Khi Harry phát hiện mình bị nhốt ở một nơi có lẽ nên gọi là kết giới, hơn nữa còn ở trạng thái linh hồn, cậu liền biết mình đã bị Hogwarts tính kế.

Ngồi trong kết giới, nhớ lại tình huống lúc đó, hình như cậu không cẩn thận đối diện với cặp mắt màu vàng của Hogwarts, sau đó đột nhiên mất ý thức.

Xem ra Hogwarts mặc kệ mình có đồng ý trao đổi hay không, y cũng sẽ tự quyết định hết.

Dở khóc dở cười nhìn linh hồn trong suốt của mình, Harry cũng không cho rằng Hogwarts sẽ làm hại cậu, cũng không tin đối phương vì quá chán nên tùy tiện chia lìa hồn với xác của mình.

Nhất định là có nguyên nhân không thể trực tiếp nói cho cậu, cho nên Hogwarts mới mặc kệ ý nguyện của mình như thế.

Xuyên qua kết giới, Harry có thể thấy cảnh sắc bên ngoài, nhưng phong cảnh bình yên an tĩnh lại không thể làm cậu thả lỏng.

Sirius bị thương không biết thế nào rồi, chỉ mong ông chịu nằm yên tĩnh dưỡng.

Không có tình báo của cậu, nhóm Draco có thể tìm được tài liệu về Robin không? Còn nữa, hiện tại họ có phát hiện hồn của mình bị tách ra khỏi xác? Nếu phát hiện, ngàn vạn lần hy vọng họ đừng xúc động chạy đến tìm Hogwarts tính sổ, Harry không nghĩ rằng họ có thể là đối thủ của Rồng Hoàng Kim.

Cuối cùng, rốt cuộc cậu phải ở đây bao lâu? Harry vừa uể oải vừa lo lắng không chú ý tới, Hogwarts đứng ở ven hồ, vẻ mặt thương tiếc, cưng chiều nhìn cậu, trong cặp mắt màu vàng kia lập lòe lo lắng nhưng kiên định.

Không biết cụ thể qua bao lâu, trước mắt Harry bắt đầu xuất hiện một vài hình ảnh chưa từng thấy qua, vai chính đều là những người cậu để ý.

Draco, Hermione, Neville, Blaise, George, các con đỡ đầu đáng yêu của cậu và cả những thành viên trước sau vẫn luôn trung thành với cậu trong Hội Phượng Hoàng.

Harry dần dần bị những hình ảnh đó thu hút chú ý, mà cậu cũng phát hiện mấy hình ảnh đó kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi cậu chết ở kiếp trước.

Cậu thấy mình được chôn cất, thấy Scorpius trốn ở trong phòng, khóc thút thít.

Công chúa nhỏ của cậu, Sarina – cô con gái di truyền cả tính cách lẫn đầu óc của Hermione, đánh mất tươi cười hạnh phúc ngây thơ, trong nháy mắt, bé trưởng thành thành một chiến sĩ có thể che mưa đón gió cho các em trai.

Haller và Hared cuối cùng cũng hiểu được tụi nó không bao giờ có thể làm nũng với cậu được nữa, cuối cùng cũng hiểu được chết đồng nghĩa là không bao giờ có thể gặp lại.

Harry cảm thấy mình là một người cha đỡ đầu vô trách nhiệm, không thể giúp các con đỡ đầu vui vẻ lớn lên, mà bắt tụi nó phải trưởng thành trước hiện thực.

Vì sao linh hồn cũng biết đau lòng? Cậu gần như hối hận vì cứ chết như vậy, hối hận vì không thể bảo vệ mấy đứa này đến khi tụi nó trưởng thành.

Mà cảnh Draco điên cuồng trước mộ của mình, làm Harry chỉ có thể im lặng rơi lệ.

Cậu biết khi đó Draco vẫn chỉ coi mình là bạn, thấy Draco không thể nào tiếp nhận sự thật mình đã chết, cậu thà hắn vĩnh viễn không nhận ra hắn yêu cậu.

Nhưng chuyện làm cậu sợ hãi là, Draco, Hermione, Neville và Blaise lên kế hoạch trả thù, thậm chí họ không hề suy xét đường lui.

