Sau toàn bộ ngày nghỉ Giáng sinh, Snape quá chú tâm vào việc chế tác nước thuốc tinh lọc. Tài liệu hữu hạn, hắn chỉ có thể thông qua cân nhắc không ngừng, dùng nguyên liệu độc dược tương tự để thực nghiệm, để có thể lần mò tới thành công.

Hugh giúp hắn xử lý một ít nguyên liệu độc dược trụ cột, làm trợ thủ, công tác chủ yếu là phụ trách lôi đại sư độc dược ra khỏi phòng thí nghiệm những khi hắn mất ăn mất ngủ.

Bởi vì sau học kỳ chính là thời điểm Chúa tể hắc ám sống lại, cho nên việc chế tạo nước thuốc tinh lọc đã lửa sém lông mày. Khi kì nghỉ Giáng sinh chấm dứt, không thể không trở lạ trường đối mặt với đám quỷ khổng lồ chỉ biết gây rắc rối, đạp hư độc dược, Snape không phân biệt động vật nhỏ cả bốn học viện, cả Dumbledore mắng xối xả.

Nhóm phù thuỷ nhỏ Hogwarts gặp nạn, trở lại từ ngày nghỉ Giáng sinh, khí thế khủng bố của giáo sư độc dược nâng cao thêm một bậc, mỗi ngày đều có không đếm được phù thuỷ nhỏ bị mắng đến khóc, lịch cấm túc của thầy giám thị Filch đã sắp xếp đến tận học kỳ sau, y mừng đến độ mỗi ngày cười đến độ khuôn mặt vốn đã xấu xí giờ càng thêm đáng sợ.

Nhóm giáo sư cũng chịu hại nghiêm trọng, cuối cùng đùn đẩy nhau đi nói bóng gió với Dumbledore một phen. Ai ngờ vừa vặn gặp ngay một lần thực nghiệm thất bại của giáo sư độc dược, lão hiệu trưởng bị văng một thân đầy nọc độc, trở về ôm thú cưng phượng hoàng của mình ai oán khóc lóc kể lể bọn nhỏ bây giờ chả biết tôn trọng người già gì cả.

Nước thuốc tinh lọc dù sao cũng là một loại độc dược cực cao thâm, cho dù là đại sư độc dược thiên tài như Snape cũng thấy vô cùng khó giải quyết. Trang viên Malfoy không ngừng đưa tới các loại nguyên liệu độc dược quý báu, phượng hoàng của Dumbledore Tiểu Phượng hoàng cũng thường thường lọt vào vài lần tập kích (Miêu: bị chôm nước mắt), đáng tiếc cũng không có tiến triển quá lớn.

Lúc học kỳ này chấm dứt, nhóm phù thuỷ nhỏ Hogwarts so với năm rồi còn hưng phấn hơn, bởi vì bọn họrốt cục có thể đào thoát khỏi ma chưởng của giáo sư độc dược khủng bố.

Harry rất lo lắng cho an toàn ngày nghỉ của Hugh, tính tình giáo sư Snape càng ngày càng không xong, có thể nào trút giận lên đầu Hugh hay không? Draco vì nó buồn lo vô cớ mà cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, gõ đầu nó, rất muốn mở đầu người mình thương ra xem liệu có phải chứa toàn cỏ lác như cha đỡ nói hay không.

Đáp Hogwarts Express tới nhà ga King Cross, chó lớn Black một khắc cũng không an phận nhảy lên nhảy xuống, vừa thấy Harry xuống xe liền vọt qua, kêu to: “Harry! Harry!”

“Sirius!” rắn nhỏ mắt xanh cũng thật vui khi thấy cha đỡ đầu của mình, hai cha con ôm nhau, cọ đến cọ đi. Sắc mặt Draco nhất thời đen sì, chen vào cả hai, kéo Harry ra giấu đằng sau mình.

Black lúc này tức đến giơ chân, “Nhóc Malfoy, nhóc làm gì thế! Trả Harry lại cho ta!” Draco giả cười, “Mẫu thân của tôi vô cùng muốn gặp mặt cậu một lần, cậu họ thân ái.” Khí thế Black xìu xuống ngay, than thở: “Ta không muốn gặp chị ấy đâu.” Narcissa cằn nhằn với hắn ta cứ như thần chú giục hồn.

