Sirius Black tưởng mình đang mơ, mơ thấy Lucius Malfoy đến Azkaban thăm mình, nói chị họ Narcissa rất nhớ ông.

Sau đó, hình như ông ngửi thấy một mùi kỳ quái rồi mất tri giác luôn.

Trong lúc ngơ ngác, Sirius thật muốn cười lớn.

Tuy quan hệ giữa mình và Narcissa luôn rất tốt, nhưng đó là chuyện trước khi chị ấy lấy chồng.

Từ sau khi ông gia nhập Hội Phượng Hoàng đến khi chiến tranh nổ ra khắp nơi, Narcissa và ông đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Cho dù chị họ có nhớ mình thì cũng không có khả năng nhờ Malfoy đến thăm mình được.

Nhưng khi Sirius tỉnh lại, phát hiện ông đã không còn ở Azkaban nữa, Sirius hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, từ căn phòng trang trí sang trọng cho đến bộ quần áo đắt đỏ trên người, ít nhất có thể đoán được đây là phòng ở của một quý tộc nào đó.

Nhưng mà hình như trong đám bạn của mình, đâu có ai có phòng kiểu này đâu nhỉ.

James và Lily đã mất, chính mắt ông đã thấy thi thể lạnh băng của họ.

Remus từ trước đó đã không có tin tức, với thân phận Người Sói, cậu ấy cũng không thể nào giàu có được như vậy.

Những thành viên khác trong Hội Phượng Hoàng hầu như đều không phải là người có tiền, nếu không James cũng đã không cần phải quyên góp nhiều tài sản như thế.

Có lẽ mình còn đang mơ chăng, Sirius nghĩ, sau đó ông nhéo bản thân một cái, a đau.

Khi Narcissa mở cửa phòng ra, liền thấy Sirius ngồi trên giường nhe răng trợn mắt, hai mắt dại ra như đứa ngốc.

Nhìn đứa em họ ngày xưa đẹp trai ngời ngời, cao lớn cường tráng giờ biến thành bộ dạng gầy trơ xương thế này, Narcissa thật sự đau xót vô cùng.

Bà bước nhanh đến mép giường, ôm chặt lấy người em họ chỉ còn mỗi khung xương của mình, khóc rống lên.

Sirius hoàn toàn choáng váng, tự dưng có một người phụ nữ chạy tới ôm mình khóc, chuyện này là sao? Tuy rằng hồi còn đi học, ông đúng thật từng hẹn hò với rất nhiều cô gái, nhưng cuối cùng ông vẫn là quý tộc độc thân nha.

Hơn nữa, ông cũng tuyệt đối không làm chuyện gì vô nhân tính với bất kỳ cô gái nào, dù có lỗ mãng đến mấy thì ông vẫn hiểu có một số việc không nên làm.

"Này, cô gái...!Vị tiểu thư này...!Phu nhân? Cô đừng khóc nữa có được không? Tốt xấu gì thì cô cũng phải để tôi biết cô là ai đã chứ." Sirius chân tay luống cuống nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô gái trong ngực, hy vọng người phụ nữ này có thể bình tĩnh lại.

Trong lòng liên tục nảy ra vô số loại suy đoán, cái nào cũng dọa ông chết khiếp.

"Sirius, cái tên khốn khiếp này, ngay cả chị mà em cũng không nhận ra sao?" Khó khăn lắm mới nín khóc, Narcissa thấy vẻ mặt cổ quái của Sirius, bà nhịn không được mắng ông một trận.

Nhìn cái vẻ mặt kia, còn không biết thằng nhóc này đang suy nghĩ lung tung cái gì nữa.

"Chị Narcissa? Sao lại là chị?" Nhận ra chị họ, Sirius càng hồ đồ.

"Em đang ở đâu đây? Không phải đang ở Azkaban sao? À, hình như em đã gặp Malfoy, anh ta nói chị nhờ anh ta đến thăm em.

Sau đó...!Hình như em đã hôn mê?"

"Là chị kêu anh ấy cứu em ra đó, chị không thể để em ở đó chờ chết được.

Nơi này là Phủ Malfoy, ở đây rất an toàn, chị sẽ tìm người chữa trị cho em.

Chị biết em có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng em cứ nghỉ ngơi vài ngày đã, chờ đến khi tinh thần khá hơn chút, chị sẽ trả lời mọi câu hỏi của em.

Nghe lời chị đi, Sirius, coi như nể tình tình cảm thân thiết hồi bé của chúng ta, ngoan ngoãn ở lại đây, đừng đi đâu hết."

Nhìn vào đôi mắt của Narcissa, Sirius không biết nên nói gì.

