Âu Dương Phong vốn ra đâu cần dùng xà trượng để đấu với Anh Cô, nhưng vì vừa rồi Lão Độc Vật đã từng nói nếu trong trăm hiệp mà không thắng nổi
nàng tức không có quyền bắt Nam Cầm đi, nên trong ngọn đòn đầu đã dùng
ngay lối trượng pháp tinh thuần của mình trong “Tuyết Sơn Thần Đả
Trượng”! Vù! Vù! Vù! liên tiếp hạ ba đòn tới tấp để hạ sát đối thủ.
Võ công của Anh Cô lại thuần về lối âm nhu, tay của nàng lúc này đang
cầm đao của Nam Cầm, khi ba đường trượng của Tây Độc xỉa tới, Anh Cô chỉ dùng lối “Nê Thu công” (võ con lươn) nhoáng bên tả truyền bên hữu, toàn thân mềm dẻo như một con lươn trườn trên bùn, ngang nhiên tránh khỏi
đòn của Tây Độc.
Cây xà trượng của Âu Dương Phong vận chuyển theo gió chớp mắt đã đánh ra trên ba mươi mấy đòn, tuy cũng khiến cho Anh Cô phải quay cuồng như
chong chóng nhưng không hề gây tổn thương mảy may tơ tóc trên người
nàng, Âu Dương Phong sốt ruột nghĩ mình đường đường một đấng tôn sư
trong giang hồ, nếu không thể đối phó nổi với một người đàn bà sao này
làm sao xưng bá trong thiên hạ được nữa. Xưa nay bản tính Tây Độc rất
tàn bạo, nay vì muốn bắt Nam Cầm chẳng cần suy nghĩ gì thêm, chuyển ngay cây xà trượng sang tay trái, giơ ngay quyền bên mặt dùng lối “Cáp Ma
công” ào một tiếng đánh sang mặt của Anh Cô.
Anh Cô cảm thấy một sức áp lực mạnh dồn ngay về phía người mình, khiến toàn thân đứng không vững và ép bụng về phía tường.
Anh Cô thất kinh hoảng người, vội vàng dùng ngay đến lối “Nê Thu Đả Cổn” lợi dụng ngay thế của “Cáp Ma công” đánh tới, nàng chuyển mình theo thế đôi phương.
Ngọn “Nê Thu công” này tình cờ mà Anh Cô nghiệm ra lối uốn mình chuyển
động của lươn dưới trạng thái trong cánh rừng ở Thiết Chưởng sơn, xuất
sắc nhất của ngọn võ công này là dùng thế “khéo” để hàng lấy ngọn “Cáp
Ma công” của Tây Độc tuy đánh lén thính lình nhưng Anh Cô khéo léo tránh lướt và chỉ hứng chịu một phần mười thành công lực của Tây Độc.
Chỉ nghe một tiếng “ùng” vang lên lớn, cả một bức tường bằng đất trong
nhà của Nam Cầm bay luôn một nữa, còn thân hình của Anh Cô lại bay vọt
lên trần nhà.
Nam Cầm thấy nhà mình ngói rớt bụi bay tứ tung biết nhà sập đến nơi,
nàng hoảng hốt cuống người vừa lăn vừa bò để tháo thân chạy ra ngoài,
Anh Cô cũng chuyển nhanh người lướt ngay theo hướng bức tường sập ấy ra
ngoài.
Âu Dương Phong vung xà trượng quát :
- Chạy đâu cho thoát!
Nhoáng thân bung luôn ra, những tiếng “ầm ầm” thi nhau vang lên hỗn độn, thế là cả một gian nhà của Nam Cầm bị ngọn “Cáp Ma công” của Âu Dương
Phong xô sập ráo hết.
Nam Cầm ngẩn người đau lòng tiếc rẻ bao nhiêu, thì Tây Độc lại cất giọng cười khoái trá bấy nhiêu.
Tây Độc vung trượng nói :
- Khá giỏi! Nào thêm nữa xem!
Tay trái khua lên một đường, tay phải lại phạt ngay một chưởng đánh thốc vào sau lưng Anh Cô.
Tây Độc vẫn dùng lối đánh “Cáp Ma công” một ngọn kinh phong dữ dội tỏa
ra, trong vòng ba trượng chung quanh Anh Cô hoàn toàn bị “Cáp Ma công”
của Âu Dương Phong bao vây hết, mắt Anh Cô khó lòng mà thoát nạn nguy
nan!