Draco cao ngạo liếc hắn ta một cái, quay đầu đối mặt với Harry thì lại là vẻ dịu dàng, “Harry, cổng lớn của trang viên Malfoy tùy thời rộng mở chào đón cậu.” Harry gật đầu, một bộ lưu luyến không rời, “Draco, mình sẽ rất nhanh tới chơi với cậu.”

Quý tộc nhỏ bạch kim nhận được lời hứa hẹn thì vừa lòng, sờ tóc nó, tạm thời giao người cho Black vẻ mặt như hổ rình mồi, sau đó đi theo gia tinh trang viên Malfoy đến đón độn thổ đi mất.

Trong lúc đó.

Hugh cùng Snape thông qua lò sưởi dưới hầm trong tường trực tiếp trở lại Spinner’s End, Snape lại cắm đầu vào phòng thí nghiệm. Xem ra nghỉ hè này hắn không nghiên cứu ra nước thuốc tinh lọc sẽ không bỏ qua. Hugh Phụ trách hậu cần trước sửa sang lại phòng ở, cũng may phòng ở có ếm thần chú chống bụi khá sạch sẽ.

Kì nghỉ này nhất định là bận rộn. Lucius đã tới vài lần, chú ý tiến độ của nước thuốc tinh lọc. Nhưng chính ông cũng bề bộn nhiều việc, luôn vội vàng trở về. Bởi vì quyết tâm thoát ly khỏi đội ngũ Thực Tử đồ, Lucius gần đây vẫn tận sức thay đổi hình tượng của mình và gia tộc Malfoy.

Quyên tặng lượng lớn thiết bị chữa bệnh cùng độc dược cho bệnh viện St. Mungo, quan tâm nhưng phù thuỷ nhỏ bị bỏ rơi ở giới Muggle, phát biểu ngôn luận trên Nhật báo Tiên Tri.

Rất nhiều người đều hoài nghi hành động của Malfoy, Dumbledore lại vì thế ăn ít đi nhiều đồ ngọt. Nhưng dù bọn họ có hoài nghi thế nào thì hành vi của tộc trưởng Malfoy cũng rất thành công. Dù sao lúc trước đã không thể chứng minh một nhà Malfoy là Thực Tử đồ, hơn nữa một loạt nghĩa cử cùng lúc lên báo chí mang vẻ mặt ôn hòa mang theo nụ cười u buồn, nháy mắt bắt tù binh vô số trái tim của các bà nội trợ cùng thiếu nữ.

Chỉ còn chờ nước thuốc tinh lọc thành công, trừ đi Dấu hiệu hắc ma, gia tộc Malfoy có thể chân chính thoát ly Thực Tử đồ. Dưới tình huống như vậy, chỉ cần thêm nhiều hành động thích hợp hơn, thanh danh Malfoy có thể nâng cao thêm, hoàn toàn tạo thành hình tượng chính nghĩa.

Hugh nhìn người yêu vì nước thuốc tinh lọc mà cả người đều gầy một vòng, căm giận oán thầm Malfoy giả dối đẩy hết việc cực nhọc cho người khác, bản thân thì đủ vinh quang. Buồn bực nhiều, cậu cũng chỉ càng thêm tận tâm hết sức, biến đổi phương pháp bổ sung dinh dưỡng cho người yêu.

Snape đương nhiên cũng biết người yêu nhỏ nhà mình bất mãn, nhưng vì tương lai của bọn họ, mọi vất vả hiện tại đều đáng giá. Dấu hiệu hắc ma một ngày không trừ, bọn họ thủy chung không thể an bình.

Nghỉ hè qua một nửa, nước thuốc tinh lọc có được tiến triển đáng mừng.

Lucius cống hiến mấy vật phẩm hắc ám trong trang viên Malfoy làm vật thí nghiệm, đáng tiếc nước thuốc trước đó vẫn không có tác dụng mãnh liệt với chúng nó.

Trong phòng thí nghiệm, Snape cẩn thận đem chất lỏng màu trắng ngà vừa mới ngao chế tốt đổ lên trên một cái túi màu bạc mang theo khí tức hắc ám, qua vài giây, chỉ thấy cái túi tản ra một làn sương màu đen. Sương tan đi, Snape dùng một cái thần chú dò xét, kinh hỉ phát hiện hắc ma pháp trên túi bị phá bỏ, tuy rằng còn có lưu lại dấu vết hắc ma pháp, nhưng không thể không nói đây là một tiến bộ vô cùng trọng đại!

