Thứ bùa chú cổ xưa mang theo ánh sáng cực kỳ chói mắt, sau khi lóe lên, Harry phát hiện mình ở một chốn hư vô, bốn phía đen kịt, tĩnh đến đáng sợ. Đây…là đâu? Y mờ mịt đứng đó, xung quanh không thấy gì cả, không nghe gì cả, phảng phất mất hết ngũ cảm, khiến người không hề có tí cảm giác an toàn.
“Sev… Em về không được rồi…” Không biết qua bao lâu, Harry mới cười khổ cuộn mình lại.
Nhớ lại hình ảnh cuối cùng mình thấy, đó là nơi cuối cùng y đứng trong cuộc đời mạo hiểm mười hai năm —— Rừng Oak. Chỗ ẩn cư cuối cùng của bộ tộc tinh linh trong truyền thuyết, y vốn muốn ngắm Con Suối Vĩnh Hằng, ngắt lấy một bó bách hợp tươi vĩnh viễn nở rộ bên bờ, sau đó trở về, y thậm chí đã nhận lời mời của hiệu trưởng McGonnagal vào tháng chín sẽ nhậm chức giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám khóa mới kiêm viện trưởng Slytherin của Hogwarts.
Đúng vậy, làm chủ nhân của Hogwarts, y rất rõ, trong hầm nhiều một u linh rất ít xuất hiện trước mặt người khác. Từ khi Draco trở thành chủ nhân của hầm, Harry càng thường bái phỏng nơi đó, thế nhưng, cái tên ấy không lần nào chịu xuất hiện. Cho dù mỗi lần Harry đều có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực đến khiến người không thể bỏ qua, tràn ngập tình yêu và hổ thẹn đó —— thật là không được tự nhiên…
“Sev, làm sao đây? Em về không được rồi…” Harry cuộn mình lại, vùi đầu giữa hai chân, đáy lòng tràn ngập bi thương.
Cái chết, Harry đã thấy nhiều lắm, những người y quý trọng lần lượt rời đi…
Mỗi một lần đều thống khổ như vậy.
Cứu Thế Chủ?!
Từ này ý nghĩa sống sót, mà cái chết là cái giá của nó.
Cha mẹ đã chết… Diggory đã chết… Sirius đã chết… Dumbledore đã chết…
Đã chết… Đã chết? Đã chết! Đã chết…Cả Severus • Snape cũng đã chết.
Nếu như năm đó y có được lực lượng mạnh mẽ, phải chăng y có thể bảo vệ tất cả? Nếu như năm đó y có thể trả giá nhiều hơn nữa, phải chăng y có thể khiến người càng yên tâm?
Cái giá của trưởng thành là thảm trọng.
Mất đi cha mẹ, liên lụy người vô tội, khiến người bảo vệ mình một lại một chịu chết, cuối cùng cả người mình yêu cũng không thể may mắn thoát khỏi. Đó, là đau đớn! Không thể xóa nhòa.
Thế nhân đều biết, Slytherin tôn trọng lực lượng, nhưng ai lại biết, Salazar là một người ôn nhu cỡ nào. Ngài nói, lực lượng là điều kiện để cam đoan tất cả.
“Đúng vậy, con trai thân ái, trải qua của con khiến ta nhớ tới mình.” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện bên tai Harry, rất nhẹ, nhưng rất rõ, tựa như thì thầm.
“Ngài là ai?” Harry ngẩng đầu, nhưng không có gì.
“Ta?” Giọng ấy nói tiếp, “I am what I am.” Tuy nhỏ, nhưng có ý chí không thể cưỡng lại.
“Ngài là… Merlin?” Harry biết ở Thế Giới Phù Thủy có thể nói những lời này, chỉ có Merlin.
“Phải.” Giọng ấy thừa nhận.
“Con đã chết sao?” Harry cẩn thận hỏi.
“Chính xác mà nói, vẫn chưa.” Giọng Merlin mang theo sung sướng nói, “Bé con, hậu nhân của Percival, ta không thể không nói con rất thú vị, dĩ nhiên tìm được tế đàn này. Còn khởi động nó.”
“Tế đàn?”
“Phải, đó là tế đàn cuối cùng của bộ tộc tinh linh, mười năm trước bộ tộc tinh linh vì tìm kiếm sự giúp đỡ cuối cùng mà bắt đầu tế tự. Đáng tiếc, tế đàn không khởi động được, bộ tộc tinh linh cũng… Hiện tại thế giới này đã không có tinh linh.”
“Vậy sao? Vậy, tinh linh chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết ư?” Harry khá tiếc nuối.