Nào hay trong cơn nguy kịch cực độ đó nàng phủ ngay thân xuống sát mặt
đất lăn như một khúc gỗ, nào không lăn sang bên tả hay bên hữu, trái lại lăn thẳng về hướng Âu Dương Phong.
Tây Độc cũng không ngờ đối phương lại chuyển thế như vậy, bởi vì ngọn
“Cáp Ma công” của Tây Độc càng cách xa bao nhiêu oai thế của nó lại càng mạnh bấy nhiêu, trái lại khoảng cách càng gần, công lực càng yếu hẳn
đi!
Cũng chẳng biết Anh Cô tình cờ may mắn hay nàng đã biết yếu điểm của Tây Độc mà xả lăn mình vào như vậy? nhưng lúc này, nàng đã vươn ngay đôi
tay của mình ra ôm ghì chặt ngay thân hình của Âu Dương Phong đồng thời
mở ngay lối “Triền” tự quyết trong “Nê Thu công” để vật ngã Tây Độc.
Thực ra Anh Cô đâu có tâm lý liều mạng với Tây Độc đâu, chủ ý của nàng
là cố sao duy trận chiến cho đủ trăm hiệp để Tây Độc khỏi gây khó dễ với Nam Cầm nào hay Tây Độc đã thẳng tay đánh lại mà còn dùng đến ngon võ
công tuyệt kỹ “Cáp Ma công” như vậy để đối phó với mình, bởi vậy cuộc
chiến đã không được thuần túy như so tài cao thấp, trái lại đã thành
cuộc giao tránh đoạt mạng hẳn hoi.
Anh Cô vì phải lo tự cứu mình, nên mới dám dùng đến lối đánh liều mạng
như vậy, hy vọng sao trong chớp nháy có thể vật ngã đối phương! Mà Tây
Độc xưa nay vẫn tính tự cao, với sĩ diện của một tôn sư, hễ bị thua nửa
đòn thế nào cũng bỏ đi ngay. Nào hay cái ôm liều mạng của Anh Cô ấy, đã
suýt gây nên họa mất mạng cho nàng!
Tuy cái liều của Anh Cô đã ôm trúng được Tây Độc, nhưng công lực của Âu
Dương Phong uyên thâm phi thường như thế, Anh Cô làm sao mà quật ngã
được Tây Độc theo ý nàng định. Huống hồ lâu nay tận tâm lo nghiên cứu về “Cửu Âm chân kinh” kinh mạch nghịch chiều chuyển ngược hết, dùng đầu
làm chân đã trở thành thói quen tự nhiên.
Anh Cô hai tay vừa ôm được Âu Dương Phong thính lình Tây Độc hét lên một tiếng quái gở, “bịch”! một tiếng lộn tùng phèo, đầu cắm xuống đất chân
chổng ngược lên trời, bởi vậy Anh Cô không làm sao vật ngã xuống Âu
Dương Phong, tay lại toàn thân của Anh Cô bị Tây Độc cử bổng lên trời.
Lúc này chỉ thấy Tây Độc hai tay chống đất, hai chân co lại và búng hất
mạnh lên, toàn thân Anh Cô chợt như mũi tên bị bật khỏi cung, thân mình
văng tung lên không.
Sức bung ấy mạnh quá, Anh Cô văng ngay xa ngót năm trượng mới bắt đầu
khởi sự rớt, may trước khi rớt ấy, Anh Cô đã kịp dùng ngay “Nê Thu công” thân hình uốn nhanh giữ ngay thế thăng bằng từ trên không ngồi xuống,
tuy vậy cả một tấm lưng ong của Anh Cô cũng bị đập đến “chát” trên mặt
đất! Đau điếng như da thịt bị nứt ran, nhưng Anh Cô cũng cố vội vùng
ngay dậy!
Âu Dương Phong cười ha hả rằng :
- Rõ đúng là châu chấu đá voi! Võ công của Lão Độc Vật ta vốn là “đệ
nhất trong thiên hạ” với chút bản lãnh ấy mà cũng tính so tài với ta ư?
Khôn hồn mau cút ngay đi, Lão Độc Vật còn có chút lòng từ bi tha cho
toàn mạng.
