Chạng vạng, Snape cùng Hugh ôm nhóc tuyết li thông qua mạng Floo đi tới trang viên Malfoy, trong phòng khách chỉ có Narcissa. “Severus, Hugh, hoan nghênh hai người.” phu nhân Malfoy xinh đẹp cao quý mỉm cười nói, à, nhóc tuyết li cũng đến đây. Nhóc tuyết li với ai cũng rất ôn hoà ngoại trừ Snape nhảy vào trong lòng Narcissa — oh, mềm, thật thoải mái mà.

Narcissa nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nhóc tuyết li ưa làm nũng, trong lòng một trăm linh một lần cân nhắc việc bảo chồng mình cũng bắt một con về nuôi — dù sao thì rồng cũng nuôi rồi, nuôi tuyết li còn không đơn giản sao. “Narcissa.” Snape ân cần thăm hỏi một câu, Hugh gật đầu với bà.

Narcissa làm tư thế mời ngồi, sau đó nói: “Luke đang ở trong thư phòng, Draco cùng bé Harryở trong sân.” Snape gật đầu một cái, cúi đầu hỏi đứa nhỏ bên người, “Hugh, em muốn ra sân tìm hai con quỷ khổng lồ nhỏ kia không?” Hugh nghĩ ngợi, gật đầu, hơi mỉm cười với Narcissa, đứng lên.

Nhóc tuyết li trong lòng Narcissa nhảy xuống, theo chân Hugh leo lên vai cậu. Snape hung tợn trừng cái đứa ‘tình địch’ vạn năm này, nhóc tuyết li vẫy vẫy đuôi – không thèm để ý tới lão đâu! Hugh cười dịu dàng với người yêu đang ghen của mình, đi ra khỏi phòng khách.

Narcissa mỉm cười nhìn Snape chậm rãi rời tầm mắt khỏi bóng dáng của Hugh, mang theo vài phần thở dài mà nói: “Severus, nhìn thấy anh như bây giờ, tôi thấy rất vui thay cho anh.” Ánh mắt Snape chợt loé, mím môi, không nói gì.

Narcissa cũng không cần hắn đáp lại, chỉ là trong lòng cảm khái vạn phần, “Hugh là một đứa nhỏ tốt. Tôi xem thấy, lúc cậu ở cùng cậu bé, vô cùng hạnh phúc.” Ánh mắt của Snape ôn hoà hẳn đi, trầm giọng nói: “Đúng vậy, Narcissa, tôi rất may mắn……”

“Oh, Severus, cậu đã đến rồi.” Trên cầu thang truyền tới giọng điệu ngâm nga của Lucius, Snape liếc mắt thấy, phun nọc độc, “Lucius, đạo đãi khách của anh đâu? Lúc khách tới còn không tự mình nghênh đón chính là cái gọi là lễ nghi của gia tộc Malfoy hay sao? Thật sự là làm cho tôi đây được mở mang tầm mắt.”

Tộc trưởng Malfoy tuấn mỹ hoa lệ phong tình vô hạn nhếch một bên lông mày, “Severus, tôi nghĩ lấy giao tình giữa chúng ta thì đâu cần so đo mấy thứ này. Người yêu nhỏ của cậu chưa tới sao? Khó có khi cậu rời khỏi cậu ta được nửa bước.”

Snape lạnh lùng hừ một tiếng, “Em ấy ở trong sân.” Lucius đi tới, tao nhã ngồi trên sô pha, giả cười nói: “Severus, cậu thật đúng là một khắc không thể rời xa cậu White nhỉ. Thân là bạn của cậu, tôi cho cậu một lời khuyên, cậu phải cẩn thận.”

Snape liếc Narcissa ngồi bên cạnh ông một cái, cười như không cười nói: “Narcissa, tôi nghĩ ra danh sách tình nhân thời Lucius còn đi học, có lẽ chị sẽ cảm thấy có hứng thú với nó.” khuôn mặt tuấn mỹ của Lucius nhất thời cứng đờ, người vợ bên cạnh ông cười đến là dịu dàng xinh đẹo nhưng trong mắt lại tràn đầy lạnh lùng, “Oh, đương nhiên, Severus, tôi nghĩ anh sẽ không để ý dành ra ít thời gian sửa sang đưa cho tôi một phần danh sách.”

