Thân Giang Kiệt lúc này đang hào hứng rời khỏi tẩm cung của Linh phi, xăm xăm hướng đến tẩm cung của Vương Chi Lăng mà đi.

Không hiểu vì sao hắn đối với việc sắp gặp mặt Hoàng hậu lại cảm thấy rất vui vẻ, miệng cười không khép lại được.

Thân Giang Kiệt đột nhiên nghĩ ra, có lẽ là hắn bắt đầu nhớ Hoàng hậu của hắn rồi.

Thế nhưng ông trời không chiều lòng người, hắn vừa đi được một đoạn thì tiểu công công hầu hạ trà nước ở đại điện chạy đến báo tin.

- Bẩm bệ hạ, Hách Đằng thiếu tướng quân trở về diện thánh.

Sắc mặt Thân Giang Kiệt phút chốc tối sầm lại, thầm quở trách Hách Đằng kia sớm không đến, trễ không đến, lại đến ngay lúc hắn muốn gặp mặt Hoàng hậu của hắn.

Mấy hôm trước, Hách Đằng nhận được thánh chỉ từ triều đình, hắn vui mừng vô hạn, lập tức lĩnh chỉ hồi cung.

Mấy ngày rong ruổi không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng có ngày về lại hành cung ở An Châu.

Hành cung An Châu cách kinh thành khá xa, là hành cung lớn nhất của Thiên Quốc, hằng năm, Hoàng đế, Thái hậu cùng các vị phi tần đều di giá đến hành cung tránh cái nắng oi bức của mùa hè.

Hách Đằng lần này trở về trước tiên là đến An Châu diện thánh, sau đó mới về lại kinh thành cúng bái tổ tiên.

Vừa đến hành cung, Hách Đằng liền không dám chậm trễ diện kiến Thân Giang Kiệt.

Hắn ở đại điện gặp mặt một vị công công, người này là đệ tử của Đào Tổng quản.

Tiểu công công nhìn thấy Hách Đằng lĩnh chỉ trở về, không dám chậm trễ, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Thân Giang Kiệt.

Thân Giang Kiệt mặc dù nhớ nhung Vương Chi Lăng, nhưng quốc sự mới là đại sự.

Hắn đành gác lại việc thăm hỏi Hoàng hậu, trở về gặp Hách Đằng.

- Hồi cung đi, trẫm sẽ gặp Hách tướng quân.

Đào tổng quản, ngươi gửi một ít nhân sâm đến tẩm cung của Hoàng hậu trước đi.

Nói rồi, Thân Giang Kiệt liền dứt khoát về lại chính điện.

Đây không phải lần đầu tiên Thân Giang Kiệt gặp Hách Đằng, nhưng lại là lần đầu nói chuyện lâu như vậy.

Khác với tưởng tượng của hắn, Hách Đằng tài mạo song toàn, thoạt nhìn gương mặt có vẻ thư sinh tao nhã, nhưng thân thể cường tráng, giọng nói vang to, đích thực là con nhà võ.

Hách Đằng cũng không hề lộ vẻ tự ti, sầu khổ của kẻ chịu tội đày ải, mà hoàn toàn là một thanh niên thần thanh khí sáng, dương quang xán lạn.

Thân Giang Kiệt cảm thấy Hách Đằng thực sự không hề đơn giản, nhưng người không đơn giản mới là người có tâm, có tài.

- Hách tướng quân, trẫm đã an bài một chỗ ở gần hành cung để khanh tiện ra vào hành cung bàn bạc chính sự.

Khanh đi đường xa vất vả, mau về nghỉ ngơi đi.

- Tạ Bệ hạ!

Thân Giang Kiệt ngoài mặt tử tế, thực chất đang đuổi khéo Hách Đằng.

Hắn tưởng rằng Hách Đằng rời khỏi đại điện, hắn có thể đến thăm Vương Chi Lăng, nhưng không ngờ, Hách Đằng vừa đi thì Hiền phi lại cầu kiến, nói rằng cần bàn bạc ngân sách mở tiệc khao quân và di giá về lại kinh thành.

Thân Giang Kiệt thầm oán trách nhưng vẫn là chuyện quốc khố quan trọng, Hiền phi cũng đã đến đây, không thể không nể mặt nàng ta.

Hách Đằng rời khỏi đại điện, chưa về biệt phủ mà lang thang ở vườn hoa, khung cảnh bình yên này gợi cho hắn nhớ về những ngày Hách gia còn vinh hiển.

Phụ thân hắn một lòng trung trinh, chỉ vì vài áng thơ cất giấu dưới góc tủ mà cả gia tộc bị tru di.

Hách Đằng tuy rằng thoát được án tử, nhưng nỗi đau mà ngày đó hắn phải chịu đựng thật quá sức tưởng tượng của con người.

Hách Đằng đang trầm ngâm ở hoa viên, bỗng từ phía sau lưng hắn có một cung nữ vóc dáng nhỏ bé, gầy gò đi đến.