Người chị họ này từ nhỏ đã cực kỳ yêu thương ông, mỗi lần cha muốn phạt mình, chị ấy luôn chạy tới giải vây.

Do bị phân đến Gryffindor, Bella chỉ cần thấy ông là lại rống lên, chỉ có Narcissa vẫn luôn lén gửi tặng đồ cho mình, an ủi mình.

Nắm lấy tay chị họ, Sirius trịnh trọng gật đầu.

"Chị Narcissa, cảm ơn chị, chị vẫn dịu dàng như xưa.

Em sẽ ngoan ngoãn ở lại đây, cứ yên tâm đi.

Dù có thấy Malfoy, em cũng sẽ không đánh nhau với anh ấy.

Dù thế nào thì anh ấy vẫn là chồng của chị."

Nhận được lời hứa hẹn, Narcissa lập tức vui vẻ hẳn lên, bà sai Gia Tinh làm đồ ăn cho Sirius, còn dặn dò y tá của gia tộc phải chăm sóc tốt cho ông.

Nhìn bộ dạng vui mừng của Narcissa, hai mắt Sirius lặng lẽ ươn ướt.

Ở Azkaban nhiều năm nay, chuyện duy nhất mình có thể làm là hồi tưởng lại quá khứ.

Về gia tộc, người nhà, bạn bè, trường học, giáo sư.

Những chuyện từ khi mình có ký ức cho đến khi vào Azkaban.

Nhiều chuyện, nhiều người thế, cứ nhớ đi nhớ lại, mới phát hiện thì ra mình đã không hiểu rất nhiều chuyện.

Được Gia Tinh và y tá chăm sóc tỉ mỉ, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Sirius đã khỏe hơn rất nhiều.

Cả người có tinh thần trở lại, màu da không còn nhợt nhạt, đôi mắt cũng càng ngày càng có thần thái.

Tin rằng chẳng bao lâu nữa, ông sẽ quay trở lại vẻ đẹp trai liều lĩnh ngày xưa.

Suốt một tuần đọc báo, Sirius phát hiện Giới Phù Thủy đã thay đổi quá nhiều, thậm chí không còn giống nơi mình sống từ nhỏ nữa.

Chân dung bốn Nhà Sáng Lập, thân thế mơ hồ đáng nghi của Voldemort, thái độ của các quý tộc với phù thủy Muggle, thậm chí những gia tộc quý tộc từng trung thành đến chết với Voldemort cũng đã thay đổi.

Đối với Malfoy – chồng của Narcissa, Sirius phát hiện mình cần phải xem xét lại người này một lần nữa.

Tuy nhiên, trên báo chí không hề nhắc tới con đỡ đầu Harry Potter của ông, lúc trước Hagrid nói muốn đưa Harry cho Dumbledore, chẳng lẽ Harry đã được Dumbledore giấu đi rồi sao? Tính đến năm nay, Harry đã 9 tuổi, không biết cao đến đâu rồi, vẻ ngoài có gì thay đổi không.

Hồi bé James rất cường tráng, không biết Harry có giống vậy không.

Thật ra mấy năm nay, ông đã hối hận, ông không nên xúc động như vậy.

Harry đã mất cha mẹ, không biết sống thế nào.

Bản thân là cha đỡ đầu của Harry, thế mà lại chưa làm tròn trách nhiệm gì cả, ngu xuẩn ở Azkaban lãng phí thời gian.

James và Lily nhất định rất thất vọng về ông, ông đã phụ lòng tin của họ mà.

Lúc cả nhà Malfoy tới thăm, Sirius đang ngẩn người.

Lucius nhìn vào sườn mặt của Sirius, đột nhiên phát hiện cái tên Gryffindor suốt ngày quát tháo trong ký ức dường như đã biến mất, thay vào đó là một người thanh niên có đôi mắt tràn ngập đau buồn.

Có lẽ cuộc sống trong tù đã thay đổi cái người họ Black nổi loạn này, mà cũng có thể là do ông chưa từng thật sự hiểu cậu ta.

Draco thì vừa đánh giá tổng quát người cậu hắn chưa từng gặp, vừa nhớ lại những câu chuyện mà Harry từng kể.

Narcissa thì lại lo âu, chuyện chồng và con trai chuẩn bị nói cho Sirius biết quá mức nặng nề, bà sợ em họ mới khỏe lại chút không thể chịu được.

Tuy nhiên, xem biểu hiện của em họ suốt mấy ngày nay, nó thật sự đã trưởng thành rồi.

"Sirius, hôm nay thấy thế nào?" Narcissa lên tiếng, ngồi xuống cạnh Sirius, đồng thời ra hiệu Lucius và Draco ngồi ở đối diện.

"Sirius Black, rất xin lỗi vì đã thô lỗ mang cậu về Phủ như thế."