Anh Cô không thể nào ngờ được võ công của Tây Độc ngoài sự tàn bạo ra
lại còn kỳ quặc tột bực, biết mình không làm sao thắng nổi. Bèn lớn
tiếng nói Nam Cầm :
- Xin Tần cô nương hiểu cho hoàn cảnh tôi, quả thật tôi không còn cách
nào bảo vệ người nữa, mong sao số mạng cô được quý nhân phù hộ.
Âu Dương Phong nhìn Anh Cô khuất dạng, cười nham hiểm quay mình lại, nói với Nam Cầm rằng :
- Nào đi, Cô cứ theo Lão Độc Vật tử tế, ta sẽ không để cô chịu khổ lắm đâu, ai bảo thằng con cô quá quắt như thế!
Nam Cầm thấy bản lãnh kinh người của Âu Dương Phong như vậy, giờ đây chỉ trừ có Đông Tà và Nam Đế đến kịp để cứu ra, quả thật không còn ai cứu
được nữa, nếu đánh liều mạng thì chỉ có rước cái chết vào mình mà thôi.
Nam Cầm đảo nhanh mắt, bỗng nghĩ ngay ra một cách, không dùng nổi sức thì dùng trí. Nàng bèn nói với Âu Dương Phong rằng :
- Thưa Âu Dương Phong tiên sinh, chẳng giấu gì ngài, con tôi đã về nhà rồi!
Âu Dương Phong nghe nói vậy, lập tức biến sắc, giơ ngang cây xà trượng
bên tay trái, tay mặt lập tức túm ngay tà áo sau lưng Nam Cầm, lạnh lùng quát lên rằng :
- Con ngươi về rồi? Sao không cho ta hay trước. Vậy thằng súc sinh này trốn đâu?
Nam Cầm bị túm sau lưng khác nào như ngũ trảo bấu vào da thịt, nàng bất giác buột miệng nói :
- Con tôi tuy đã về thật! Nhung nó không ở đây trốn đi nơi khác rồi!
Âu Dương Phong hét lên :
- Thằng súc sinh nó trốn đi đâu? Mau nói!
Thực ra Dương Quá đâu về nhà, chẳng qua Nam Cầm nói láo để tạm lừa Tây
Độc, nào hay Âu Dương Phong lại truy hỏi gắt như vậy, nàng cuống lên!
Nhưng rốt cục nàng đành cắn răng nói bừa :
- Con tôi ư! Hiện nay nó trốn qua nhà Quách đại hiệp bên Ngưu gia thôn gần đây chứ đâu!
Tây Độc quát hỏi :
- Tên Quách đại hiệp nào?
Nam Cầm rằng :
- Ơ! Quách Tỉnh chứ còn ai!
Âu Dương Phong giật mình hỏi :
- Vậy thằng khờ Quách Tỉnh lại ở Ngưu gia thôn ấy sao?
Nam Cầm rằng :
- Chính thế, Quách đại hiệp đã sống chung với Hoàng Dung tại Ngưu gia thôn!
Câu chuyện bịa đây của Nam Cầm đã bị lòi đuôi, vì nàng đã là chỗ quen
với Quách Tỉnh, sau khi Dương Quá bị bắt, tại sao không nhờ cậy vợ chồng Quách Tỉnh ra tay cứu, mà lại âm thầm trốn lại Thất Tinh ô một mình như vậy?
Nhưng Âu Dương Phong đang lúc mải nghe, nên không hề nhận rõ sự sơ hở
của Nam Cầm, phần lại biết Ngưu gia thôn cách đây không xa, Nam Cầm đem
gởi con sang đó rất có thể đúng lắm, Tây Độc “ồ” lên một tiếng rằng :
- À thì ra thằng khờ này lại ở đây với con tiện tỳ hả?
Tây Độc xưa nay tuy rất tự phụ, nhưng riêng đối với Quách Tỉnh ba lần
tha Tây Độc trong doanh trại của Thành Cát Tư Hãn, mỗi lần Âu Dương
Phong sực nhớ đến vụ này, điều cảm thấy một sự nhục nhã trong đời mình.
Lão Độc Vật nghe nói Dương Quá trốn tại nhà Quách Tỉnh, tuy không nói gì nhưng trong lòng đã đâm ra hoài nghi.