- Bái kiến Hách tướng quân.

Hách Đằng quay đầu lại, nhìn cung nữ lạ mặt nọ, hỏi:

- Cô tìm mạt tướng có chuyện gì?

- Nô tỳ là cung nữ ở trong cung của Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thân mang trọng bệnh, biết tin tướng quân trở về, liền muốn găp mặt người.

Hách Đằng chấn động, trống ngực bắt đầu đập liên hồi.

Hoàng hậu nương nương, chẳng phải là Vương Chi Lăng xinh đẹp, thuần khiết, mối tình đầu dở dang của hắn hay sao? Hách Đằng vừa nghe đến nàng, trong lòng đã bồi hồi xúc động, từng mảnh ký ức năm nào hiện về trong trí óc.

- Nương nương muốn gặp mạt tướng? Có thật nương nương muốn gặp mạt tướng?

- Tướng quân, xin người nhanh chân đến gặp nương nương một chút, nương nương… có chuyện muốn nói với người.

Tiểu cung nữ ở một bên thúc giục, Hách Đằng càng không dám chậm trễ, nhanh chân chạy đến tẩm cung của Vương Chi Lăng.

Vương Chi Lăng đang nằm trên giường đọc sách, bên cạnh là Tố Tâm đang phe phẩy cánh quạt.

Bỗng nhiên bên ngoài chính điện có tiếng bước chân vồn vã, đoán chừng là Tôn ma ma.

- Nương nương, nương nương… - Tôn ma ma nhanh chân chạy vào phía sau bức bình phong – Hách thiếu gia… à không, Hách tướng quân trở về rồi.

Vương Chi Lăng bật người ngồi dậy, đánh rơi cuốn sách trên tay, hai mắt mở to nhìn Tôn ma ma như không tin nổi vào tai mình.

- Hách… Hách Đằng?

- Đúng vậy, nương nương! – Tôn ma ma thở hổn hển – Tướng quân đang đến đây.

Vương Chi Lăng siết chặt gấu áo, đăm chiêu nghĩ ngợi một phen.

Tôn ma ma nhìn nàng, liên tục lắc đầu.

Vương Chi Lăng cố gắng bình tĩnh lại, bình ổn nhịp tim, xua đi những cảm xúc không nên có trong lòng mình.

Năm xưa đích thực hai người là thanh mai trúc mã, là một đôi kim đồng ngọc nữ, lưỡng tình tương duyệt.

Nhưng hiện tại nàng và hắn cách trở nhiều năm, địa vị cùng thân phận hai bên đã khác, nàng không thể lỗ mãng để cho Vương gia và cả chính bản thân nàng vướng vào tội nghiệt.

- Tôn ma ma, người nói với Hách tướng quân, bổn cung không tiện gặp mặt.

Hách Đằng vừa đến trước tẩm cung của Vương Chi Lăng, Tôn ma ma đã chặn ngay ở cửa.

- Hách tướng quân, đây là hậu cung, là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.

Nương nương không tiện gặp mặt.

Ngài nên quay về thì hơn, tránh điều tiếng cho cả đôi bên.

- Mạt tướng nghe nói nương nương phụng thể bất an, chỉ đến thỉnh an nương nương, làm sao có chuyện gây ra điều tiếng? – Hách Đằng muốn gặp Vương Chi Lăng, nhất thời sốt ruột.

Tôn ma ma trầm ngâm một lúc, trong đầu đầy hoài nghi.

Bà nhìn dáng vẻ gấp gáp của Hách Đằng, chậm rãi hỏi:

- Xin hỏi Hách tướng quân từ biên cương trở về, làm sao biết Hoàng hậu nương nương phụng thể bất an?

Hách Đằng sửng sốt một chút, dường như hiểu ra chuyện gì đó.

Hắn đăm chiêu nhìn Tôn ma ma, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.

Tôn ma ma như đã nhìn ra một số chuyện, liền tiến lại gần Hách Đằng, nhỏ giọng nói:

- Mưu kế ở hậu cung thâm sâu tựa biển, Hách tướng quân nếu có lòng trung thành với nương nương, xin đừng để tình cảm của chính mình bị lợi dụng, trở thành con dao đâm vào nương nương.

Nói rồi, Tôn ma ma cúi người hành lễ, quay vào trong tẩm điện.

Bà chưa kịp bước vào trong, phía sau đã có tiếng người thông tri:

- Bệ hạ giá đáo! Hiền phi nương nương giá đáo!

Tôn ma ma và Hách Đằng một phen chấn động, không ngờ Thân Giang Kiệt lại xuất hiện ngay lúc này, hai người nhất thời bối rối, không biết xử trí ra sao.

Thân Giang Kiệt xăm xăm tiến vào bên trong biệt viện, vừa qua khỏi cửa đã nhìn thấy Hách Đằng đang đứng tần ngần ở giữa sân.

Hách Đằng quay đầu nhìn thấy Thân Giang Kiệt và Hiền phi, liền cung kính hành lễ.