Thấy Lucius Malfoy ngồi đối diện, Sirius cũng không như ngày xưa nhảy dựng lên khiêu khích, ngược lại rất bình thản nhìn ông.

"Dù sao đó cũng là Azkaban, cho nên tôi không có ý kiến gì với cách làm của anh.

Cảm ơn anh, Malfoy, cho dù anh chỉ vì chị Narcissa."

Kinh ngạc thấy Sirius cảm ơn mình, Lucius hơi mất tự nhiên.

"Tôi chấp nhận lời cảm ơn của cậu, nhưng tôi làm cũng không vì mỗi Cissy.

Hơn nữa, không chỉ có một mình tôi làm được chuyện này, nhờ có Severus cung cấp Độc Dược cùng với Dragon, con trai tôi, đề ra rất nhiều chủ ý."

Nhìn vẻ mặt cổ quái khi nghe thấy tên cha đỡ đầu của Sirius, Draco chửi thầm, xem ra quan hệ của hai người đó không dễ cải thiện được, cả cha nữa, cố tình nhắc để chọc cậu, Draco thấy thật chả biết nói sao.

"Cậu Sirius, con là Draco Malfoy, tuy rằng chưa từng gặp nhưng con thường nghe mẹ nhắc tới cậu.

Con nghĩ, chắc cậu không ngại con gọi cậu như vậy phải không?" Draco chủ động vươn tay ra, tận lực làm lơ vẻ mặt đặc sắc của ba người lớn khi nghe thấy xưng hô của mình.

"Đương nhiên không ngại, cậu cũng muốn gọi con là Draco, có được không? Con trông có vài phần giống mẹ con, năm đó ở Hogwarts, mẹ con là người đẹp nổi tiếng của cả bốn Nhà đó." Nắm lấy tay Draco, Sirius nhớ tới Harry cũng bằng tuổi với Draco.

Nghĩ đến con đỡ đầu, lại nhìn Draco, Sirius trở nên hiền hòa đi rất nhiều.

"Được rồi, hai người đừng khách khí nữa, đây không phải là tiệc xã giao.

Không phải còn muốn nói rất nhiều chuyện sao, đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa."

"Thưa mẹ, tha thứ cho con lần đầu gặp cậu." Nở nụ cười xã giao với Narcissa, Draco quyết định vào thẳng chủ đề: "Thưa cậu, thật sự cha con nói không sai, cả nhà đúng thật giúp cậu vượt ngục không chỉ vì mỗi mình mẹ.

Con biết cậu là cha đỡ đầu của Harry, mà cuối tháng này là sinh nhật 9 tuổi của bồ ấy, con hy vọng bồ ấy có thể có một người thân thực sự."

"Con nói ai cơ, con nói Harry? Con xác định người con nói chính là Harry Potter, con đỡ đầu của cậu?" Vừa nhắc tới con đỡ đầu, Sirius đã kích động đến mức suýt ngồi không vững, Narcissa phải trấn an mãi mới bình tĩnh trở lại.

"Thật ra mấy ngày nay cậu đọc rất nhiều bài báo, cậu muốn tìm tin tức về Harry nhưng không thấy.

Năm đó vì quá xúc động, cậu đã không ở lại chăm sóc cho nó, giờ đến cả chuyện nó cao bao nhiêu, cậu cũng không biết.

Nhưng mà, cậu rất kinh ngạc, hình như con chẳng những quen biết Harry mà quan hệ của hai đứa còn rất tốt?"

"Đương nhiên, con cá chắc không có người nào hiểu Harry hơn con.

Hôm nay con cũng không chỉ muốn nói chuyện đấy, con hy vọng cậu có thể chuẩn bị tốt tâm lý.

Đợi lát nữa con sẽ cho cậu xem một ít ký ức, có lẽ cậu sẽ rất khó tiếp nhận, nhưng xin cậu hãy tin những chuyện đó đúng thật đã từng xảy ra."

- --

"Cậu cảm thấy tự hào vì Harry, nhưng cậu cũng cảm thấy tội nghiệp cho nó.

Draco, con và Harry đều là những đứa trẻ xuất sắc, hoàn toàn không thẹn với dòng họ của mình.

Bọn cậu làm người lớn mà lại nợ các con quá nhiều." Cuối cùng Sirius cũng bình tĩnh lại, hai mắt ửng đỏ, cảm thán.

"Cậu phải cảm ơn Merlin đã cho các con có cơ hội làm lại lần nữa, để chúng ta biết trước tương lai.

Draco, mặc kệ các con có kế hoạch gì, muốn làm cái gì cũng phải cho Sirius Black này tham gia.

Dù tuổi thực tế của con với Harry có lớn bao nhiêu, ở trong mắt cậu và chị Narcissa, các con vĩnh viễn là trẻ con.