Nam Cầm rằng :
- Thưa ngài, tôi đã nói rõ nơi chốn của con tôi hiện ở nhà Quách đại
hiệp rồi! Vậy ngài hãy buông tay ra đi! Cần gì phải làm khó dễ với một
người đàn bà yếu đuối như tôi!
Âu Dương Phong trợn đôi mắt quái của mình lên lớn giọng :
- Hừ! Đâu có dễ dàng thế! Muốn t tha người trừ phi tìm được thằng nhãi
ấy đã. Chớ nói nhiều lời vô ích, hãy mau mau dẫn đường cho ta tới Ngưu
gia thôn tìm ra tên họ Quách ấy mau!
Nói xong vung ngay xà trượng, đôi rắn trên xà trượng phì phè ghê người,
Nam Cầm đành phải tuân theo lời dẫn ngay Tây Độc đi Ngưu gia thôn.
Nam Cầm lúc này kêu khổ không thấu, bụng tính thầm: Khi đến nhà Quách
Tỉnh thấy vắng vẻ thì mình lại bịa láo thêm là vợ chồng Quách Tỉnh đem
con mình đi đảo Đào Hoa rồi, không lý Tây Độc lại dám đi gặp Hoàng Dược
Sư, mà bắt mình đi luôn Đào Hoa đảo.
Nam Cầm vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, thấy nàng chậm chạp Tây Độc mấy lần giơ xà trượng quát hét hối thúc.
Nam Cầm càng ức, trong bụng nghĩ: “nếu giờ này có Hoàng Dược Sư và Nhất
Đăng đại sư thình lình xuất hiện đâu đây, thế nào mình cũng đâm cho Lão
Độc Vật một dao cho hả dạ”!
Chẳng mấy chốc đã đến cổng làng Ngưu gia thôn trong thôn đột nhiên xuất
hiện mấy đạo nhân. Nam Cầm ngửng đầu nhìn kỹ, nàng mừng quýnh lên, thì
ra đạo sĩ đi đầu nhất định là Khưu Xứ Cơ trong nhóm “Toàn Chân thất tử”.
Khưu Xứ Cơ từ khi chờ Tây Độc sau khi khôi phục thần trí và lang tháng
trên giang hồ, bèn lập tức khởi trình Bắc tiến, vế ngay “Lâu hà động”
đầu tiên tìm ngay đến đại sư huynh Mã Ngọc, nhị sư huynh Lưu Xứ Huyền,
sau đó tìm luôn Vương Xứ Nhất, Xích Đại Thông, Tôn Bất Nhị. Nhóm “Toàn
Chân lục tử” nghe Âu Dương Phong nói vậy, ai nấy đều cho rằng nếu lợi
dụng thắng lão trong cơn điên khùng như vậy không đáng mặt anh hùng hảo
hán chút nào, nay thần trí lão đã tỉnh táo, mối huyết hải thâm thù của
Đàm Xứ Đoan thế nào cũng phải tính với Tây Độc. Thế là nhóm “Toàn Chân
lục tử” quyết ý về miền Nam trước một tháng để đến Ngưu gia thôn của phủ Lâm An.
Nam Cầm thấy Trường Xuân Tử trong lòng mừng lên, vội lớn tiếng gọi :
- Khưu đạo trưởng, xin ngài cứu mạng tiểu nữ!
Tiếng “nữ” vừa thoát ra khỏi cửa miệng, bỗng nàng cảm thấy bên hông ê
luôn, Âu Dương Phong đã vung luôn chân trái đá trúng ngay vào huyệt
“Nhuyễn Ma” toàn thân Nam Cầm lập tức ngã sóng soài ra mặt đất!
Sáu cao thủ nhóm Khưu Xứ Cơ tức tốc bao vây lại mở ngay trận pháp “Thiên Cang Bắc Đẩu” chia đứng đôi bên tả hữu của Âu Dương Phong, Mã Ngọc chắp chưởng nói :
- Chào Âu Dương tiên sinh, lâu lắm chúng mình không gặp nhau rồi!
Âu Dương Phong trợn ngược đôi mắt quái của mình cười ha hả rằng :
- Hóa ra “Toàn Chân lục tử” cũng đã xuống Giang Nam chơi đấy, Lão Độc
Vật đang tính tìm lũ các ngươi. Vậy chúng ta cứ việc thanh toán luôn nợ
nần với nhau cho rồi!