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ càng lún càng sâu, cuối cùng không còn cơ hội lùi bước nữa.

Chuyện đáng ăn mừng là, bọn họ còn chưa đến mức mặc kệ tất cả, họ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cần thiết để đưa tụi nhỏ rời khỏi nước Anh ẩn cư.

Harry chưa từng nghĩ tới Ron sẽ chết trên tay Cho Chang, cậu tưởng cô gái xinh đẹp ấy yêu chồng của mình.

Thật ra cậu cũng không nghiêm túc nghĩ xem phải đối xử với Ron thế nào, cũng không có thời gian và tâm trạng để suy nghĩ.

Cậu nợ mạng sống của Fred, nợ tình cảm của Ginny, mà cả hai món nợ này, cậu vĩnh viễn không thể trả nổi.

Còn có tình yêu của Molly dành cho cậu, và cả sự bảo vệ của Arthur đối với cậu, tất cả đều không cho phép cậu trả thù Ron.

Cả nhà Weasley nên có tiền tài và địa vị vốn nên có mới đúng, nếu cậu đã không thể cho, vậy Ron phản bội, dùng nó trao đổi với Bộ Pháp Thuật cũng là điều hợp tình hợp lý.

Cậu không cho rằng mình có tư cách bắt Ron phải trung thành vĩnh viễn, đâu có ai có thể nhịn được khát cầu danh lợi cơ chứ.

Nhưng Harry rất mau đã hối hận, bởi vì Ron chỉ đũa phép về Hogwarts.

Ngày đó, Blaise và bốn đứa trẻ đừng chờ trong phòng khách của Phủ Malfoy, nhìn Draco, Neville và Hermione bước lên chiến trường cuối cùng.

Harry rất muốn xông lên kéo họ về, cho dù không thể giải thích hoặc đưa ra lý do gì, chỉ cần trực tiếp đưa tất cả bọn họ ra nước Anh là được.

Nhưng chỉ có thể tan nát cõi lòng nhìn theo, chỉ có thể phí công gào thét.

Harry thấy Ron mang Robin thông qua con đường bí mật đi vào Hogwarts, mở một trận tử chiến với Draco, Hermione và Neville, cậu thật sự hối hận mình đã không trả thù Ron.

Cậu thấy Draco không tiếc lấy thân làm lá chắn cho Hermione có thể thuận lợi chạy tới phòng Hiệu Trưởng, bùa chú của Robin đánh Draco ngã xuống sàn.

Cậu thấy Neville đứng trước cửa ra vào, ra sức kích hoạt pháp trận bảo vệ lâu đài, vừa uống Độc Dược vừa chiến đấu, cuối cùng hao hết pháp lực mà ngã xuống.

Cậu nhìn Hermione vận dụng cấm chú bảo vệ phòng Hiệu Trưởng, thấy cô nằm trên vũng máu, chết không nhắm mắt, vẫn nhìn vào bức ảnh chụp chung của tất cả bọn họ trên bàn làm việc.

Không có chuyện gì làm cậu tuyệt vọng muốn phát điên hơn chuyện này, không có chuyện gì làm cậu điên cuồng bất lực hơn tận mắt thấy họ chết đi.

Cậu đã dùng hết toàn lực để bảo vệ tất cả những người cậu muốn bảo vệ, cuối cùng họ lại chết với tình yêu của họ dành cho lâu đài.

Khi Ginny mai táng ba người họ, Harry đã không còn cảm giác đang sống nữa.

Nước mắt vẫn liên tục chảy dài xuống mặt cậu, nhưng cậu lại không phát hiện, chỉ ngơ ngẩn đứng nhìn.

Ginny cũng đẫm nước mắt dùng Bùa Lơ Lửng mang thi thể của ba người họ đi, đứng ở ven Rừng Cấm đã phong bế, gào thét hô lớn rằng cô chỉ muốn vào đó an táng bọn họ, chỉ muốn cho bọn họ có thể được chôn cùng Harry.

Thủ lĩnh của Nhân Mã đã giúp Ginny hoàn thành tâm nguyện này, Harry cứ như vậy chứng kiến bên cạnh mộ mình lập tức có thêm ba bia mộ khác.

