“Harry! Bồ thu dọn xong chưa? Chúng ta phải nhanh lên.” Ron nhìn Harry lề mề nhét bộ quần áo cuối cùng vào trong rương. Kỳ nghỉ lần này, bởi vì có Sirius mà Harry không ở lại trường giống mấy năm trước.

“Xong rồi, có thể đi rồi.”

Tâm tình rầu rĩ của Harry gần đây cũng bởi vì kỳ nghỉ lễ Giáng sinh lần này có thể trải qua với chú Sirius mà tiêu tan không ít, thế nhưng mỗi lần không thể khống chế mà nhớ lại việc ấy đều khiến cậu cảm thấy vô cùng đau xót.

Sau khi kéo theo hành lý và chào tạm biệt gia đình Ron, Harry chờ ngay ở đấy, Sirius nói chú ấy sẽ đến hơi trễ. Nhưng không đợi bao lâu, Harry đã bị một người ôm lấy từ phía sau làm cậu hết sức hoảng sợ.

“Ôi Harry, xin lỗi vì đã tới trễ.”

Harry vui mừng quay đầu lại ôm lấy Sirius, chú thoạt nhìn tốt hơn so với lần gặp gỡ đầu tiên nhiều, tuy vẫn gầy yếu như trước nhưng khuôn mặt anh tuấn đã khôi phục lại huyết sắc, âu phục khéo léo, cử chỉ hào phóng lại không mất đi sự tao nhã, điều này đủ khiến phần lớn các cô gái si mê vì chú.

“Không, không sao cả, nhưng mà chú Sirius này, từ sau hôm đó chú chẳng viết thư cho con, con cứ ngỡ mình đã nằm mơ nữa chứ.” Harry ai oán nói.

Trên khuôn mặt của chú Sirius lập tức xuất hiện biểu cảm có lỗi: “Xin lỗi con, Harry, con biết đấy ta vừa mới cởi bỏ tội danh, còn phải xử lý rất nhiều chuyện.”

Harry nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng kia của chú, tươi cười cầm tay Sirius, “Con giỡn thôi, con hiểu mà chú.”

Harry khéo hiểu lòng người hiển nhiên làm Sirius vô cùng cảm động, chú khoa trương đoạt lấy hành lý của Harry.

“Được rồi Harry, vì bồi thường cho con, ta nghĩ con sẽ thích hình thái Animagus của ta.” Nói xong còn nháy mắt mấy cái, không đợi Harry kịp phản ứng chú liền Độn thổ. Sau một trận choáng váng, Harry mới phát hiện cậu đã đến trước một toà nhà to lớn. Toà nhà ấy tuy vẫn có thể mơ hồ thấy được sự lộng lẫy khi xưa, nhưng trước mắt Harry chỉ thấy nó cứ như mấy căn nhà cũ kỹ trong các bộ phim kịnh dị.

Sirius thấy ánh mắt đánh giá của Harry liền xấu hổ cười nói: “Ha ha, căn nhà này sau biến cố năm đó thì trở thành thế này đây.” Harry biết xảy ra chuyện gì, cầm lấy tay Sirius, cố gắng an ủi cha đỡ đầu nhìn có vẻ đang rất ưu thương.

Vào trong ngôi nhà ấy, thật không ngờ bên trong lại rất to lớn, hơn nữa Harry còn chú ý thấy đồ trang trí bên trong rất có phong cách Slytherin, đồ dùng trong nhà có vẻ rất cũ kỹ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nó rất xa xỉ, có chút bẩn. Harry nhíu mày, “Chú Sirius, chú gần đây ở tại nơi nào? Chỗ này có vẻ....”

Chú Sirius không đáp lời, mà là lớn tiếng gọi: “Kreacher!”

‘Bụp’ một tiếng, một con gia tinh nom khá già nua xuất hiện trước mặt hai người, Harry tò mò đánh giá nó, nhưng rồi bị doạ bởi nó đột ngột ngẩng đầu lên. Cặp mắt to lớn đục ngầu mang theo ác ý: “A, tên phản bội, lại là Gryffindor, tôi xin lỗi nữ chủ nhân....”

“Kreacher! Câm ngay!” Sirius chán ghét nhìn Kreacher đang không ngừng đập đầu xuống sàn nhà. Mà Harry thì bị ánh mắt kia doạ sợ, nghe Hermione bảo gia tinh chính là tuyệt đối trung với chủ nhân, nhưng Kreacher lại...

“Nghe đây Kreacher, ta lệnh cho ngươi dọn sạch ngôi nhà này, ta và con đỡ đầu của ta sẽ ở nơi này một thời gian ngắn, còn nữa trông chừng bức họa của phu nhân cho tốt, đừng có để ta nghe thấy những lời vừa rồi lần nữa!” Kreacher không cam lòng cúi đầu nhận lệnh. Sirius đau đầu quay sang Harry, “Harry, xin lỗi con, chúng ta tạm thời phải ở lại chỗ này một thời gian ngắn, ta sẽ mua một ngôi nhà mới, nơi này toàn là mùi của nghệ thuật hắc ám, không thích hợp cho con, còn có…” Sirius xoa nhẹ mái tóc rối bù của Harry, “Vừa rồi là gia tinh của gia tộc Black, đầu óc nó có chút vấn đề, con không cần để ý đến nó.”