Lucius mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng xin tha, “Cissy, mấy chuyện đó đều đã qua rồi, hiện tại anh chỉ yêu một mình em. Darling, sau khi gặp được em, những người đó ở trong mắt anh đều là cỏ lác, em chính là đoá hoa thuỷ tiên xinh đẹp cao quý thuần khiết vô ngần trong mắt anh!”

Narcissa cùng hắn thâm tình nhìn nhau, “Ôi, Luke……” Snape nhìn mà đầu đầy hắc tuyến, hai vợ chồng già này thật không biết hai từ thẹn thùng viết như thế nào nữa! Hắn quyết định đi ra sân tìm người yêu nhỏ nhà mình rửa mắt.

Hơi thở Giáng sinh trong trang viên Malfoy ngập tràn khắp nơi, trong đại sảnh bày một cây thông Noel cao đến tận trần, treo đầy quả châu ma pháp nhiều màu, bạc, xanh lục, màu đỏ rượu lấp la lấp lánh, nhánh tầm gửi quấn quanh cả một cây thông lớn, dải ren màu xanh lục đậm rủ xuống từ ngọn cây, dưới tác dụng của pháp thuật nhẹ nhàng lay động. Trên các nhành cây treo một ít hộp quà nhỏ nhiều màu, đều buộc nơ con bướm xinh đẹp. Trên ngọn cây có một quả cầu thuỷ tinh trong suốt, dưới ánh đèn chiếu rọi chiết xạ ra ánh sáng xinh đẹp.

(cây tầm gửi)

(vòng hoa tầm gửi vs sồi)

Cây thông Noel bị gia chủ Malfoy tự mình ếm bùa chú, có bông tuyết từ trên ngọn cây nhẹ nhàng lơ lửng bay xuống, khi sắp rơi xuống đất thì biến mất tăm. Trên cửa phòng khách có cành sồi xanh và tầm gửi làm thành vòng hoa, trên vòng hoa có dòng chữ màu bạc viết ‘Merry Christmas’.

Ma pháp trận điều tiết thời tiết bị đóng lại trong lễ Giáng sinh, toàn bộ trang viên Malfoy bị tuyết trắng bao trùm, trên nóc nhà có lớp tuyết thật dày phản xạ trước ánh trăng, lấp lánh ánh bạc trông rất đẹp mắt.

Tiệc tối là tiệc Giáng sinh đúng chuẩn Anh, giữa bàn ăn là một con ngỗng nướng mỡ màng đặt trên một cái đĩa tinh xảo, tản ra từng đợt mùi thơm mê người. Quanh ngỗng nướng bày thức ăn cũng tinh xảo thơm ngon, không món nào không lộ rõ thưởng thức của gia tộc Malfoy.

Đều là người quen, không khí tiệc tối vui sướng mà hài hòa, mọi người vừa nhấm nháp món ngon ngày Giáng Sinh, vừa cười nói chuyện với nhau. Ba phù thuỷ nhỏ tán gẫu đến khí thế ngất trời, giọng Draco cùng Harry cười đùa cùng với những dòng chữ xanh lục phức tạp của Hugh, mà ba phù thuỷ trưởng thành thì đều dùng phương thức nói chuyện quanh co lòng vòng đặc trưng của Slytherin để bàn luận một chuyện.

Tiệc tối qua đi, Harry đề nghị mọi người ra sân ngắm tuyết, nhóc tuyết li ghé vào trên đùi cậu kêu ‘chít chít’, như đang đồng ý đề nghị của cậu. “Mọi người đi đi, ta có một số việc muốn nói cùng Severus.” Lucius nắm xà trượng nói. Harry mím môi, “Chú Lucius, có chuyện gì không thể để tối nay nói sao? Mọi người cùng đi mới vui mà!”

Lucius làm ra vẻ buồn rầu, “Bé Harry thân yêu, ta cũng rất muốn cùng mọi người thưởng thức cảnh tuyết xinh đẹp của trang viên Malfoy, nhưng chuyện này rất quan trọng, thế cho nên ta không thể thỏa mãn nguyện vọng của cháu.” Harry tỏ vẻ thất vọng, Snape lạnh như băng mà trừng ông, “Ngài cứu thế chủ tôn quý cảm thấy mỗi người đều có nghĩa vụ phụ họa ý kiến của mình mà không để ý đến những chuyện khác sao?”

Đáng thương Harry bé nhỏ rụt cổ, trốn ra sau lưng Draco, quả nhiên giáo sư Snape gì đó là đáng sợ nhất mà! Narcissa dịu dàng mà cười, “Tốt lắm, chúng ta trước đi ra ngoài đi, hai người bọn họ không biết hưởng thụ đành bỏ qua cảnh sắc tuyệt đẹp, hai đứa không biết là nhìn vẻ mặt hối hận của bọn họ rất không tồi sao?”