Khi Ginny trở mặt với Ron vì chuyện này, Harry chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm xin lỗi Ginny, cậu nợ tình cô, vĩnh viễn cũng không trả được.

"Vì sao không nghe theo di thư của mình, cùng nhau rời khỏi nước Anh? Vì sao nhất định phải lựa chọn kết cục như vậy? Các bồ dùng cách này để trừng phạt mình đã ích kỷ và tùy hứng ư? Mình biết mình bỏ lại các bồ, bỏ lại trách nhiệm của một người cha đỡ đầu, nhưng mình thật sự không kiên trì nổi nữa...!Mỗi đêm khi ngủ, mình đều sợ tỉnh lại sẽ phải đối diện với tin các bồ đã chết.

Vì sao? Vì sao nhất định phải như vậy? Vì sao hy sinh nhiều người như thế mà chỉ có thể đổi lấy kết cục thế này? Sớm biết thế, tôi chống lại Voldemort để làm gì? Còn không bằng ngay từ đầu chết đi cho rồi..." Harry chết lặng, máy móc đặt câu hỏi, lặp lại hết lần này đến lần khác, lại không biết mình đang hỏi ai, cũng chẳng biết ai có thể trả lời cho mình.

Harry quên mất mình đang ở kết giới, cậu hoàn toàn phong bế bản thân, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe.

Cậu chỉ thấy tuyệt vọng và phẫn nộ bao lấy cậu, hắc ám luôn chiếm một góc trong lòng cậu mở rộng không ngừng, ánh sáng le lói vì nhóm Draco tồn tại càng ngày càng mỏng manh, cuối cùng bị bóng tối dồn vào một góc nho nhỏ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng linh hồn của cậu sẽ biến thành một mảnh đen tối, giống như hồi 11 tuổi ngủ trong tủ chén.

Nhưng lúc ấy, vì tuổi còn nhỏ nên cậu còn có thể khao khát và kỳ vọng, chờ đợi một ngày nào đó có thể bước ra khỏi tủ chén, có được người thân, bạn bè.

Cậu đã từng thề phải bảo vệ hy vọng vất vả lắm mới có được, không cho bất kỳ kẻ nào cướp đi nữa.

Cuối cùng kết quả thế nào? Bởi vì cậu ích kỷ và mềm yếu, Draco, Hermione và Neville chết trận ở Hogwarts, Scorpius, Sarina, Haller và Hared đều biến thành trẻ mồ côi, một mình Blaise phải mang theo bốn đứa nhỏ chạy trốn.

Vậy kiếp này thì sao? Vẫn sẽ có kết cục như vậy sao? Có lẽ sẽ, Sirius đã bị Robin ám sát, Fudge không chịu buông tha bọn họ, Wizengamot và Hội Merlin cũng không phải đối tượng dễ đàm phán.

Mình chuẩn bị nhiều như vậy, kết quả vẫn phải gặp tình huống kia.

Vậy sống lại có ý nghĩa gì đây? Cái danh hiệu Chúa Cứu Thế treo trên đỉnh đầu cậu vốn là ngọn nguồn bất hạnh, luôn mang đến nguy hiểm và chết chóc cho người bên cạnh.

Số mệnh của mình mà ngay cả chính mình cũng không được nắm giữ, vẫn phải thành chiến sĩ Gryffindor bị bắt chiến đấu kia, còn liên lụy nhiều người bị bài bố theo cậu.

"Hogwarts, vì sao ngài cho tôi sống lại? Ngay từ đầu tôi đã không thể trở thành người chơi cờ, vẫn là thằng hề tự cho là có thể khống chế toàn cục.

Giới Phù Thủy căn bản không cần Chúa Cứu Thế, tôi chẳng qua chỉ là một tế phẩm bị đẩy lên đài, buồn cười ở chỗ tôi còn tưởng mình có thể thay đổi kết cục." Lẩm bẩm tự giễu, Harry bỗng nhiên bắt đầu sinh ra ý tưởng điên cuồng.

