Không thể không nói thân thể cậu hiện tại thật sự không thích hợp mệt nhọc như vậy, Harry mệt mỏi giao Green cho Bibi, còn mình thì lên lầu để nằm nghỉ. Trên tấm drap vẫn còn lưu lại hương thảo dược và mùi của nắng, điều này làm cậu thả lỏng thần kinh căng thẳng khi đối mặt với Malfoy, an tâm ngủ thiếp đi.

Snape không chỉ một lần muốn nguyền rủa đám tiểu quỷ đầu óc hệt như quỷ khổng lồ kia, chẳng lẽ ngay cả làm y chang theo sách vở mà bọn nó cũng không thể làm nổi sao? Thất bại mà dùng hai tay che mặt, sự yên tĩnh này là do bóng tối mang lại. Có phải gần đây mình quá lơi lỏng rồi không?

Chúa tể Hắc Ám gần đây không đòi gặp mình, nhưng sự kiện nhiều lần đả thương người ở thế giới Muggle khiến giới phù thủy cũng bắt đầu bàng hoàng, Dumbledore cũng thường xuyên không có mặt ở trường học, chắc là bắt đầu hành động rồi. Hai hàng lông mày của Snape nhíu chặt theo thói quen, ngón tay phải khẽ nhịp xuống bàn, Chúa tể Hắc Ám cùng Dumbledore hiện tại không hề để ý đến hành động của hắn và Lucius, thế nhưng vẫn khó đảm bảo về sau.

Harry... Sắc mặt người đàn ông dịu dàng đi rất nhiều, kim đồng hồ đã chỉ đến thời điểm bữa tối, miễn cưỡng thu dọn lại bàn, được rồi, đối mặt với cái đám học sinh đầu đầy cỏ lát này hắn thật sự không có khẩu vị. Vậy thì vì sao không ở bên cậu bé kia chứ? Khóe miệng khẽ nhếch, đưa tay với lấy áo chùng đi đến gần lò sưởi.

“Green, meo meo lại đây nào bé cưng.... Ôi không, cẩn thận Sev!” Harry mạo hiểm cứu thoát chú mèo thiếu chút nữa đã bị Snape đạp trúng. Tiếng kêu yếu ớt của Green khiến cậu nghĩ lại mà sợ.

“Đây là thứ gì?” Snape chán ghét nhìn đoàn lông xù trong lòng cậu bé, “Harry.... cậu Snape, chẳng lẽ bởi vì là một Gryffindor cho nên em đối với... động vật họ mèo này có tình cảm đặc thù?”

Đưa áo chùng cho Bibi, thuận thế ôm lấy cậu bé chỉ cao tới vai mình vào lòng, làm như lơ đãng mà đem cái đoàn màu trắng kia vứt xuống đất, được rồi, dù cho có khống chế lực đạo rất tốt, nhưng vẫn làm Harry hoảng hốt.

“Sev! Nó còn nhỏ mà.” Thấy Green không sao, cậu mới trừng mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người kia.

“Dùng cơm trước đi.” Snape ôm eo Harry đi vào nhà ăn. Harry thầm khinh bỉ, đừng tưởng rằng cậu không thấy ánh mắt lườm nguýt của người đàn ông khi Green muốn leo lên người cậu, ôi, xin lỗi Green nhé, lát nữa ta sẽ bảo Bibi chuẩn bị món ngon cho cưng.

Dưới ánh mắt uy hiếp của Snape, Harry đem đồ ăn nhiều gấp hai lần bình thường nhét vào bụng, khó chịu ngồi trên ghế sô pha để tiêu thực. Snape từ mật thất đi lên đem một lọ độc dược đưa cho cậu, đấu tranh một chút rồi vẫn ngoan ngoãn uống hết. Eo, cậu thề nhất định phải bảo Sev thay đổi hương vị.