- Hách tướng quân sao lại ở đây?

Giọng nói của Thân Giang Kiệt có chút âm u, hắn chau mày nhìn dáng vẻ bối rối của Hách Đằng, tâm tình đang vui vẻ bỗng chốc trở nên bực bội.

- Mạt tướng… - Hách Đằng ngập ngừng không biết phải giải thích ra sao.

- Hách tướng quân, hình như người đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương?

Hiền phi lúc này không nhanh không chậm lên tiếng.

Tôn ma ma và Hách Đằng chấn kinh.

Thân Giang Kiệt không nói gì, chỉ “hừ” một tiếng rồi tiến thằng vào tẩm cung của Vương Chi Lăng.

Vương Chi Lăng đang nằm trên giường, từ nãy đến giờ đã nghe được ồn ào bên ngoài, trong lòng đã có sự chuẩn bị.

Khi Thân Giang Kiệt vừa đến, nàng cũng đồng thời nhổm người ngồi dậy, định quỳ xuống hành lễ.

Thân Giang Kiệt đỡ lấy Vương Chi Lăng, đặt nàng nằm lại trên giường, ngắm nhìn dung nhan mộc mạc nhưng không che đi được vẻ diễm lệ của nàng.

- Nàng thấy trong người thế nào?

Đối diện với sự ôn nhu bất chợt của Thân Giang Kiệt, Vương Chi Lăng bỗng cảm thấy bối rối.

Nàng cúi đầu dè dặt nói:

- Bẩm Bệ hạ, thần thiếp đã khỏe.

- Vậy thì tốt.

Lúc này Hiền phi cũng theo vào bên trong, đập vào mắt nàng là dáng vẻ si mê của Thân Giang Kiệt đối với Vương Chi Lăng.

- Nương nương, mấy hôm nay nương nương phụng thể bất an, thần thiếp lại không kịp thời thăm hỏi, thật sự thất trách.

Thần thiếp đến đây tạ lỗi với người.

- Tỷ tỷ nặng lời rồi! – Vương Chi Lăng mỉm cười dịu dàng – Bổn cung chỉ là cảm mạo, mấy hôm trước có chút cậy mạnh chủ quan, sáng nay thức dậy thấy đầu choáng váng, mới cho gọi thái y.

- Nàng không sao là tốt rồi.

Thân Giang Kiệt đột nhiên lại quan tâm thăm hỏi, còn chạm vào cánh tay non mềm của Vương Chi Lăng an ủi nàng, khiến lông tơ trên người nàng dựng đứng, thần kinh cũng bắt đầu căng thẳng.

Tai nạn lần trước ở trong hòn giả sơn kia, Vương Chi Lăng vẫn chưa thực sự vượt qua được.

Thân Giang Kiệt nhìn dáng vẻ yếu ớt nhu mì của Vương Chi Lăng, lại nghĩ đến Hách Đằng kia đang chầu chực bên ngoài để được diện kiến nàng, phút chốc liền cảm thấy chua lè chua lét.

Hắn cúi đầu nhìn ngắm dung nhan của Hoàng hậu, bất chợt cảm thấy tiếc hận.

Sớm biết có ngày này, Thân Giang Kiệt hắn đã sủng hạnh nàng từ lâu, đem nàng trói chặt ở bên cạnh mình.

Đợi Vương Chi Lăng ngủ say, Thân Giang Kiệt mới quay người bước ra ngoài.

Hách Đằng đã bị Tôn ma ma đuổi khéo từ lâu, tránh mặt Thân Giang Kiệt.

Buồn bực trong lòng không chỗ giải tỏa, Thân Giang Kiệt hằm hằm rời khỏi tẩm cung của Vương Chi Lăng, cả đường dài không nói với Hiền phi câu nào.

Hiền phi thấy Thân Giang Kiệt mặt mày căng thẳng, nàng ta nắm lấy cánh tay áo hắn, tươi cười nói:

- Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương quả nhiên là bậc mẫu nghi thiên hạ, được lòng hậu cung tiền triều.

- Vậy sao? – Thân Giang Kiệt có chút không hiểu rõ lời Hiền phi.

- Dạ vâng! – Hiền phi vẫn tươi cười như có như không – Hách gia với mẫu tộc của Hoàng hậu nương nương trước đây có chút giao tình, Hách tướng quân và nương nương cũng từng có quen biết, xem như là bằng hữu.

Chỉ là xa cách nhiều năm như vậy, Hách tướng quân và nương nương vẫn giữ mối giao hảo.

Thân Giang Kiệt vốn đã bực bội lại càng thêm tức giận.

Cái gì là “bằng hữu” rồi “có chút giao tình”, rồi lại còn “giữ mối giao hảo”.

Lời này của Hiền phi thoạt nghe thì vô hại, nhưng thực chất đang ngấm ngầm tố cáo quá khứ của Hách Đằng và Vương Chi Lăng.