổn cung chỉ biết, bổn cung là Hoàng hậu do Bệ hạ đích thân sắc phong.

Nụ cười trên mặt Linh phi cùng Hiền phi trở nên cứng đờ.

Thế nhưng Trương mỹ nhân lại không sợ chết mà mạnh miệng nói:

- Nương nương và các vị tỷ tỷ thứ cho thần thiếp nói thẳng, thần thiếp cảm thấy làm Hoàng hậu như nương nương đây cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Nghe Nội vụ phủ nói nương nương nhập cung đã ba năm, tại phượng vị cũng đã ba năm, lại không được Bệ hạ sủng ái, hình như cũng chẳng thị tẩm được mấy lần, như vậy không phải càng khó có được hài tử sao? Như vậy phượng vị kia làm sao ngồi cho vững?

- Hỗn xược!

Tố Tâm và Tôn ma ma đã bất mãn với Trương mỹ nhân từ lâu.

Trương mỹ nhân ỷ sủng sinh kiêu, lâu nay đối với Hoàng hậu như Vương Chi Lăng không có mấy phần kính nể.

Vương Chi Lăng lúc đầu còn tỏ vẻ không thèm chấp nhặt với trẻ con, vẫn ưu nhã uống trà, thưởng thức điểm tâm.

Thế nhưng càng lúc, Trương mỹ nhân ăn nói càng khó nghe, khiến người luôn hòa nhã như nàng cũng cảm thấy tức giận.

Đôi mắt Vương Chi Lăng phút chốc liền trở nên lạnh lẽo, lần này nếu không phủ đầu ra oai, không biết ngày tháng sau này Trương mỹ nhân kia còn tác oai tác quái đến nhường nào.

Vương Chi Lăng rút khăn tay, lau lau mép miệng, đôi mắt phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Trời có chút nắng, đây là thời điểm tốt để phơi dược liệu.

Tôn ma ma gần đây đang điều chế một ít cao hương liệu cho bổn cung.

Trương mỹ nhân thông minh nhanh nhẹn, chi bằng ở lại giúp bổn cung đi.

Nghe Vương Chi Lăng không mạnh không nhẹ nói, Mạnh mỹ nhân và Quách tài nhân đã sợ đến toát mồ hôi.

Trương mỹ nhân trái lại vô cùng hào hứng:

- Chỉ là phơi dược liệu thôi mà, thần thiếp có thể.

Vương Chi Lăng cười hiền dịu:

- Tốt lắm, muội muội thật có lòng.

Trương mỹ nhân vẫn đắc ý cười, còn ăn liên tục vài món điểm tâm.

Linh phi ở một bên nhìn không được sự ngu dốt của Trương mỹ nhân, vội lên tiếng:

- Nương nương, Trương muội muội tuổi còn nhỏ, nên tính tình còn lỗ mãng, nói chuyện thiếu suy nghĩ, mong nương nương lượng thứ, giơ cao đánh khẽ.

Vương Chi Lăng chỉ mỉm cười nhìn Linh phi:

- Linh phi tỷ tỷ nói lời này là muốn ám chỉ bổn cung dụng tư hình? Bổn cung chỉ là nhờ Trương muội muội giúp đỡ bổn cung phơi dược liệu, có gì sai sao?

Linh phi cúi đầu:

- Thần thiếp không dám.

Vương Chi Lăng nhìn biểu cảm của đám phi tần, kẻ ngạo mạn khinh thường nàng, kẻ tiếu lý tàng đao, kẻ ngu dốt sân si.

Nàng cảm thấy hậu cung này không khác gì một gánh hát, mỗi người một vai, ngày ngày đều cố diễn cho tròn.

Vương Chi Lăng chỉ không biết, bản thân mình chừng nào mới có thể rời bỏ vai diễn của chính mình.

Buổi chiều hôm đó, Thân Giang Kiệt đang đọc tấu chương trong đại điện, bỗng bên ngoài vang đến tiếng khóc lóc thê lương.

Đào công công hớt hải chạy vào bẩm báo:

- Bệ hạ, Trương mỹ nhân quỳ ở bên ngoài xin diện kiến Bệ hạ.

- Có chuyện gì? – Thân Giang Kiệt nhíu mày hỏi.

- Nô tài thấy Trương mỹ nhân khóc lóc mãi không thôi, bộ dạng như đã chịu ủy khuất.

Thân Giang Kiệt có chút sủng ái Trương mỹ nhân, nghe nói nàng ta bị bắt nạt, liền cảm thấy sốt ruột.

Hắn lệnh cho người mời nàng vào.