Lúc này chỉ thấy Lão Độc Vật đưa chân đạp dí vào người Nam Cầm, cây xà
trượng đưa ngang ra sẵn sang chờ đón sự công đánh của nhóm “Toàn Chân
lục tử”.
Trong nhóm “Toàn Chân lục tử” Khưu Xứ Cơ và Xích Đại Thông là người nóng nhất trong đám, chỉ thây hai người xách kiếm ngay lên.
Khưu Xứ Cơ vội lớn tiếng :
- Hãy khoan, để tôi hỏi lão một chuyện này đã!
Dứt lời giơ kiếm chỉ ngay về hướng Âu Dương Phong quát rằng :
- Này Lão Độc Vật, chớ ngươi đã bắt con của vị Tần đại nương đây đem giấu đâu?
Âu Dương Phong cười ha hả rằng :
- Ngươi còn muốn đòi người với ta nữa sao Ta đã bị bấn người khốn đốn
với thằng ranh con tai quái ấy, đến cả bộ “Cửu Âm chân kinh” của ta nó
cũng đoạt đi theo, thằng nhãi tí tuổi đầu như vậy, nếu không có ai chỉ
dạy, hỏi làm sao nó dám to gan lớn mật hành động như thế? Chắc là đám
đạo sĩ chết toi lũ ngươi đây đã chỉ vẽ cho nó, nếu nói về bực tức bối
phận giang hồ, lũ ngươi chưa đáng để cho Lão Độc Vật ra tay, nhưng vì
thằng oắt con ấy! Hừ! Hứ!... Âu Dương Phong ta hôm nay sẽ mở giới đại
sát sanh! Vậy tên nào muốn sớm lìa trần hãy vội báo danh đi!
Vương Xứ Nhất rằng :
- Thưa quý sư huynh đệ, nay cơ hội báo thù đã ngay trước mắt, anh em sư
huynh đệ chúng mình cần gì phải lắm lời tốn hơi vô ích về đạo đức nhân
nghĩa với lão đâu. Anh em chúng mình cung mau lên.
Lúc này Vương Xứ Nhất đang đứng vào vị Thiết quyền và cũng là nơi phát
động thế trận, soạt một tiếng, mũi kiếm xỉa ngay vào dưới nách Âu Dương
Phong.
Âu Dương Phong đã hai lần được thấy phái Toàn Chân dùng về lối trận pháp “Thiên Cang Bắc Đẩu” lần thứ nhất là hồi Toàn Chân thất tử vây đánh
Hoàng Dược Sư tại Ngưu gia thôn Lâm An, hồi đó Trường Sanh Tử Đàm Xứ
Đoan còn sống trận pháp rất hoàn toàn, bảy người hợp một thể, khi thủ
vững như tường đồng vách sắt, khi công lại tung hoành tuyệt vời, đổi
công hãm hay thủ thế đều khéo léo và biến ảo lạ lùng, còn trận thứ nhì
thì ở trước “Yên Vũ lầu” tại Nam Hồ Gia Hưng nhưng vị Đàm Xứ Đoan đã
chết, nên phải thế vào người đại đệ tử của Khưu Xứ Cơ là Doãn Chí Bình
để đứng vào vị “Thiên hoàn” và bảy người hợp đánh Tây Độc.
Trong trận đó Âu Dương Phong đã nhận ngay vị Thiên hoàn là một cửa yếu
nhất của trận pháp, đang tính công đánh vào nhược điểm này thình lình
Hồng Thất Công đến nơi và quát mọi người ngừng tay bãi chiến, nên Tây
Độc chưa phá trận, nay đụng độ lần thứ ba, Âu Dương Phong chẳng cần nể
nang gì nữa, khua ngay xà trượng đỡ gật mũi kiếm Vương Xứ Nhất, thân
hình quay nhanh như một làn gió, đầu trượng hất ngay sang Mã Ngọc, đuôi
trượng thích nhanh về bụng dưới phía Xích Đại thông.
Ngọn đòn quái dị “gậy quất hai đầu” này của Tây Độc chính lão đã tự
nghiên cứu mù quáng trong “Cửu Âm chân kinh” mà ra, Toàn Chân lục tử
đành phải nhảy lùi hết một lượt về sau.