Hugh còn vui hơn cả hắn, động lực mười phần làm một bàn lớn đồ ăn chuẩn bị chúc mừng cho buổi tối. Vừa lúc Harry kéo Draco tới cửa đến, Snape tâm tình tốt, cũng không so đo một tên Potter tiến vào lãnh thổ của mình, hào phóng cho phép hai người lưu lại hưởng dụng tay nghề của người yêu.

Ai ngờ ăn được một nửa, con cẩu cha đỡ đầu đợi con trai lâu không thấy về, hấp tấp chạy qua đây tìm người. Đầu tiên là mạo hiểm bị chị họ bắt được tới trang viên Malfoy, sau đó bị gia tinh báo cho biết Harry mang theo cậu chủ nhỏ tới Spinner’s End. Đại cẩu rối rắm hồi lâu, vẫn là tình yêu thương cuồng nhiệt với con đỡ đầu chiếm thượng phong, chui vào trong lò sưởi qua đây tìm.

Vốn cho dù ngồi cùng một tên Potter ngốc nghếch ngồi cùng bàn ăn cơm vẫn giữ được tâm tình không tồi, Snape lúc này đen mặt, há mồm phun nọc độc: “Chó đần, không được chủ nhân đồng ý đã tới nhà người khác chính là lễ nghi giáo dưỡng của mi sao? Xem ra ta quả nhiên không nên ôm chờ mong đối với đầu óc mi. Biến khỏi nơi này đi! Nếu không một cái Deletrius chính là kết cục của mi!”

Black mặt xám mày tro còn chưa kịp ếm cho mình một cái Scourgify đã bắt đầu giơ chân, “Chết tiệt Sni…… Snape! Mày nghĩ tao muốn đến nhà mày đấy sao? Nếu không phải nhóc Malfoy bắt cóc Harry, còn lâu tao mới bước vào nơi này!”

Harry đang ăn đến vui sướng bất đắc dĩ dừng lại động tác, không nỡ nhìn thoáng qua món ăn quý và lạ đầy bàn, sau đó chuyển hướng cha đỡ đầu nhà mình, “Sirius, sao cha lại tới đây?” Rõ ràng đã nói là đi tìm Draco rồi, sẽ không về sớm, sao lại tới đây tìm! Harry đối với đại cẩu Black cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

“Đương nhiên là tới đón con về nhà!” Black có chút bất mãn lẩm bẩm, “Con đi lâu như vậy, cha đỡ đầu lo lắng con bị bắt nạt mà.” Harry ở trong lòng mắt trợn trắng, ai lại bắt nạt nó chứ? Hơn nữa…… Harry sờ mũi, mặt không hiểu sao có chút hồng, liên thanh ồn ào: “Sirius, cha đi về trước đi, lát nữa con sẽ trở về.”

Black đương nhiên không chịu, tùy tiện ngồi vào bên người nó, “Chú muốn chờ con cùng về!” ngộ nhỡ bé Harry bị độc xà bắt nạt thì làm sao bây giờ? ← người này hoàn toàn quên con đỡ đầu nhà mình cũng là một con rắn nhỏ không hơn không kém.

Harry cẩn thận nhìn sắc mặt giáo sư độc dược — nó đoán rằng cho dù Chúa tể hắc ám trọng sinh đứng ngay trước mặt thì sắc mặt Snape cũng không xong hơn bây giờ.

Hugh cảm thấy đầu rất đau, vì sao một bữa tối chúc mừng lại biến thành cái dạng này?

Nhận thấy Snape nhẫn nại đã muốn tới cực hạn, thật sự không muốn phá hủy tâm tình tốt hôm nay, Hugh lấy tay trấn an vuốt ve mu bàn tay người yêu. Snape liếc mắt nhìn cậu, quyết định nể tình người yêu nhỏ nhà mình mà nhịn một lần.

Harry vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, vùi đầu tiếp tục ăn. Draco như cười như không nhìn Black một cái, biến thành đại cẩu không hiểu ra sao.

Nếm qua bữa tối, nói chuyện phiếm hai ba câu, Harry thái độ khác thường lôi kéo Draco cùng Black tiến vào lò sưởi đi về, cứ như có quỷ đuổi sau lưng. Hugh nhìn sắc mặt người yêu đen kịt, nghĩ rằng, Sev đối Harry không khéo còn đáng sợ hơn quỷ ấy chứ.

Harry vừa dắt hai người trở lại trang viên Malfoy, vụng trộm làm ám chỉ làm cho dì Narcissa mang cha đỡ đầu đi giáo d*c lại một phen. Harry lau mồ hôi, ngồi bẹp lên sô pha, không hề còn hình tượng.

