Hiền phi nghe Mậu Thúy Hà phân tích một hồi, cũng cảm thấy rất có lý.

Nhưng nàng ta biết rõ La Thái Quận chúa này hoàn toàn không phải người đơn giản.

Hiền phi thầm nghĩ: “Mậu Thúy Hà cũng xem như quốc sắc thiên hương, tài mạo song toàn, hơn nữa đã từng có một đoạn tình cảm với Bệ hạ, chỉ sợ nàng ta khó mà toàn tâm toàn ý, trung thành cẩn cẩn với mình.

Thế nhưng hiện tại là lúc cần dùng đến nàng ta và thế lực của La Thái Hầu ở tiền triều, không thể để nàng ta phật ý.”

Nghĩ thông suốt rồi, Hiền phi mới dịu giọng an ủi Mậu Thúy Hà:

- Quận chúa lo nghĩ cho bổn cung, tấm lòng thực sự đáng quý.

Bổn cung hứa với Quận chúa, ở trước mặt Bệ hạ, bổn cung nhất định đề bạt người.

Mậu Thúy Hà nghe Hiền phi hứa hẹn, trong lòng cảm thấy được an ủi không ít, cũng có thêm chút lòng tin, liền mừng rỡ cúi người tạ ơn.

Thời gian gần đây Thân Giang Kiệt vô cùng bận rộn với việc trưng binh.

Hắn nhờ vào sự phò tá của Vương Tể tướng cùng hai vị huynh trưởng của Vương Chi Lăng là Vương Hạc và Vương Bình, để Vương Tể tướng cùng đám học trò là ngôn quan trong triều, cùng với Thôi gia cũng giữ nhiều chức vụ trọng yếu, lệnh cho quan lại địa phương ráo riết thực thi lệnh trưng binh.

Bọn họ liên hệ quan viên địa phương phát lệnh kêu gọi nam tử đến độ tuổi nhược quán, thân thể khỏe mạnh, gia nhập hàng ngũ quân binh do chính triều đình quản chế.

Nhờ danh tiếng của Vương Tể tướng cùng Thôi gia, cùng danh nghĩa đội quân của triều đình, mà việc trưng binh diễn ra khá suôn sẻ.

Hằng ngày, số lượng binh lính qua khảo thí của quan lại địa phương mỗi lúc một nhiều, khiến cho Thân Giang Kiệt cùng đám quan lại bận rộn đến tối tăm mặt mày.

Ở tiền triều, ai cũng thấy rõ, chuyện trưng binh lần này Vương Tể tướng cùng Thôi gia giúp sức cho Thân Giang Kiệt không ít.

La Thái hầu cùng đám quan lại thân cận ai nấy đều rất dè chừng Vương Tể tướng, sợ một ngày ông thực sự cúi đầu trước Thôi gia, thì thế lực của bọn họ ở tiền triều sẽ càng lớn mạnh.

Ở hậu cung, Linh phi chính là người đang lo sợ nhiều nhất.

Nàng ta ngày ăn không ngon, tối ngủ không yên, liền đến cung của Hiền phi để tìm chỗ dựa.

Hiền phi nói với nàng ta:

- Hoàng hậu nương nương đã ra tay tàn nhẫn, hạ độc muội, tranh đoạt ân sủng nhiều năm qua của muội, nếu còn để nàng ta có hậu thuẫn vững chắc từ tiền triều, chắc chắn sau này cuộc sống của muội càng thêm khó khăn.

Linh phi nghe lời này thì vô cùng bất an, Hiền phi cùng Mậu Thúy Hà lại không ngừng một bên rỉ rả, khích tướng, khiến cho Linh phi càng sợ hãi lại càng quyết tâm trả thù Vương Chi Lăng.

Mà ở Chiêu Dương cung, Vương Chi Lăng vốn không hề biết bão tố sắp ập đến.

Toàn bộ tâm trí của nàng đều đặt ở Thân Giang Kiệt và chuyện trưng binh.

Vương Chi Lăng không thể trực tiếp gặp mặt Vương tể tướng, liền cho người gọi Vương phu nhân vào cung.

Vương phu nhân nghe tin Vương Chi Lăng triệu mình vào cung, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng canh y, còn chuẩn bị thêm vài món điểm tâm mà nàng yêu thích.

Vương Chi Lăng gặp lại mẫu thân, ở trong Chiêu Dương cung vắng vẻ, chỉ toàn người thân cận, nàng mới quỳ xuống hành lễ với bà.