Kiếp trước, cậu đã không thể làm tròn trách nhiệm, kiếp này, ai cũng đừng nghĩ động đến một cọng tóc của hai đứa."

Từ trong mắt Sirius, Draco nhìn ra được người cậu họ này đã quyết tâm hạ quyết định.

Sự điên cuồng, chấp nhất thuần túy thuộc về dòng họ "Black" mà hắn từng thấy ở trên người mẹ giờ đang bùng cháy trong đôi mắt của Sirius.

Harry, mình đã đem cha đỡ đầu của bồ về rồi đây, bồ sẽ được gặp một chòm sao Thiên Lang sáng ngời hơn cả kiếp trước.

- --

Percy Weasley nghi ngờ có phải mình đã uống nhầm Thuốc Xúi Quẩy rồi hay không nên dạo này mới gặp nhiều xui xẻo như vậy.

Tuy đã biết trước giáo sư Độc Dược Snape chưa từng cho Gryffindor sắc mặt tốt, nhưng cậu luôn cẩn thận tỉ mỉ trong mỗi tiết Độc Dược, thế mà vẫn bị giáo sư mắng đến thương tích đầy mình.

Không biết có phải ảo giác hay không mà cứ cảm thấy giáo sư Snape hình như đặc biệt nhắm vào mình, chẳng lẽ giáo sư có thù oán gì với nhà Weasley sao? Trong thư, mẹ nói giáo sư chỉ vì hai người anh quá nghịch ngợm của mình nên mới để ý mình kỹ vậy, nhưng rõ ràng mình hoàn toàn khác với anh trai, ngay cả người trong nhà cũng nói mình có rất nhiều khía cạnh không giống một Weasley.

Chưa kể bức chân dung bảo vệ Tháp Gryffindor – Bà Béo – nói con chuột của mình thích chạy loạn, còn cào hỏng cái váy của bà ấy nữa.

Bà nói đi, bà là một bức tranh, có cần thiết phải đi để ý đến một con chuột như vậy không, huống chi váy trong tranh mà cũng có thể bị chuột cào rách được sao? Nhưng mà, Scabbers đúng thật thích chạy lung tung, rất nhiều lần mình bắt gặp nó khi đi về Tháp.

Chẳng lẽ chuột đều thích chạy lung tung khắp nơi như vậy à? Hay tại vì Scabbers ở nhà tự do quá, không quen cuộc sống trong trường? Có đôi khi cậu thấy trên người Scabbers có rất nhiều vết thương, bạn học nuôi mèo trong trường rất nhiều, chẳng lẽ Scabbers không sợ cả mèo, chứ sao cứ một hai phải chạy ra khỏi Tháp làm gì? Tuy chuột không phải thú cưng quý hiếm gì nhưng dù sao nó cũng là thành viên sống trong nhà mình nhiều năm, Percy thật không muốn để Scabbers chạy loạn rồi không may bị con mèo nào đó nuốt vào bụng.

Cho nên, Percy quyết định nhốt Scabbers vào lồng sắt, mất tự do còn hơn là mất mạng.

Hơn nữa, thú cưng cũng nên học một vài quy tắc, đặc biệt là những quy tắc mà ngay cả chủ nhân cũng phải tuân thủ.

Nhớ tới tiết Độc Dược chiều này, Percy lại thấy sầu.

Giáo sư Snape nhờ Thủ Lĩnh tới nhắc cả lớp phải mang theo thú cưng, chẳng biết thầy ấy muốn làm gì nữa.

Mong sao sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ hy vọng Scabbers ngoan ngoãn chút.

Percy ôm sách giáo khoa, mang lồng sắt nhốt Scabbers vào phòng học môn Độc Dược.

Không biết vì sao, càng tới gần phòng học cậu càng thấy bất an, dẫn tới cậu bé thích học hành này lần đầu hy vọng tiết học mau mau kết thúc đi.

- --

"Tuần trước ta đã dạy cho các trò cách điều chế Thuốc Cảm, hy vọng đầu óc của các trò còn chưa đến mức mới qua một tuần đã quên sạch nội dung bài học.

Hôm nay, các trò luyện tập điều chế, làm xong dùng thú cưng của mấy đứa tới kiểm tra hiệu quả, ta sẽ căn cứ vào phản ứng của thú cưng để chấm điểm." Mắt liếc qua một loạt học sinh nơm nớp lo sợ ở phía dưới, Severus hài lòng nhìn cả đám bắt đầu kinh hoảng dưới ánh mắt của ông.

"Nếu các trò mong đến khi tan học, thú cưng của các trò còn mạng thì tốt nhất hãy dồn hết 10/10 lực chú ý, nghiêm túc cẩn thận đối xử với cái vạc.