Âu Dương Phong hét lên một tiếng lớn, “soạt, soạt” hai tiếng, cả người
lẫn trượng khua chuyển hai vòng, sáu bảy làn trượng đánh cùng ra một
lúc, trong có vẻ không đánh ai, nhưng thình lình như đánh tất cả sáu
người dự chiến.
“Toàn Chân lục tử” bắt buộc lùi lại thêm ba bước nữa, trận pháp “Thiên
Cang Bắc Đẩu” tuy chưa tan nhưng khoảng cách đã bị nới rộng và xa hẳn,
chỉ còn nước thủ, chứ không còn hiệu lực để tiến đánh nữa.
Âu Dương Phong thắng thế đâu chịu dung tình, cây xà trượng khua toàn các thế kỳ lạ, nhiều khi rõ ràng thấy trượng của Tây Độc quất bên trái, thế mà nửa chừng lại lượn bật ngay sang cánh phải, nghĩa là thế thủ không
nhất định mà thế công luôn luôn sửa đổi bát ngờ hoàn toàn khác hẳn với
phương pháp của nhà võ.
Trận pháp của Toàn Chân lục tử tuy biến hóa vô ngần, dù tiến hay thủ,
đều tuyệt diệu huyền ảo, nhưng nay gặp phải lối đánh kỳ quặc, thất điên
bát đảo của Âu Dương Phong đây chỉ còn nằm vào thế chịu đòn mà thôi,
huống hồ trận pháp này lại thiếu hẳn mất một tay đắc lực, thành thử oai
lực càng bị suy yếu đi.
Mắt thấy chỉ độ vài chục hiệp nữa, nhóm Toàn Chân lục tử sẽ mất mạng hết và gởi hồn hết vào cây xà trượng quái lạ của Tây Độc.
Ngay trong cơn nguy cơ tột độ ấy, bỗng một người từ xa chạy lại lớn tiếng gọi :
- Kìa Lão Độc Vật, không biết xấu hổ, ai mà lại đi ăn hiếp bọn sư điệt
của ta như vậy. Mau mau quì xuống lạy ta tha mạng chó cho.
Nghe giọng nói quen tai, Toàn Chân lục tử quay đầu lại nhìn, ai nấy mừng quýnh lên thì ra người đó không ai xa lạ, chính là sư thúc Lão Ngoan
Đồng Châu Bá Thông.
Châu Bá Thông lo trốn Anh Cô, lang tháng suốt mấy năm trên giang hồ, có
thể nói là không một ngay nào an tâm ngon giấc, hôm nay Lão Ngoan Đồng
vào Lâm An để say sưa một chầu cho thỏa lòng, nào hay mới tới đầu cầu
Củng Thần, bỗng thấy người đàn bà đi ngược chiều lại phía mình, Châu Bá
Thông tinh mắt nhận ra đó chính là Anh Cô, thì ra Anh Cô sau khi cứu Nam Cầm không xong, mà suýt bị mất mạng về tay Âu Dương Phong, phần đã bị
nội thương, nên Anh Cô mới đến thành Lâm An để tìm thầy thuốc chữa bệnh.
Rõ đúng là cảnh “Oan gia gặp đường chật”, Châu Bá Thông không ngờ mình
lại đụng độ Anh Cô tại đây. Lão Ngoan Đồng nhìn thấy Anh Cô chẳng khác
nào như thấy rắn độc đang rượt mình, chỉ kịp kêu lên “Ối mẹ ơi” co giò
tung mình chạy luôn.
Thực ra thì Anh Cô lúc này có thấy gì đâu, Châu Bá Thông chạy cuống
cuồng đụng tung ngay một gánh kẹo của người bán kẹo bên cầu, kẹo bánh
văng rớt tứ tung.
Tên bán kẹo nhảy ngay lên chụp Châu Bá Thông để bắt bồi thường!
Châu Bá Thông cuống quýt nói :
- Trời ơi ta đau bụng quá, để ta đi cầu xong ta sẽ bồi thường tử tế cho!
Vừa nói Châu Bá Thông vừa đưa tay ra gạt tên bán kẹo ngã lăn quay, trong lúc tên kia té nổ đom đóm mắt, Châu Bá Thông lại co giò chạy như bay!
Chớp mắt toàn thân Lão Ngoan Đồng biến nhanh đi như một làn khói.