Vương phu nhân đỡ tay Vương Chi Lăng, lắc đầu nói với nàng:

- Nương nương không nên làm như thế.

Hạ nhân dù có thân thiết đến mấy cũng là hạ nhân, người phải giữ cung quy, giữ thể diện cho chính mình.

Vương Chi Lăng gật gật đầu, rồi quay về ghé chủ vị, nhìn mẫu thân hành lễ.

Sau khi ban tọa cho bà, Vương Chi Lăng cũng không vòng vo nhiều, liền đi vào vấn đề:

- Mẫu thân, thời gian này Bệ hạ bận việc trưng binh, mà phụ thân cũng đang giúp sức, không thể tránh khỏi bị quần thần trong triều ganh ghét.

Mẫu thân thường qua lại với các mệnh phụ phu nhân, cũng phải ngàn vạn lần cẩn thận.

Vương phu nhân nhìn Vương Chi Lăng một lúc rồi thở dài nói:

- Phụ thân của nương nương nắm vị trí trọng yếu, hai huynh trưởng của người cũng bị điều động từ vùng Tây Châu trở về.

Lần này cả nhà chúng ta xem như là đứng ở đầu sóng ngọn gió.

Mẫu thân cũng thường hay gặp mặt đám mệnh phụ, nhất định sẽ theo sát bọn họ.

Có tin tức gì, mẫu thân sẽ cho người báo với nương nương.

Vương Chi Lăng hài lòng gật đầu, không quên nhắc nhở Vương phu nhân:

- Phụ thân của Linh phi là Thượng Thư lệnh hiện tại đang ở thế trung lập.

Phụ thân của Mậu Thúy Hà là La Thái Hầu vốn luôn đối nghịch với Vương gia chúng ta.

Phụ thân của Quách chiêu dung là Thông chính sứ nắm giữ quyền kiểm soát thư từ từ triều đình đến địa phương, cũng không rõ đứng về phía ai.

Nhưng Quách chiêu dung cũng thường xuyên qua lại với Mậu Thúy Hà và Hiền phi, chúng ta cũng phải đề phòng.

Phụ thân của Hiền phi lại là Đại lý tự chuyên đứng ra hạch tội quan lại.

Mẫu thân, người cùng với các huynh trưởng nhất định phải nhắc nhở phụ thân cẩn thận với những người này.

Vương phu nhân hơi rũ mi mắt, bưng chén trà trên tay, rồi lại đặt xuống bàn.

Bà suy nghĩ một lúc, rồi nhỏ giọng nói với Vương Chi Lăng:

- Nương nương, muốn bảo toàn cho Vương gia, chỉ có một cách an toàn, trọn vẹn nhất.

- Con biết! – Vương Chi Lăng ngắt lời Vương phu nhân – Con sẽ sớm sinh đích tử.

Chỉ có điều, con cái cũng là duyên nợ, không phải cứ muốn là được.

Vương phu nhân hài lòng gật đầu.

Vương Chi Lăng nhanh chóng hiểu ý như vậy, chứng tỏ trong lòng nàng cũng đã có toan tính.

Thấy trời không còn sớm, Vương phu nhân cũng xin phép cáo lui, để về chuẩn bị cơm nước cho Vương Tể tướng.

Sau khi tiễn Vương phu nhân ra khỏi cửa, Vương Chi Lăng đứng ở trước hiên trầm tư một lúc lâu.

Nàng cảm giác rất bất an, lo lắng, không rõ vì sao.

Thân Giang Kiệt đang cảm thấy áp lực, mỏi mệt, vì chuyện trưng binh này là lần đầu hắn tự mình làm.

Hoàng đế các đời của Thiên Quốc cũng đều giao cho quan lại địa phương xử lý, lên đến kinh thành cũng đã thất thoát, sai lệch không ít.

Thân Giang Kiệt vì tránh mắc phải sai lầm của tổ tông, nên hắn đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện trưng binh lần này.

Mấy hôm nay, Thân Giang Kiệt hễ rảnh rỗi thì sẽ lật thẻ bài của Vương Chi Lăng, các vị phi tần khác hầu như không được thị tẩm.

Thân Giang Kiệt gần đây bận rộn, ăn uống cũng không thấy ngon miệng, chỉ chờ đến tối để được ở bên cạnh Vương Chi Lăng.

Ở gần nàng, hắn cảm thấy thoải mái, dễ chịu vô cùng.

Tối hôm đó, Vương Chi Lăng như thường lệ được đưa đến Thái Hòa điện, sửa soạn tắm rửa ở điện phụ, rồi mới di chuyển đến chính điện, ở trong tẩm phòng chờ đợi Thân Giang Kiệt.