Còn chờ cái gì nữa, mau bắt đầu làm đi."

Không kịp kêu rên, nhóm học sinh trong phòng lập tức hành động.

Bất kể là Slytherin hay Gryffindor đều nhớ lại nội dung học tiết trước, cẩn thận hồi tưởng lại mọi chi tiết.

Chỉ là nhóm Gryffindor ai cũng có vẻ hơi khủng hoảng, ai biểu bọn họ luôn thiếu kiên nhẫn và cẩn thận với môn Độc Dược cơ chứ.

Vì thế mà Sư Tổ không ít lần phê bình, nhưng tại giáo sư Snape quá đáng sợ, nhất là khi ông đứng nhìn chằm chằm sau lưng bạn.

Nghe nói Sư Tổ rất thích Độc Dược, nghe nói văn phòng của Vua Rắn trước kia thuộc về Sư Tổ, nghe nói Sư Tổ rất thưởng thức vị giáo sư Độc Dược khủng bố này.

Chỉ mong Sư Tổ có thể phù hộ cho đám Sư Tử tụi con với.

Percy đọc đi đọc lại vở ghi chép của mình rồi mới bắt đầu xử lý nguyên liệu.

Cậu không hy vọng Scabbers bị thương gì do thuốc mình chế, càng không muốn mất thú cưng.

Nhưng nỗi bất an ngay từ khi bước vào phòng học làm Percy hơi luống cuống tay chân, cậu cứ có cảm giác hình như mình đã làm sai bước nào đó.

Severus đứng cách nhóc tóc đỏ không xa, một bên phun nọc với một chú Sư Tử, một bên quan sát cái con chuột đang kêu chi chi nhặng lên ở trong lồng kia.

Nhớ tới con chuột đấy bán đứng Lily, còn làm Harry bị thương không dưới một lần, Severus rất muốn tiến lên trực tiếp cho hắn một cái Avada.

Nhưng Draco đã lặp đi lặp lại nhiều lần, nhấn mạnh rằng Harry rất thương cha đỡ đầu của mình, mà con chuột này lại là chứng cứ duy nhất giúp tên Chó Ngu kia được thấy ánh mặt trời.

Không thể không ngâm nga để làm mình bình tĩnh lại, nhắc nhở bản thân không thể hủy toàn bộ kế hoạch, Severus bụng đầy oán khí làm đám Sư Tử con ở chung quanh run bần bật.

Bị Vua Rắn lạnh lùng nhìn lướt qua mấy lần, dường như con chuột cũng cảm giác được nguy hiểm, hết kêu rồi lại đâm vào lồng sắt, điên cuồng muốn trốn thoát, hại Percy càng thêm bất an.

Còn bên đám Rắn con cũng nhận ra Chủ nhiệm Nhà mình hôm nay cực kỳ khó chịu, cả đám liền thu hồi mấy tâm tư thủ đoạn nho nhỏ chọc đám Sư Tử, chỉ nhìn chằm chằm vào cái vạc của mình, không dám để xảy ra nửa điểm sai lầm.

Vất vả lắm mới hoàn thành nước thuốc dưới hơi lạnh và nọc độc điên cuồng từ Vua Rắn, đám Sư Tử con và Rắn nhỏ lo sợ bất an đút nước thuốc cho thú cưng của mình rồi chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Một vài nhóc Sư Tử nhát gan đã đỏ mắt, nhìn thú cưng nhà mình như đang nhìn xác chết.

Trong nhóm bọn họ, Percy là người bất an nhất, vì sau khi Scabbers uống thuốc xong, phản ứng của nó rất kỳ quái.

Cậu nhìn bạn học xung quanh, ngay cả bạn học ngày thường có thành tích Độc Dược kém cỏi thì giờ vẫn rất tốt, thú cưng của các bạn ấy có phản ứng rất khác so với Scabbers.

Chẳng lẽ cậu đã phạm sai lầm trí mạng nào đó? Vừa nhớ lại từng bước điều chế, vừa kêu gọi Merlin không ngừng, Percy cảm thấy tim của mình bay thẳng tới cổ họng.

"Trò chắc chắn Độc Dược mình chế là Thuốc Cảm chứ không phải cái gì khác? Tuy ta không trông cậy vào một Gryffindor có thể chế được Độc Dược hoàn mỹ, nhưng dựa vào sự thật từ trước đến nay trò chưa từng làm nổ vạc mà nói, trò xem như còn cẩn thận.