“Sev... em hôm nay gặp phải Lucius Malfoy.” Snape nhíu mày, cầm lấy bàn tay mà Harry đang đặt trên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Malfoy? Hôm nay em ra ngoài?” Nguy hiểm híp hai mắt lại, Harry co rụt, chớp mắt có chút oan ức: “Sev, đã lâu em không ra khỏi nhà, hơn nữa...” Ánh mắt Harry lơ đễnh nhìn về một phía nào đó, nghĩ tới khoảng thời gian chơi đùa và học tập cùng bạn bè ở Hogwarts.

Tay của Snape khựng lại một cái, thầm ảo não vì mình tính sai, ánh mắt mang theo sự áy náy cùng thương tiếc nhìn Harry, xoa nhẹ mái tóc đen mềm của cậu bé. Dù sao em ấy chỉ mới mười lăm tuổi...

“Harry, em có muốn trở lại Hogwarts hay không, để tiếp tục học tập?” Thanh âm có chút khàn khàn, trong lòng thầm nghĩ quả thật hắn đã lơ là Harry nhiều lắm, mà sự nhu thuận của cậu bé cũng khiến hắn mê muội.

Harry không thể tin mà mở to hai mắt, hai tay bắt lấy vạt áo trước ngực người đàn ông.

“Thật sự có thể sao? Em... nhưng em đang mang thai.” Vỗ về cái bụng, ánh mắt mới rồi còn loé sáng lại trở nên ảm đạm. Snape siết chặt hai tay, đau lòng mà cẩn thận ôm cậu vào lòng.

“Thực xin lỗi...” Snape không biết phải nói gì, lần đầu tiên chán nản vì không biết ăn nói, chỉ đành vỗ về bờ lưng đối phương.

“Không sao đâu, trong lịch sử cũng có học sinh mang thai đi học mà, còn có thời của ta nữa.” Snape có chút xấu hổ, dù sao hắn cho rằng tùy ý đàm luận chuyện của người khác thật sự không tốt lắm. Nhưng Harry lại lập tức nhảy dựng lên, “Thật ư? Sev?”

“Cẩn thận chút!” Harry hiếm khi không để ý tới lời nhắc nhở của Snape.

“Nhưng Sev ơi, sự tồn tại của em sẽ ảnh hưởng đến anh chứ?”

Hơi thở của Snape không ổn, đến bây giờ vẫn còn lo lắng cho người khác sao? Kéo Harry đến trước người, chôn đầu trên phần bụng gồ lên của cậu bé, làm vậy để che dấu hai mắt ướt át của mình. Cậu bé của hắn, dù không ấm nóng như ánh mặt trời, lại như một dòng nước ấm thấm vào đáy lòng khô cạn của hắn.

Harry mờ mịt, gọi thử một tiếng: “Sev ơi?...”

Hồi lâu sau, người đàn ông mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Không, không hề ảnh hưởng.” Trong lòng Harry không tin, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng kia, chung quy cũng không nói gì cả. “Được rồi, em cũng nghĩ vậy.”

Harry thấy mình cứ như đang mơ vậy, lại lần nữa đứng trong căn hầm quen thuộc, bên cạnh là Sev đang dịu dàng nhìn cậu, cứ như hết thảy đều chưa từng thay đổi. Lòng bàn tay ấm áp khiến cậu lấy lại tinh thần, Snape lo lắng nhìn về phía Harry đang mất hồn.

“Em không sao, Sev, chẳng lẽ anh đã nói với Dumbledore rồi sao?”

“Ừ, lát nữa ta sẽ cùng em đến phòng hiệu trưởng, nhớ kỹ, em là bạn đời của ta, không có thân phận nào khác.” Snape biết Harry lo lắng, phải biết rằng, cái chuyện từ tương lai về quá khứ là chuyện khó tin cỡ nào, theo tính cách của lão hồ ly kia, lão nhất định sẽ dụ dỗ Harry. Harry nhếch miệng cười, “Dạ, giáo sư.” Đổi lấy là một nụ hôn bất mãn hơi chút thô bạo.