Harry le lưỡi, Draco lấy tay vỗ đầu nó — đừng náo loạn! Narcissa mang theo bọn họ ra sân, Hugh vụng trộm làm dấu tay ‘em chờ anh’ với Snape, nam phù thuỷ tóc đen vẻ mặt nhu hoà gặt đầu.

Quay đầu, thấy trong mắt bạn tốt tràn đầy bỡn cợt, Snape có chút xấu hổ, mất tự nhiên mà khụ hai tiếng, “Không phải có chuyện sao, còn không đi! Tôi không có nhiều thời gian lãng phí ở trong này như vậy đâu!” Lucius “Chậc chậc” hai tiếng, “Severus, cậu đối với cậu White thì vẻ mặt dịu dàng như thế, đối với tôi thì lại nói lời lạnh nhạt, thật sự là khiến cho người ta thương tâm mà!”

Snape lạnh lùng liếc nhìn ông một cái, không mặn không nhạt nói: “Xem ra anh thực sự hi vọng tôi giao danh sách tình nhân cũ cho Narcissa, tôi nghĩ tôi cũng không có gì phải cố kỵ.” Lucius lập tức dừng việc trêu chọc, “Khụ! Severus, cậu cũng biết, tôi rất vui mừng nhìn thấy cậu cùng cậu White …hạnh phúc như thế.”

Snape hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, dẫn đầu đi lên lầu.

Thư phòng.

“Nói đi, chuyện gì?” Snape nhếch mày hỏi. Lucius vẫy đũa phép, giải trừ pháp thuật phòng hộ trên bàn học, sau đó lấy ra từ trong ngăn kéo dưới cùng một quyển sách lịch sử vừa nhìn đã biết là rất dày, đưa cho Snape.

Snape hầu như vừa nhìn thấy cái tên sách, mắt đã sáng lên. ‘Độc dược biến mất trong lịch sử’! Merlin ơi! Hắn không phải đang nằm mơ đi!

Snape thật cẩn thận nâng lên quyển sách trân quý vô cùng kia, tay còn hơi run. Đây chính là quyển độc dược cổ mà mọi đại sư độc dược đều tha thiết ước mơ đó! Bốn trăm năm trước, cho tới nay không ai có thể nhìn đến bóng dáng cuốn sách tâm huyết này của đại sư độc dược Barzel Walker, lúc trước cũng chỉ có năm bản sách, mà hiện tại thì lại chỉ gặp không thể cầu!

Lucius gõ gõ mặt bàn, “Severus, cậu trước đừng kích động. Trang thứ 35, cậu mở ra nhìn xem.” Snape thậm chí phải dùng tới Bế quan bí thuật mới làm cho cảm xúc kích động của mình bình ổn xuống, cẩn thận mở quyển sách ra, trang thứ 35. Ngay sau đó, thanh âm của hắn run nhè nhẹ: “Nước thuốc tinh lọc!”

Lucius nhếch mày, tươi cười mang theo hưng phấn cùng sự thoải mái như sắp được giải thoát, “Đúng vậy, Severus, hết thảy sắp kết thúc.” Snape trong nháy mắt hoảng hốt, Dấu hiệu đen biến mất, có nghĩa là tội nghiệt của hắn……

“Severus, hiện tại cũng không phải là lúc ngẩn người, sao chép lại phương thuốc, tiếp sau cậu sẽ phải bận rộn đây.” Lucius thúc giục. Snape lấy bút lông chim cùng da dê trên bàn bắt đầu viết.

Hoa ánh trăng, Rừng Cấm có thể tìm được, lông Độc Giác Thú cũng có thể, nhưng mà máu cùng nước mắt Độc Giác Thú tự nguyện cống hiến chỉ sợ rất khó…… nước mắt Phượng hoàng, phượng hoàng thì Dumbledore có, cỏ Ngũ diệp túy ngư…… cái này đã tuyệt tích rồi!

Snape nhăn lại mày, chỉ chỉ tấm da dê, “Lucius, cỏ Ngũ diệp tuý ngư đã tuyệt chủng rồi.” Lucius cũng nhăn đôi mày anh tuấn, “Vậy thì phiền toái rồi.” Ông nghĩ một hồi, nói: “Tôi tới hẻm Knockturn xem sao, có lẽ có ai đó cất giữ.”