Draco để nó dựa vào người mình, xoa tai, “Nói đi, hôm nay làm sao vậy?” Harry quay đầu nhìn cậu ta, “Cậu nhìn ra sao?” “Cậu chỉ thiếu không viết lên mặt mấy chữ ‘mình có tâm sự’.” Draco yêu chiều vỗ hai má nó.

Harry kéo tay cậu ta xuống vô ý thức chơi đùa với ngón tay người ta, hàm hàm hồ hồ nói: “Đêm qua mình ngủ không được, muốn đi tìm Sirius trò chuyện……” đột nhiên mặt nó đỏ bừng, một bộ dáng quẫn bách, không nói lên lời.

Draco ý thức được gì đó, cong môi, cố ý hỏi: “Sau đó thì sao?” Harry toàn thân cứng ngắc, chân tay luống cuống ngồi thẳng dậy, giọng nhỏ như ruồi trả lời: “Mình, mình thấy Sirius cùng…… Lupin đang……” từ cuối cùng đã nghe không rõ ràng lắm. Draco biết rõ nó thẹn thùng, cố ý vặn hỏi: “Đang làm cái gì?”

Harry căng quai hàm trừng cậu ta, “Cậu biết rõ!” Draco thật sự là rất đáng giận! Nó cũng không tin thân là người thừa kế gia tộc Malfoy Draco ngay cả cái đó cũng không biết!

Mắt thấy người trong lòng sẽ thẹn quá hoá giận, Draco biết rõ đạo lý chuyển biến tốt thì thu tay, ôm bờ vai nó: “Hiện tại cậu mới nhìn ra quan hệ của bọn họ không giống bình thường sao? Thật sự là trì độn.” Harry căm giận đá cậu ta một cái, “Cậu cho là trong đầu ai cũng toàn mấy thứ đó giống cậu ấy hả?”

Draco kêu oan: “Harry, không thể nói bậy, một mình không quyến rũ người khác, hai không đùa giỡn tình cảm, không thể thuần khiết hơn!” Harry trừng mắt, hai má có chút hồng, “Hừ! Cậu nghĩ rằng mình không biết chắc, trong ngăn tủ của cậu loại sách này cũng không ít, cho là mình mù sao?”

Draco ngẩn ra, không nghĩ tới Harry thấy được mấy thứ kia, nhưng cái người ngu ngốc này, không chú ý tới đó là nam nam sao? Nếu không sớm đã hỏi rồi?

Kỳ thật Harry cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, vừa lật tên sách đã sợ hãi, tay run lên thả trở về, làm sao còn chú ý tới là nam nữ hay là nam nam.

“Harry, cậu có lẽ hiểu lầm tôi, sách đó là chuẩn bị cho giáo d*c giới tính vỡ lòng cho quý tộc, tôi cũng không có biện pháp.” Draco trợn mắt nói dối. Tuy rằng xác thực có giáo d*c giới tình vỡ lòng, nhưng sách trong ngăn tủ đều là tự cậu ta tìm ra, đều là vì cái tên ngu ngốc trước mắt này!

Harry nghi ngờ nhìn cậu ta một cái, than thở: “Phải không?” Draco nghiêm mặt, tỏ rõ mình trong sạch. “Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng cậu đó.” Harry lên mặt nói, sau đó hạ bả vai, “Draco, hôm nay mình không muốn về nhà cũ Black, làm sao bây giờ?”

Draco đang muốn nói không muốn trở về thì đừng về, phía sau một tiếng rống to như sấm làm cả hai giật nảy: “Harry, con không muốn trở về? Vì cái gì? Không được! Không được! Chú kiên quyết không đồng ý!”

Quay đầu, gặp Black trừng to mắt, thở phì phì kêu to, Narcissa bên người tuy rằng vẫn duy trì dáng vẻ tao nhã, nhưng trong mắt lại tràn đầy bất đắc dĩ — gia tộc Black có người thừa kế như vậy, thật là bi ai.

Harry vẫn bị Sirius-mắc-chứng-cuồng-con-đỡ-đầu-Black kéo trở về, Draco cắn răng, xem ra Black tuyệt đối là một trở ngại thật lớn!

Narcissa ngồi đối diện con trai, vẻ mặt dịu dàng “Dra, con đã đợi hai năm, không thiếu trong chốc lát như vậy.” Draco nhếch lên một bên khóe miệng, “Con biết, mẫu thân.”