"Hogwarts, nếu dùng sinh mạng, linh hồn của tôi với Bảo Bối Tử Thần ra trao đổi, ngài có thể giúp tôi hủy diệt cái Giới Phù Thủy đáng chết này hay không? Nếu tôi đã không thể thay đổi được kết cục, vậy dứt khoát hủy diệt tất cả đi, ít nhất sau khi hủy diệt còn có thể có cuộc đời mới thật sự."

- -

"Cha đỡ đầu."

Trong mông lung, Harry tưởng mình bị ảo giác, vậy mà nghe được có người gọi mình là cha đỡ đầu.

"Cha đỡ đầu."

Tiếng gọi đó lại vang lên lần nữa, cuối cùng cũng khiến Harry ngẩng mặt lên từ trong lòng bàn tay, đôi mắt điên cuồng vì tuyệt vọng bỗng nhiên trừng lớn.

Ai...!Ai đang đứng trước mặt mình thế này?

"Cha đỡ đầu, cha không nhận ra con sao? Cũng phải, lúc cha rời đi, con mới 14 tuổi, mà giờ con đã trưởng thành rồi." Scorpius Severus Malfoy nhìn chăm chú Harry mỉm cười, trong mắt rõ ràng viết "Bộ dạng của cha đỡ đầu hồi còn nhỏ đáng yêu quá đi mất."

"Scorpius?!" Harry lập tức đứng lên, cậu thực sự không dám tin vào hai mắt của mình, vì sao con đỡ đầu mà cậu thương yêu nhất lại lấy trạng thái linh hồn xuất hiện trước mặt mình? Chẳng lẽ Scorpius còn trẻ vậy mà đã chết?! "Con...!Con đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mang trạng thái linh hồn? Ai làm hại con?!"

Scorpius ngồi xổm xuống ôm cậu, nó thầm may lúc này nó cũng là linh hồn giống cha đỡ đầu, không thì ngay cả ôm cha cũng làm không được.

"Cha đỡ đầu, cha không cần lo lắng, con ổn, không bị sao cả.

Chỉ là con tìm được phép thuật chia lìa hồn xác, đương nhiên, con đã nghiên cứu rất lâu mới dám dùng, Malfoy sẽ không lỗ mãng.

Hơn nữa, Viên Đá Phục Sinh mà cha cất trong Phủ Potter cũng đang ở trên người con, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Con chỉ là quá nhớ cha đỡ đầu và cha mà thôi, dù chuyện gì đã xảy ra, con vẫn muốn gặp lại hai người."

Harry sợ ngây người, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Cậu nhớ mình tuyệt đối không chép lại phép thuật chia lìa hồn xác vào quyển bút ký, rốt cuộc là ai dám dạy loại phép thuật nguy hiểm như vậy cho Scorpius? Chẳng lẽ là...!Hogwarts!

"Cha đỡ đầu, con đã trưởng thành rồi, giờ Sarina đã là vợ của con.

Tụi con đã khôi phục lại gia tộc Malfoy và gia tộc Longbottom.

Haller và Hared đã có thể gánh vác trách nhiệm của gia tộc Longbottom, đúng rồi, con với Sarina có một đứa con trai rất đáng yêu, con đã dùng tên thánh của cha làm tên trung gian cho nó, con nghĩ cha sẽ rất vui, đáng tiếc con không thể dẫn nó tới gặp cha được." Scorpius vùi đầu vào vai Harry như hồi còn nhỏ, giọng điệu tràn đầy tự tin và kiên định.

"Cha con đang ở ven hồ bên ngoài kết giới, con thấy ông ấy rồi, nhưng hình như ông ấy không thấy được con.

Cha đỡ đầu, nhờ cha chuyển lời của con cho ông ấy, nếu ông ấy vẫn chậm hiểu như ngày xưa, con với cháu trai của ông ấy sẽ gọi ông nội là đầu gỗ có EQ gần bằng 0.

Thân là một Malfoy, sao có thể phạm phải một sai lầm không hoa lệ như vậy? Cũng chỉ có cha mới chịu nổi cha con."