“Kỳ thực, con tới đây, tất cả đã có khả năng thay đổi.” Merlin nói.
“A, con có thể giúp được ngài?”
“Không sai, chúng ta làm giao dịch thế nào? Bé con.”
“Giao dịch?” Harry không rõ.
“A, đúng vậy, tiểu quỷ đầu thân ái, ta có thể đưa con về đến khi 6 tuổi, mang theo pháp thuật và ký ức, cùng tất cả dấu khế ước trên linh hồn. Thế nào?” Merlin nói.
“Vậy, con có thể làm gì cho ngài?” 6 tuổi sao? Khi hạch phép của phù thủy vừa thành hình, nếu như 6 tuổi đã có pháp thuật hùng mạnh như vậy làm nền, tới cái tuổi này pháp thuật của y sợ là sẽ đứng đầu Thế Giới Phù Thủy? Dù là Voldemort và Dumbledore cộng lại cũng không cần sợ. Bất quá, nếu là giao dịch, vậy y có thể làm gì?
“Bộ tộc tinh linh bị hủy diệt là vì một huyệt động phong ấn âm thi ở khu rừng này bị mở, dẫn đến đại lượng âm thi trào ra, hủy diệt Cây Vĩnh Hằng. Tuy tinh linh vương đã dùng phép tinh lọc, nhưng chỉ có thể tinh lọc âm thi, Cây Vĩnh Hằng không thể cứu sống, cho nên, giao dịch của ta và con là khi con trưởng thành phải tới đây giúp bọn họ.” Giọng Merlin rất hiền lành, “Nhiệm vụ này yêu cầu con phải hùng mạnh thậm chí hơn cả bây giờ ở trước khi thành niên. Thế nào, nhận giao dịch chứ?”Trở về khi 6 tuổi, có thể cứu lấy rất nhiều rất nhiều tiếc nuối, vậy y có lý do gì không nhận? Hùng mạnh hơn cả sao? Chỉ có hùng mạnh mới có thể bảo hộ điều mình muốn, không phải sao? Dù là Godric, muốn tự do, vô tâm vô phế, cũng phải có thực lực hùng mạnh dù là Rowena, muốn truy đuổi chân lý, cũng phải có thực lực hùng mạnh dù là Helga, tiền đề giấu dốt cũng là có thực lực hùng mạnh càng miễn bàn Salazar, bảo vệ bản thân là chứng cứ của thực lực hùng mạnh.
Nếu như chỉ là giúp đỡ bộ tộc tinh linh, vậy tin tưởng y có thể làm được.
Nhưng Harry nhớ tới Severus đang chờ mình ở Hogwarts, bất kể thế nào, y cũng hy vọng có thể trở về gặp anh. Nhiều năm như vậy, chống đỡ y, đương đầu với bất kể nguy cơ gì, đều là chấp niệm gặp Severus giúp y bình an vượt qua.
“Xin lỗi, Merlin, con muốn trở về gặp Severus của con.” Harry nói.
“Bé con, con rất yêu người yêu của mình à?” Merlin nói.
“Vâng, con nguyện ý vì anh ấy trả giá tất cả.” Harry rất chân thành.
Merlin trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Bé con, con khiến ta nhớ tới tổ tiên của con, cũng khiến ta nhớ tới mình. Nhưng ta nghĩ con nên biết bản thân con cho dù trở về cũng khó thoát khỏi cái chết? Dù sao, tay con đã lây dính dơ bẩn, con xác định, muốn trở về sao? Trở về để người bạn đã từng tổn thương trái tim con?”
“Vâng, con phải trở về, không chỉ vì gặp anh ấy, còn vì những người bạn vẫn duy trì con giúp đỡ con. Vì… Hogwarts —— đó là trách nhiệm của con.” Harry nói.
“Bé con, sự dũng cảm của con khiến ta cảm động, vậy đi, chúng ta thêm vào một ước định?” Merlin nói, “Giao dịch giữa chúng ta bắt đầu khi con chết, nói vậy, con hẳn có thể nhận đi?”
“Vâng, Merlin, con nhận giao dịch của ngài.” Harry nói, y biết đây là vì chấp niệm hy vọng có thể cứu về bộ tộc tinh linh của Merlin.
“Vậy, giao dịch bắt đầu!” Giọng Merlin nói, “A, vì chấp nhất của con, khi con sống lại, ta sẽ tặng con thêm một món quà thêm vào.”
“Cái gì…” Harry không kịp hỏi là quà gì, đã cảm thấy thân thể mình rơi xuống…
“Con của ta, hy vọng linh hồn con không còn bi thương như vậy…” Đây là câu cuối cùng trước khi Harry mất đi tri giác nghe được Merlin nói.