Snape thản nhiên lên tiếng, cất tấm da dê ghi phương pháp đi. Kỳ thật trong lòng bọn họ đều rõ ràng, cỏ Ngũ diệp tuý ngư cho dù không phải lúc bị tuyệt chủng cũng vô cùng hiếm thấy, hiện tại muốn tìm thấy nó thật sự quá ít hy vọng. Hơn nữa trên đơn thuốc cũng ghi chú rõ, cỏ Ngũ diệp túy ngư phải tươi mới. Loại nguyên liệu độc dược trân quý vô cùng này phải dùng lưỡi dao bằng băng cắt lấy, hơn nữa phải ngay lập tức bảo tồn trong lọ thủy tinh, nếu không rất nhanh sẽ héo rũ.

Lucius cũng cất quyển ‘Độc dược biến mất trong lịch sử’ đi, sau đó hỏi: “Như vậy kế tiếp phải làm như thế nào? Ngoại trừ Harry cùng chủ hồn, còn có ba hồn khí nữa.”

“Nagini đi theo bên người chủ hồn, tạm thời không cần phải xen vào.” Hơn nữa thời gian Nagini bị biến thành hồn khí cũng không xác định, vẫn là giải quyết cùng với chủ hồn, Snape nói tiếp: “Hai cái này còn phải đợi, thời cơ chưa tới.”

Ánh mắt Lucius nhìn Snape trở nên quái dị, nhưng người này còn chưa cảm thấy, “Còn có, thần chú thần hộ mệnh, lúc nghỉ hè phải làm cho Draco cùng Potter chết tiệt học được.” Giám ngục đối với bất kì ai cũng là một sự tồn tại ác mộng, tuy rằng sẽ khiến cho Lucius hoài nghi, nhưng hắn không thể không nhắc nhở.

“Severus, có vẻ cậu biết được rất nhiều chuyện.” Lucius chầm chập nói, “Tôi chưa bao giờ biết trong huyết thống gia tộc Snape ngoại trừ có đại sư độc dược, còn có tiên tri.” Snape hừ một tiếng, “Đoán mò! Lucius, đầu óc anh rốt cục bị mấy cái thứ độc dược làm đẹp nhồi não rồi hay sao?” Hắn dừng dừng, tận lực dịu giọng, “Làm sao tôi lại biết những điều này anh không cần phải xen vào, tôi cam đoan, sau khi kết thúc, gia tộc Malfoy vẫn là quý tộc đứng đầu giới phù thuỷ, Draco sẽ là một người thừa kế hoàn mỹ, mà không phải phủ phục dưới chân kẻ điên kia mà hèn mọn hôn đất.”

Đôi môi duyên dáng của Lucius khẽ run, cuối cùng chỉ thấp giọng nói một câu, “Tôi đã biết, cám ơn cậu, Severus.” Snape rất không quen gia chủ Malfoy quanh co lòng vòng lại đột nhiên nói trắng ra như vậy, không được tự nhiên mà bỏ lại một câu “Tôi không có thời gian lãng phí ở trong này với cậu!” Sau đó trường bào vung lên, đi ra khỏi thư phòng.

Buổi tối hơn 10 giờ, Snape cùng Hugh trở lại Spinner’s End, Snape nói cho người yêu về chuyện tìm được đơn thuốc nước thuốc tinh lọc, Hugh tỉnh táo hẳn lên, nhào tới ôm hắn. Nhưng một câu tiếp theo của Snape đã đánh tan mọi hưng phấn của cậu thành bọt nước, “Nhưng một nguyên liệu độc dược cỏ Ngũ diệp túy ngư đã tuyệt chủng.”

Hugh ủ rũ hạ hai vai — vậy làm sao bây giờ? Snape nhéo nhéo hai má cậu, an ủi nói: “Lucius nói muốn tới hẻm Knockturn tìm xem, nơi đó hàng cấm gì cũng có, có lẽ sẽ có quý tộc nghèo túng nào đó có cất chứa thứ này.” Hugh xoa xoa hai má, nhún nhún vai — cũng chỉ có thể như vậy, nhân tố không thể đối kháng, ai cũng không nghĩ tới. Nhưng ít nhất cũng tìm được đơn thuốc, cũng coi như có chút hy vọng.

Hugh tỉnh lại đứng lên, lộ ra một nụ cười thật tươi, gật đầu thật mạnh với hắn.