"Scorpius, cha con sẽ nói cha dạy hư con mất." Harry nghẹn ngào, vỗ vỗ lưng Scorpius, hoảng hốt như được quay trở lại thời làm Hiệu Trưởng Hogwarts.

Hồi đó, Scorpius thường nửa đêm lẻn vào phòng Hiệu Trưởng tìm cậu, một hai đòi phải ngủ cùng cậu.

Lúc ấy mình luôn trêu, nếu để Draco biết sẽ nói cậu phá hỏng nguyên tắc hoa lệ của Malfoy, còn Scorpius lần nào cũng phản bác, nói Draco chậm hiểu như thế căn bản chẳng biết hoa lệ là gì.

"Scorpius, các con có sống tốt không? Công chúa nhỏ Sarina của cha có biến thành Nữ Hoàng Sư Tử như mẹ con bé hay không? Haller và Hared thế nào? Blaise có về lại nước Anh không?"

"Chú Blaise và chú George đã đến với nhau, họ sống rất tốt ở Mỹ, mỗi năm đến lễ Giáng Sinh, hai chú ấy đều về Anh ăn mừng cùng tụi con.

Sarina còn lợi hại hơn cả dì Hermione, chỉ cần em ấy trừng mắt, Haller và Hared lập tức ngoan như cừu.

Cha đỡ đầu, cha con đã tỏ tình với cha chưa? Tuy ông ấy là cha con, nhưng con vẫn ủng hộ cha đè ông ấy, ông ấy hại cha đau lòng nhiều năm như vậy, phải đòi lại chứ.

Chờ sau này hai người kết hôn, nếu sinh ra con trai, nhất định phải đặt tên đứa bé đó giống với tên con đó, tựa như con vẫn đang ở cạnh hai cha."

"À..." Nghe con đỡ đầu kể, Harry nhịn không được tưởng tượng cảnh Blaise và George trêu chọc nhau, cảnh Sarina đe Haller và Hared, cảm giác vừa ê ẩm vừa ấm áp.

"Xin lỗi con, Scorpius, cha đỡ đầu quá ích kỷ, không thể nhìn các con lớn lên, kết hôn, sinh con, khôi phục lại gia tộc.

Nhờ con thay cha xin lỗi công chúa nhỏ, nhắn lại với Haller và Hared rằng hai đứa đó là cặp song sinh đáng yêu nhất trên đời.

Scorpius, thật tốt khi có thể gặp lại con, cha thật sự rất vui vẻ.

Các con đều trưởng thành, thành thục hết rồi, các con là niềm kiêu ngạo của cha."

Scorpius cố nén lại nước mắt, nó nhận ra cha đỡ đầu đang tự trách, lòng lại thấy đau.

"Cha đỡ đầu không có ích kỷ, cũng không làm gì có lỗi với tụi con hết.

Cha đã làm quá đủ cho tụi con rồi, cha con còn chẳng nghĩ chu đáo được như cha.

Cha đỡ đầu, đừng cảm thấy thua thiệt tụi con, trước giờ tụi con chưa từng trách cha.

Sarina kể trước kia, dì Hermione thường xuyên ngẩn người nhìn ảnh của cha, muốn cho cha hạnh phúc nhưng lại chỉ có thể nhìn cha đau lòng khổ sở.

Cha không có lỗi với bất kỳ ai cả, ngoại trừ chính mình cha thôi, cha đỡ đầu.

Đừng tiếp tục miễn cưỡng bản thân có được không, đừng gánh hết mọi chuyện lên người mình.

Tuy về mặt tình cảm, cha con có hơi chậm hiểu, nhưng suy cho cùng, ông ấy vẫn là Malfoy, Malfoy tuyệt đối sẽ không mặc kệ bạn đời chiến đấu một mình, hãy cho cha con gánh vác cùng cha đi."

Harry nói không nên lời, chỉ muốn khóc, lại không tự chủ được nhếch môi cười khổ.

Scorpiuse biết trấn an cậu, nó thật sự trưởng thành rồi.

"Cha đỡ đầu." Scorpius đứng dậy, thấy nụ cười khổ trên mặt cha đỡ đầu, hận không thể vọt tới trước mặt cha mình, hỏi ông vì sao vẫn luôn không hiểu tình cảm của cha đỡ đầu.