Trương mỹ nhân khóc lóc chạy vào ôm chân Thân Giang Kiệt, hắn nhìn kỹ nàng một hồi, phát hiện ra mặt, cổ và mu bàn tay nàng đen sì, đôi bàn tay lại rướm máu.

- Bệ hạ, người phải đòi lại công đạo cho thần thiếp.

Thần thiếp xuất thân hèn kém, tuổi trẻ lại được Bệ hạ sủng ái, nên có người lạm dụng chức quyền bắt nạt thần thiếp.

Thần thiếp không cam tâm.

Thân Giang Kiệt một phen đau đầu, nhìn đến bộ dạng thê thảm của Trương mỹ nhân lại có chút xót thương.

- Ai dám ra tay với ái thiếp của trẫm? Trẫm nhất định xả giận cho nàng.

Nghe Thân Giang Kiệt dỗ dành, Trương mỹ nhân lại càng được nước làm tới, kể lể mọi chuyện xảy ra vào lúc sáng, còn thêm vào không ít mắm muối:

- Thần thiếp thấy Hoàng hậu nương nương phục sức giản dị, có lòng nhắc nhở nương nương nên nghĩ đến thể hiện của Bệ hạ mà trưng diện, làm đẹp lòng Bệ hạ.

Ai ngờ nương nương đùng đùng nổi giận trách phạt thần thiếp.

- Trách phạt nàng nặng như vậy sao?

Thân Giang Kiệt quan tâm hỏi han, càng làm Trương mỹ nhân cảm thấy ủy khuất.

Trương mỹ nhân khóc lóc ỉ ôi một hồi, đòi Thân Giang Kiệt phải ra mặt giành lại công đạo cho nàng ta.

Thân Giang Kiệt vốn đã có thành kiến với Vương Chi Lăng, liền không do dự, hùng hổ đi đến tẩm điện của nàng.

Khi Thân Giang Kiệt đến, Vương Chi Lăng vẫn đang nhàn nhã uống trà.

Vừa nhìn thấy hắn, ký ức đêm hôm đó lại hiện về trong tâm trí nàng, khiến nàng không rét cũng run, toàn thân chợt vô lực, mềm nhũn.

- Thần thiếp xin thỉnh an Bệ hạ.

Thân Giang Kiệt không thèm ngoái nhìn nàng, lạnh lùng nói:

- Chuyện trẫm giao cho nàng, nàng đã hoàn thành chưa?

Thân Giang Kiệt nhắc đến chuyện tìm tung tích nữ nhân có vết bớt đỏ, khiến Vương Chi Lăng càng thêm sợ hãi.

Nàng ôn tồn nói:

- Bệ hạ, hôm nay mới là ngày thứ hai, thần thiếp vẫn đang dốc sức.

Có điều… thần thiếp có lời này, không thể không nói.

Thân Giang Kiệt nhếch mép cười, ra oai phủ đầu:

- Nàng nên nhớ, nếu nàng thất trách, không hoàn thành trọng trách trẫm giao phó, trẫm sẽ phạt nàng.

Còn về hình phạt thì… tạm thời là để nàng thử quỳ giữa sân, phơi nắng hai canh giờ, nàng thấy thế nào?

Da đầu Vương Chi Lăng run lên khi Thân Giang Kiệt tiến lại gần nàng.

Nghe giọng điệu của hắn, nàng biết rõ Trương mỹ nhân chiều nay đã chạy đến chỗ hắn mà cáo trạng.

Nếu nàng không đáp trả, chỉ sợ Thân Giang Kiệt sẽ không chịu ngưng ý định truy lùng tung tích nữ nhân kia.

Vương Chi Lăng hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh đáp lời:

- Thần thiếp trước nay thưởng phạt phân minh, không trái lòng mình.

Có những chuyện phải chấn chỉnh, để giữ vững kỷ cương, nề nếp hậu cung.

Còn chuyện Bệ hạ giao phó, thần thiếp nhất định dốc sức, có điều Bệ hạ hiện tại dốc sức truy lùng một nữ nhân không rõ danh tính, thần thiếp chỉ sợ khiến trên dưới hậu cung bất mãn.

Thân Giang Kiệt nhìn Vương Chi Lăng bằng đôi mắt đầy chán ghét, còn có chút sát ý.

Hắn cười lạnh:

- Kẻ bất mãn duy nhất ở hậu cung của trẫm, chỉ e có một mình Hoàng hậu nàng.

Chuyện nàng lạm dụng tư hình, trẫm đã tra rõ ràng, nếu nàng còn không nhanh chóng tìm ra người cho trẫm, trẫm tính sổ một lần với nàng.

Nói rồi, Thân Giang Kiệt phất tay áo bỏ đi.