Dù vậy ta thật sự nhìn không ra phản ứng Thuốc Cảm mà con chuột của trò vừa uống, hay nên khen trò Weasley đã cải tiến thành công loại thuốc này đến độ giáo sư của trò cũng nhìn không ra?" Cầm con chuột đáng chết kia đánh giá cẩn thận, Severus không hề áy náy chuyện mình đã quăng thêm nguyên liệu vào vạc của Percy, dù sao cũng đâu có ai thấy, không phải sao.

"Giáo sư, em không biết.

Thật đó.

Em thật sự chỉ làm theo hướng dẫn trong vở ghi chép, tuyệt đối không tự mình thay đổi cái gì cả, xin thầy hãy tin tưởng em." Percy rất muốn khóc, ai có thể nói cho cậu biết vì sao Scabbers lại kỳ quái như vậy không? Rõ ràng thuốc lần trước cậu làm còn được giáo sư Snape đánh giá không tồi, tuy không bằng Slytherin.

Lần này cậu rõ ràng làm y chang như bữa trước, tại sao lại thành ra thế này?

Đám Sư Tử chung quanh đồng tình nhìn Percy, còn đám Rắn con lại âm thầm vui sướng khi người khác gặp họa.

Trước mắt một đống người như vậy, con chuột già kia đột nhiên giãy giụa cắn ngón tay của Vua Rắn, thừa dịp Vua Rắn bị đau buông tay ra, nó nhảy lên cái bàn bên cạnh tính bỏ chạy.

Percy lập tức ngây dại, đầu như muốn nổ tung.

Trời ạ, Scabbers cắn giáo sư Snape, xong đời rồi, mình toi là chắc rồi!

Đám Sư Tử con hết hồn hô lên, chúng dùng ánh mắt như nhìn anh hùng xem Scabbers chạy loạn, đồng thời âm thầm thắp một nén nhang cho con chuột kia, nó nhất định sẽ bị Vua Rắn bắt lại làm vật thí nghiệm! Còn đám Rắn con bắt đầu dùng bùa chú, muốn bắt lấy con chuột dám can đảm cắn Vua Rắn này.

Ở trong lòng đám Rắn nhỏ, Vua Rắn uy nghiêm không được phép xâm phạm, thế mà một con chuột dám cắn thầy ấy ở ngay trước mặt chúng, thật không thể tha thứ.

Cuối cùng, có một thần chú đánh trúng Scabbers, Severus lập tức xách nó lên xem xét cẩn thận, sắc mặt đen như đáy nồi.

"Thưa thầy chủ nhiệm, có lẽ thật sự không phải lỗi của Weasley, tụi em từng nghe cậu ta khoe con chuột này đã sống rất nhiều năm, đám Gryffindor có thể làm chứng chuyện này.

Có lẽ tại sống lâu quá nên chuột biến dị, dẫn tới thuốc của Weasley mới không có tác dụng ở trên người nó." Một chú Rắn con đột nhiên ra mặt nói đỡ cho Weasley, làm đám Sư Tử kinh ngạc đến mức suýt nữa rớt cằm.

Đám Rắn chung quanh đứa đó sôi nổi gật đầu phụ họa, nhất thời tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào con chuột kia.

"Weasley, con chuột của trò sống được bao lâu rồi?"

"Thưa giáo sư, nó ở nhà con sắp được 9 năm, là thật đó, thầy có thể viết thư về hỏi cha mẹ em." Tuy không hiểu vì sao lũ Rắn lại nói đỡ cho mình nhưng Percy cảm thấy có lẽ bạn ấy đã nói đúng, dù sao rất hiếm khi thấy có con chuột nào sống được đến 9 năm.

Chẳng lẽ thật vì thế nên thuốc của mình mới thất bại?

Tiện tay quăng vài bùa chú biến hình, gia cố cho cái lồng, sau lại ném thêm vài cái vào con chuột, Severus thô bạo nhét nó về lại lồng sắt.

Ngay sau đó, ông vứt một đống bùa chú dò xét, đến khi có một bùa chú làm người con chuột phát ra tia sáng màu đỏ, toàn bộ học sinh trong phòng đều phát hiện sắc mặt của giáo sư Độc Dược gần như trở nên dữ tợn.

"Weasley, ta tin trò đã chế nước thuốc đúng như quy trình của tiết trước.

Nhưng hiện tại nước thuốc của trò đã không còn là vấn đề quan trọng nữa, ngay bây giờ trò phải theo ta đến phòng Hiệu Trưởng, ta đoán ta phải chúc mừng trò, vì trò có được một con chuột không giống người thường.

Những người khác, tan học." Tùy tiện túm đại một đứa học sinh đi báo cho Chủ Nhiệm Gryffindor, Severus lập tức ra khỏi phòng học.

- --

"Severus, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Percy không giống hai người anh của em ấy, cũng không làm gì trái với nội quy của trường, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi đủ lý do." Giáo sư McGonagall vừa vào phòng Hiệu Trưởng, thấy Percy đang run rẩy liền rất không vui.