Chẳng lẽ ông ấy không biết cha đỡ đầu khổ thế nào sao? "Đừng bày ra vẻ không hoa lệ như vậy, cũng đừng tiếp tục tự trách nữa.

Bốn tụi con đều kiêu ngạo vì có cha là cha đỡ đầu, cha là ánh sáng chói lòa nhất trong lòng tụi con.

Chỉ cần nghĩ đến cha, tụi con chả có gì phải sợ cả, dù gặp khó khăn đến mấy, tụi con đều không mất hy vọng.

Cho nên, cha đỡ đầu, hứa với con, cha và cha con nhất định phải hạnh phúc, đây là tâm nguyện lớn nhất của bốn tụi con."

Nhìn vào đôi mắt màu xanh xám sáng ngời, tự tin giống y chang Draco của con đỡ đầu, Harry tự dưng hổ thẹn thấy mình còn không bằng bọn nhỏ.

"Cha hứa với con, Scorpius, cha hứa với con."

Nhận thấy tuyệt vọng và đau khổ trong mắt cha đỡ đầu bắt đầu tiêu tan, cuối cùng Scorpius cũng nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn cha mình bên hồ, nó biết đã đến lúc nó phải đi rồi.

"Cha đỡ đầu, nhất định phải đè được cha con, con với Sarina đã cá cha ở trên rồi, cha đừng để tụi con thua hai thằng nhóc Haller và Hared kia."

Harry còn chưa kịp trả lời, Scorpius liền biến mất trước mắt cậu.

Duỗi tay sờ lên bả vai mà nó vừa dựa vào, Harry cảm thấy cả linh hồn bắt đầu trở nên ấm áp, hồi nãy mình tuyệt vọng và điên cuồng thật quá mất mặt, thân là cha đỡ đầu mà lại không kiên cường bằng bọn nhỏ.

Cho dù không hỏi, cậu cũng biết mấy đứa khôi phục lại gia tộc Malfoy và Longbottom khó khăn đến thế nào, nhưng bọn nhỏ đã làm được, tụi nó đã giỏi hơn cả bậc cha chú, trở thành những phù thủy xuất sắc.

Vậy thì mình lại có lý do gì từ bỏ cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một tên Fudge thôi mà? Chỉ là Robin thôi mấy? Hiện giờ thực lực của các quý tộc cũng không bị suy yếu, tốt hơn năm đó không biết bao nhiêu lần, huống chi Dumbledore và Grindelwald còn sống, Draco cũng ở cạnh mình, thế mà mình còn có ý định từ bỏ, quả thật vô lý hết chỗ nói.

"Scorpius, cảm ơn con, cảm ơn con đã thức tỉnh cha đỡ đầu.

Yên tâm đi, cha đỡ đầu lấy danh nghĩa Sư Tử Hoàng Kim Potter, con cháu của Peverell, tuyệt đối sẽ không làm con thất vọng.

Còn nữa, cảm ơn con đã nhắc nhở, Scorpius.

Cha con là một Malfoy, cha cứ bảo vệ cha con an toàn ở phía sau là vũ nhục bồ ấy, thế mà đến bây giờ cha mới hiểu ra."

Harry nhắm mắt lại, nhẹ nhàng trịnh trọng hứa hẹn với Scorpius.

Đến khi mắt lại mở ra, cặp mắt xanh biếc đã không còn bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào nữa, thay vào đó là ý cười ấm áp.

- -

Hogwarts vui mừng nhìn theo linh hồn của Scorpius trở về vũ trụ của nó, cuối cùng có thể yên tâm được rồi.

Y biết ngay mà, nhóc Harry chưa bao giờ nỡ làm con đỡ đầu của cậu thất vọng, nhất định sẽ tỉnh táo lại vì Scorpius.

Mạo hiểm chia lìa hồn xác của Harry, cuối cùng đã được thấy kết quả y muốn.

Rồng Hoàng Kim theo tâm trạng chuyển tốt, giải trừ giam cầm với Draco, tuy Draco không thấy được linh hồn của Scorpius, nhưng y đã giúp hắn nghe thấy tiếng của con trai nhà mình.