Nhân lúc được Thân Giang Kiệt ôm trong tay, nàng liền nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ, ngươi lại quên giáo huấn của Thái hậu rồi sao?

Thân Giang Kiệt gác tay lên trán, chán nản nói:

- Quên rồi! Trẫm mỗi ngày đối mặt với đám lão thần đủ mệt, về hậu cung còn đối phó với phi tử, còn gì chán hơn?

Vương Chi Lăng nhổm người dậy, tựa hẳn lên bờ ngực dày rộng của Thân Giang Kiệt, nũng nịu hỏi:

- Thần thiếp thì không chán sao?

- Tất nhiên là không! – Thân Giang Kiệt xoa xoa gò má mịn màng của Vương Chi Lăng, cưng chiều nói – Ở bên cạnh nàng là thoải mái nhất.

Quách chiêu dung tự ti đến mức nhàm chán.

Linh phi thì chỉ biết làm nũng, lắm điều, ỷ lại phụ thân làm đại quan mà không ngừng đòi hỏi trẫm.

Hiền phi tâm cơ khó đoán, trẫm nhìn thấy nàng ta thì lại cảm thấy không thoải mái.

Vương Chi Lăng cười khúc khích, tựa đầu vào vai Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng nói với hắn:

- Phụ thân lần này tỏ rõ thái độ, không tránh được đám lão thần ghen ghét.

Thần thiếp không dám can chính, nhưng ở nhà mẫu thân lo lắng, thần thiếp cũng bất an.

- Nàng yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ Tướng gia và hai vị huynh trưởng của nàng.

Thân Giang Kiệt ôm chặt Vương Chi Lăng, xoa xoa đầu nàng an ủi.

Vương Chi Lăng tựa vào Thân Giang Kiệt một lúc lâu, rồi dịu dàng nhắc nhở hắn:

- Bệ hạ dù bận rộn cũng phải bảo vệ long thể.

- Nàng đang lo lắng cho trẫm sao? - Thân Giang Kiệt vuốt vuốt mái tóc dày và mượt của Vương Chi Lăng, rồi khẽ hôn lên trán nàng – Trẫm biết tự mình chăm sóc chính mình, nàng đừng lo lắng.

Lần này tự mình trưng binh, sau này trẫm sẽ có quân đội riêng của mình, chỉ nghĩ đến điều này thôi, mệt nhọc đến mấy trẫm cũng có thể chịu đựng được.

Vương Chi Lăng cảm thấy Thân Giang Kiệt có hoài bão lẫn khát vọng lớn lao như vậy, trong lòng nàng đột nhiên lại vui sướng.

Trước đây, Thân Giang Kiệt không có gì trong tay, Thôi Thái hậu lại muốn tranh quyền vị, nên mới đưa hắn lên làm Hoàng đế.

Hắn ngồi ở long ỷ mấy năm liền, không tính là bậc quân vương xuất chúng, nhưng cũng cần mẫn chăm chỉ.

Hiện tại hắn đã có động lực phấn đấu, không còn phụ thuộc vào dưỡng mẫu, người làm thê tử như nàng đương nhiên là vui vẻ.

Ngừng một chút, Thân Giang Kiệt lại thở dài nói:

- Nhưng mà đám lão thần thực sự không biết điều, luôn tìm cách khuyên răn trẫm, thực chất là ngăn cản trẫm liên minh với Vương gia.

Nói không chừng mấy lão hồ ly này sẽ còn bày ra nhiều trò phá hoại.

- Bệ hạ, thần thiếp nghe nói mỗi lần Hoàng đế trưng binh, chuyện sổ sách quân lương luôn có sai lệch, thất thoát.

Bệ hạ phải cẩn thận.

Vương Chi Lăng lo lắng căn dặn Thân Giang Kiệt, rồi mới phát hiện ra bản thân mình vừa mới nói lời can chính, nàng lập tức sửa lời:

- Bệ hạ, thần thiếp…

- Không sao cả! – Thân Giang Kiệt biết nàng đang bối rối, hắn liền nhỏ giọng an ủi - Ở đây chỉ có hai chúng ta.

Không phải trẫm đã nói rồi sao, cởi bỏ long bào phụng mão, chúng ta chỉ là phu thê bình thường.

Vương Chi Lăng hạnh phúc mỉm cười.

Biết lời này của Thân Giang Kiệt đều là thật tâm, nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lựa một tư thế thoải mái rồi đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau lại là một ngày náo loạn ở tiền triều.