Harry dưới sự giúp đỡ của Sirius mà đi đến một căn phòng trên lầu hai, Kreacher rõ là đã nghe lệnh, tuy rằng vật dụng cũ kỹ, nhưng ít nhất cũng sạch sẽ.

“Được rồi Harry, ta nghĩ chúng ta hẳn nên chuẩn bị một chút cho lễ Giáng sinh, phải không nào?” Sirius thay vẻ mặt u ám vừa rồi thành vẻ hào hứng mà sắp xếp gọn hành lý cho Harry.

“Còn nữa, ta có mời cả Remus, Harry con sẽ không để ý chứ?”

Giáo sư Lupin? Harry đương nhiên không có ý kiến.

Hermione thân mến,

Mình hiện đang ở cùng chú Sirius tại nhà cũ Black, thứ lỗi cho mình vì không thể mời mấy bồ đến đây, bởi vì mấy bồ sẽ chẳng thích nơi này đâu, chú Sirius nói chỉ ở đây tạm thời thôi. Lễ Giáng Sinh lần này rất vui vẻ, bồ có thể tưởng tượng có một con cún to xấp xỉ bồ vào mỗi buổi sáng sẽ liếm mặt bồ kêu bồ rời giường không?

Trên thực tế mấy ngày nay mình đều như thế, chú Sirius đôi khi quá nhiệt tình. Cám ơn lời mời của bồ, nói thật mình tuy lớn lên trong thế giới Muggle, nhưng mình chẳng biết nơi nào thú vị cả, mình nghĩ mình sẽ đến đúng giờ.

P. S: cám ơn món quà của bồ, cặp kính rất đẹp cũng rất thích hợp.

Harry vô cùng mong đợi.

Harry sau khi viết xong lá thư, đút cho Hedwig chút bánh mì rồi nhờ nó gửi thư đi. Hôm qua cậu nhận được thư của Hermione, cô mời cậu đến thế giới Muggle đi chơi, đề nghị ấy thật khiến cậu cảm động. Phải biết rằng, trước khi vào năm nhất, cậu có cùng gia đình Dursley đến thăm vườn bách thú nhưng chẳng lưu lại ấn tượng tốt nào. Sirius cũng rất vui, nhưng dường như chú đã hiểu lầm gì đó rồi, bởi vì khi chú ấy nhìn thấy lá thư của Hermione thì vẻ mặt rất khả nghi, thật không thể không xin lỗi chú Sirius, bởi cậu đã yêu đối thủ một mất một còn của chú.

Sáng hôm sau, Harry mặc bộ quần áo do chú Sirius mua cho mình, đeo vào cặp kính không gọng được Hermione tặng, không thể không nói, ánh mắt của Hermione thật tốt. Chỉ là cha mẹ Ron không cho cậu ấy đến thế giới Muggle chơi, thật là đáng tiếc.

Tuyết đọng trên đường đã được dọn sạch, không khí Giáng tràn ngập khắp nơi, Harry thoải mái nhịp bước, ngắm nhìn quang cảnh trên phố.

“Harry! Ở đây.”

Harry theo tiếng gọi mà đi đến, ha, Hermione mặc chiếc áo màu đỏ đứng trước một hiệu sách vẫy tay với Harry. Harry chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của cô bạn thân, đột nhiên cậu cảm thấy thực hạnh phúc.

Cô bé phù thuỷ kẹp tóc bằng những chiếc kẹp mà cậu đã tặng khiến mái tóc bông xù trở nên gọn đẹp hơn, cô bé nghiêm túc nói ra hành trình của hôm nay. “Vườn bách thảo và vườn bách thú, bồ thích nơi nào hở Harry?”

“... Vườn bách thảo vậy.”

” Được rồi, trước đến vườn bách thảo rồi kế đó tới nhà hàng mà mình chọn sẵn để dùng cơm, buổi chiều thì đến phố XX đi dạo, Ron có nhờ mình mua mấy món đồ chơi Muggle, ah, thật ngây thơ đúng không?”

Harry và Hermione vừa nói vừa cười bắt đầu hành trình ngày hôm nay.

………

Được rồi, đây là đâu? Harry vừa xoa xoa bả vai vì bị đụng đau vừa đánh giá bốn phía. Vừa rồi ở phố XX cùng Hermione, bởi vì gặp phải một bọn người hệt như Mafia đang sống mái với nhau mà cả hai đứa cùng chạy trốn, thế nhưng do dòng người trên đường quá đông nên cậu đã lạc mất Hermione, bả vai cũng có thể là vì vậy mà bị đau ha? Hermione ra sao rồi? Thế nhưng tình trạng của cậu cũng chẳng mấy lạc quan.

Con đường cũ nát lại còn dơ bẩn, người đi đường ai nấy cũng đều mang dáng vẻ tràn ngập áp lực. Harry nhịn đau gọi một người phụ nữ ở phía trước.

“Thưa bà, xin hỏi...” Nhưng Harry đành ngậm miệng khi thấy ánh mắt không kiên nhẫn của bà ta, nhưng rồi lại thấy bà ấy dừng lại, cậu nuốt nước miếng: “Cháu muốn hỏi, nơi này là đâu ạ?”

Khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ ấy chợt vặn vẹo, rồi mới khàn khan nói:

“Spinner’s end.”