Tin rằng lời của Scorpius có thể giúp cái tên Malfoy chậm hiểu này hiểu ra mình nên làm gì, ánh mắt Draco bốc cháy quyết tâm là bằng chứng chứng minh tốt nhất cho điều đó.

Nhóm phù thủy trưởng thành lo lắng suông từ nãy giờ phát hiện sắc mặt biến đổi của Hogwarts và Draco, tuy bọn họ không phát hiện Scorpius xuất hiện rồi biến mất, nhưng trực giác mách bảo nhất định đã có cơ hội xoay chuyển.

Dumbledore đang định dò hỏi, trên mặt hồ đột nhiên bùng sáng, cụ không thể không nhắm mắt lại.

Hiển nhiên Hogwarts không bị ảnh hưởng, y có thể nhìn ra linh hồn của Harry mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước khi vào kết giới, đồng thời linh hồn của cậu cũng đã thuận lợi quay trở về cơ thể.

Ba Bảo Bối Tử Thần theo Harry biến hóa, khôi phục bình tĩnh, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Harry.

Xem ra linh hồn của Harry đã thức tỉnh, trở thành Sư Tử Hoàng Kim thật rồi.

Không hổ là linh hồn y coi trọng, y biết Harry nhất định sẽ càng ngày càng thú vị mà.

Chờ đến khi có thể mở mắt, Draco thấy Harry đứng ven hồ, mỉm cười nhìn mình, trong cặp mắt lục là ánh sáng lóa mắt mà hắn quen thuộc.

Hắn biết, Harry không sao cả rồi, cậu lại chiến thắng hắc ám trong lòng một lần nữa.

"Giáo sư, đũa phép Cơm Nguội vẫn nên để ngài bảo quản thì tốt hơn, sau này nó sẽ không cáu kỉnh với ngài nữa." Giao Cơm Nguội cho Dumbledore, Harry làm lơ nhiệt độ trên lòng bàn tay, một tay khác chuyển Viên Đá Phục Sinh cho Severus.

"Nó ở trên người thầy, con mới có thể yên tâm, bởi vì thầy luôn không chịu nghe lời mẹ con, chẳng biết quan tâm chăm sóc chính mình gì cả."

Trên trán nhất định có gân xanh đang giật giật, Severus nhướng mày, nhàn nhạt bày tỏ bất mãn.

"Là ai cho con có quyền dạy dỗ ta thế? Hửm? Mặc kệ con có sống thêm bao nhiêu năm thì ta vẫn là giáo sư của con! Hơn nữa, Lily yên tâm rồi, bởi vì ta đã quyết định bắt đầu cuộc đời mới, không cần một đứa quỷ con hại một đám người lo lắng hãi hùng như con nhọc lòng thay ta.

Còn thứ này, con tự mang đi, đỡ cho ai đó mỗi lần thấy ta đều chua lòm."

Kinh ngạc thấy Severus mịt mờ nhìn sang Sirius, cùng với thoải mái và ý cười trong cặp mắt màu đen kia, bây giờ Harry vô cùng bức thiết muốn biết lúc mình chia lìa hồn xác đã xảy ra chuyện gì.

Về phần ai đó ghen tuông, khụ, coi như cậu nghe không hiểu Vua Rắn châm chọc thì hơn.

"Harry, con mới là chủ nhân thật sự của Cơm Nguội, thầy nghĩ nó cũng bằng lòng ở lại bên cạnh con hơn.

Còn thầy, dùng đũa phép của mình mới thích hợp nhất." Dumbledore không nhận đũa phép Cơm Nguội, chỉ cười tủm tỉm nắm tay Harry, bắt cậu nắm chặt lấy cây đũa.

Cụ nghĩ thông rồi, nếu Cơm Nguội không thuộc về mình, vậy không cần thiết miễn cưỡng.

Huống chi cụ rất nhớ cây đũa phép của mình, nhiều năm qua, nó nhất định rất cô đơn.

Nghiêng đầu nhìn về phía Grindelwald, Dumbledore vui mừng thấy đối phương không bất mãn gì, ngược lại còn trông rất an tâm..