"Minerva, tôi nghĩ bà hiểu lầm rồi.

Sở dĩ tôi kêu trò Weasley đến đây là vì suy xét đến chuyện trò ấy là chủ nhân của con chuột trong tay tôi, tôi nghĩ nó có quyền biết sự thật."

"Chuột? Con chuột này thì làm sao?" Đồng dạng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, Dumbledore cũng nhịn không được hỏi, huống chi vẻ mặt của Severus thực kỳ lạ.

"Hôm nay tôi yêu cầu đám học sinh điều chế Thuốc Cảm rồi dùng thú cưng để kiểm tra hiệu quả.

Tiết trước, trò Weasley điều chế loại thuốc này cũng coi như thành công, cho nên khi tôi phát hiện thú cưng của trò ấy không có bất kỳ phản ứng gì nên có liền thấy kỳ quái.

Rồi từ trong miệng trò Weasley tôi mới biết, cái con chuột thiếu một ngón chân này đã sống được 9 năm rồi, thật đáng kinh ngạc, không phải sao? Ai mà chả biết chuột sống dai lắm cũng chỉ đến hai ba năm là cùng, đấy đã là kiến thức cơ bản rồi.

Vì thế, tôi đã dùng bùa chú kiểm tra, phát hiện nó đúng thật không phải một con chuột bình thường.

Về phương diện này, Minerva, tôi tin bà hiểu rõ hơn tôi." Sau khi nhấn mạnh đoạn "thiếu một cái ngón chân" và "9 năm", Severus đưa lồng sắt cho McGonagall rồi đứng sang một bên.

Giáo sư McGonagall đã nhận ra có chỗ không đúng, cẩn thận đặt lồng sắt lên sàn, Dumbledore cũng đứng dậy, vứt vài cái bùa chú xung quanh cái lồng.

Percy lo lắng nhìn động tác của các giáo sư, cậu biết con chuột của mình nhất định bất thường, nếu không các giáo sư cũng không đến mức như gặp phải kẻ thù mạnh như thế.

Giáo sư McGonagall vừa quăng một cái bùa chú, trên người con chuột trong lồng đã phát ra một chùm sáng trắng.

Cả bốn đôi mắt nhìn con chuột kia càng lúc càng lớn, dần dần vặn vẹo, biến hình, cuối cùng biến thành một người đàn ông thấp bé đang hôn mê.

Percy hoảng hốt kêu lên, cậu thật sự không thể tin được vào hai mắt của mình.

"Xem ai đây này? Anh hùng vĩ đại của chúng ta, người được nhận huy chương Merlin, Peter Pettigrew đây mà! Thật quá kinh ngạc, không phải người này đã chết rồi hay sao, chẳng lẽ Merlin thương tình cho hắn sống lại? Nhưng sao hắn lại biến thành một con chuột sống trong nhà Weasley, thậm chí còn trở thành thú cưng của một cậu bé?"

"Peter! Ôi Merlin, rốt cuộc chuyện này là sao?"

"Severus, ta nghĩ chúng ta cần Chân Dược, Minerva, nhờ cô đi thông báo cho Fudge.

Còn trò Weasley, con có thể về được rồi, chuyện kế tiếp không thích hợp cho trẻ con tham gia." Dumbledore nghiêm túc, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo.

Chuyện đến nước này cũng đã đủ cho cụ đoán ra được một vài việc.

Nghe lời ra khỏi phòng Hiệu Trưởng, Percy cảm thấy mình nên lập tức viết thư cho cha mẹ.

Nhưng mà, nên nói thế nào đây?

Nhìn người đàn ông trên mặt đất, lại nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó, nghĩ đến Sirius còn đang ở Azkaban, Dumbledore lại thấy đau đầu, ném thêm vào bùa chú lên người Peter.

"Dumbledore, có chuyện gì gấp đến thế? Cụ cũng biết hiện tại Bộ Pháp Thuật đang cần thêm người khắp nơi, tôi bận muốn điên rồi đây." Bộ Trưởng Fudge của Bộ Pháp Thuật ra khỏi lò sưởi, phủi phủi bụi trên người, không kiên nhẫn hỏi.

"Ồ, Bộ Trưởng Fudge, anh cũng đang ở đây à, rất vui khi gặp được anh." Theo sát Fudge ra khỏi lò sưởi là một nhóm người, trong đó Lucius Malfoy là nổi bật nhất: "Vừa hay tôi dẫn theo một nhóm phóng viên tới trường học định chụp một vài ảnh của trường, dùng để in ấn thành sách báo cho những phủ thủy nhỏ chưa đến tuổi nhập học.

Hiệu Trưởng Dumbledore, cụ có thể sắp xếp một chút được không? Ôi trời ơi, ai đây này? Ồ, tôi biết anh ta, đấy không phải là anh hùng của chúng ta – Peter Pettigrew đó sao? Chẳng lẽ anh ta sống lại?"

Chú ý tới người đàn ông hôn mê trên sàn, cả Lucius lẫn Fudge đều ngẩn cả người, còn đám phóng viên đi cùng Lucius đã bắt đầu lôi giấy bút ra.

"Ừ, đúng vậy, đó là Peter Pettigrew." Vừa thấy Malfoy và đám phóng viên xuất hiện, Dumbledore lại thấy đau đầu hơn.

Sao cụ lại quên mất hôm nay Malfoy có hẹn tới đây, cụ không nên xử lý chuyện này trong phòng Hiệu Trưởng mới phải.

"Giờ chúng tôi cũng mới biết cậu Peter là một Animagus phi pháp, cậu ta đã biến thành chuột suốt 9 năm nay, còn trở thành thú cưng của một học trò.

Ta nghĩ, có lẽ cậu Peter có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc là lý do gì làm cậu ta vứt bỏ vinh dự, dùng hình dạng con chuột trốn tránh suốt mấy năm nay." Làm lơ Fudge đổi sắc mặt, Dumbledore giải bùa hôn mê cho Peter, rồi ra hiệu cho Severus dùng Chân Dược.

"Peter, có thể nói cho ta biết vì sao cậu còn sống không?" Thấy Peter tỉnh lại, hoảng hốt dưới tác dụng của thuốc, Dumbledore lạnh lùng dò hỏi.

"Tôi không có chết, tôi biến thành chuột chạy thoát."

"Vậy cậu chạy thoát khỏi tay Sirius, bạn thân thuở nhỏ của cậu sao? Cậu làm thế nào thoát được?"

"Đúng vậy, tôi cho nổ tung tất cả, cắt một ngón tay ném ở đó, sau đó biến thành chuột chạy mất.

Cậu ta tưởng tôi đã chết trong vụ nổ."

"Vậy thì vì sao cậu phải chạy?"

"Tôi sợ Sirius đuổi giết tôi."

"Tại sao cậu ta muốn giết cậu?"

"Bởi vì tôi đã bán đứng James, nói địa chỉ nhà cậu ấy cho Chúa Tể Hắc Ám."

"Ta nhớ Người Giữ Bí Mật năm đó là Sirius mà, không phải sao?"

"Lúc đầu thì đúng là như vậy, nhưng sau đó đã đổi thành tôi.

Bọn họ cảm thấy tôi không khiến người ta chú ý, cho nên để tôi làm Người Giữ Bí Mật, Sirius ở bên ngoài thu hút lực chú ý của Tử Thần Thực Tử."

Giáo sư McGonagall biết được chân tướng phẫn nộ đi tới kéo tay áo bên trái của Peter lên, thấy được Dấu Hiệu Hắc Ám trên tay hắn, bà thở hổn hển vì kinh ngạc.

McGonagall suy sụp lui về phía sau, trong mắt đều là đau đớn và thống khổ.

Còn các phóng viên nắm chắc cơ hội chụp ảnh tay trái của Peter, múa bút như bay ghi chép lại toàn bộ cuộc thẩm vấn.

Fudge thoạt nhìn lung lay sắp đổ, mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trên trán xuống.

Severus đã không còn cách nào khống chế được cơn giận của mình, ông run rẩy chỉ đũa phép về phía tên phản bội hại chết Lily này.

"Severus, kiềm chế đi." Đè đũa phép của Severus xuống, Dumbledore mệt mỏi vô cùng.

"Ngài Bộ Trưởng, ta nghĩ anh nên cho Sirius một lời giải oan, dù sao chúng ta đều đã hiểu lầm cậu ấy, hại cậu ấy ở trong Azkaban nhiều năm như vậy.

Về phần Peter, ta sẽ giao cho anh, tin rằng anh sẽ khiến hắn bị trừng phạt thích đáng."

Nhìn Peter bị lôi đi, Severus bí mật cười quỷ dị, không một ai biết ông đã thêm Độc Dược gì vào vạc của Percy Weasley.

Đó là một loại nguyên liệu vừa chạm vào nước là tan, sẽ sinh ra xung đột với hai loại nguyên liệu trong Thuốc Cảm, biến cả nồi thuốc thành một loại độc dược mãn tính khó bị phát hiện, đồng thời còn có hiệu quả định vị.

Nó là loại độc ông dốc lòng nghiên cứu sau khi Lily mất, tính dùng lên người Voldemort, nhưng giờ dùng để đối phó Peter cũng đã đủ rồi..