Năm thứ tư, Harry cùng bạn bè ngồi ở dãy bàn Gryffindor, có cảm giác dường như đã qua mấy đời rồi vậy, đại sảnh rực rỡ hệt như lúc phân viện hồi năm nhất, nhìn đám học trò nơm nớp lo sợ chờ phân viện, Harry không khỏi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn phía bàn giáo sư, Snape một thân áo bào màu đen lặng im đánh giá đám tân sinh năm nay. Cảm nhận được một luồng ánh mắt, hắn không lộ chút dấu vết mà nhìn sang.

Khi người kia quay đầu lại, Harry đầu tiên là kinh ngạc, lập tức lộ ra nụ cười ấm áp, sau khi xác nhận được tình cảm của người này đối với mình, cậu cảm thấy thực hạnh phúc, cho nên tươi cười càng thêm ấm áp, ánh mắt Snape khẽ chuyển, nhưng không có bất luận biểu thị gì, yên lặng dời mắt. Tuy điều này làm Harry có chút thất vọng, nhưng cậu cũng hiểu được.

Phân viện rất nhanh liền xong, sau khi toàn bộ học trò ngồi vào chỗ, cụ Dumbledore đứng lên, cụ mặc chiếc áo chùng màu tím so với thường ngày càng thêm hoa lệ, giang mở hai tay, nói to: “Hoan nghênh! Hoan nghênh các trò đến Hogwarts, ta nhiệt liệt hoan nghênh các trò. Kế tiếp ta muốn thông báo một sự kiện trước bữa tiệc tối.”

“Năm nay thi đấu Quidditch sẽ tạm dừng.” Tiếng cụ vừa dứt, bên dưới liền ồn ào một trận.

“Vì sao chứ? Harry, thật đúng là tin dữ! Mình còn muốn nhìn bồ đánh cho thằng Malfoy đáng ghét kia tơi bời mà.” Harry cũng rất kinh ngạc, như đại đa số học trò khác, hướng ánh mắt đến cụ già trên cao kia.

“Im lặng!” Thanh âm dần dần dịu xuống. “Năm nay, Thi đấu Tam pháp thuật sẽ được tổ chức tại Hogwarts, cùng dự thi còn có tuyển thủ của Beauxbaton, và Durmstrang.”

Tin tức này không thể nghi ngờ là làm lòng người phấn chấn, thanh âm thảo luận càng thêm vang dội.

“Còn có, chúng ta hãy cùng hoan nghênh giáo sư của môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của học kỳ này, giáo sư Moody.” Gã đàn ông một mắt quả thật khiến người ta phải ghé mắt, thế nhưng hiện tại tất cả học sinh đều đặt tâm tư ở sự kiện đầu tiên kia. Dumbledore mỉm cười từ ái mà tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Quả thật Harry hoàn toàn chẳng biết gì về cuộc thi Tam pháp thuật này cả, nhưng Hermione và Ron đang hưng phấn bên cạnh đã giải thích cho cậu. Tóm lại là cạnh tranh giữa các trường học, mà lần này, chọn tổ chức ở Hogwarts là việc vô cùng vinh quang.

“Được rồi, nhưng Hermione này, việc ấy sẽ không đơn giản nhỉ?” Hermione nghiêm mặt nói: “Ừ, mình thấy trên sách có nói trận đấu sẽ hết sức nguy hiểm, mấy trăm năm trước, còn có một tuyển thủ đã tử vong trong trận đấu đấy.”

Tin này lập tức giội tắt nhiệt tình của Harry, nhưng Ron cùng Seamus, Neville bọn họ vẫn nhiệt liệt thảo luận. Hermione bất đắc dĩ liếc nhìn, “Harry, mình cảm thấy bồ càng thêm điềm tĩnh so với trước kia đấy, nhưng Ron thì vẫn cứ lỗ mãng như vậy.”

“Không đâu, mình chỉ là đã hiểu rõ một số việc thôi, Hermione.”

Đã hai tuần qua đi, thế nhưng những cuộc thảo luận về thi đấu Tam pháp thuật vẫn tràn ngập bên tai Harry.

“Hey bồ tèo, nghe nói tuyển thủ của hai trường khác sẽ tới đây vào hôm nay đấy.” Harry nghe thấy một cậu học sinh nói như vậy khi lướt qua bên người cậu. Tin này cũng khiến lòng hiếu kỳ của Harry dâng lên, dù sao ngày trước cậu vẫn cho rằng Hogwarts chính là trường dạy pháp thuật duy nhất.

“Nhìn kìa, trên trời có gì đó?”

“Còn nữa, nhìn mặt hồ đi!”...

Tiếng kêu sợ hãi khiến hầu hết học trò vươn đầu nhìn về hướng đó. Ron hưng phấn bắt lấy cánh tay Harry, làm cậu đau đến hít vào một hơi. Nhưng rất nhanh, cậu đã bị cảnh sắc kỳ diệu trước mắt thu hút. Mấy chiếc xe ngựa xếp thành một hàng trên không trung bay về phía nơi này, tư thế tao nhã kia tựa như là đang tản bộ vậy. Trong hồ nước, đột nhiên hình thành một cái lốc xoáy cực lớn, đột nhiên một con thuyền buồm thật lớn trồi lên từ trong nước, dòng nước khiến thuyền có vẻ khí thế vô cùng.

“Harry, còn ngây sững ở đây làm gì, đến đại sảnh kìa, giáo sư McGonagall dặn dò đấy.”

Harry mẫn cảm phát hiện đại sảnh càng thêm lộng lẫy và sạch sẽ, học trò lễ phép mà nhỏ giọng bàn luận, Harry cũng bị cuốn hút theo mà thỉnh thoảng nhìn về phía cửa lớn. Cụ Dumbledore đang thông báo.

“Hiện tại, chúng ta hãy hoan nghênh những vị khách đường xa đến đây, đầu tiên là, Beauxbaton!”

Khi tiếng nói vừa, cửa lớn được mở ra, Harry bị một mảnh màu lam làm loá mắt, chỉ thấy hơn mười cô gái dáng điệu hấp dẫn, dung mạo tuyệt đẹp xuyên qua cánh cửa, các thiếu nữ mơ hồ tản ra hormone khắp bốn phía. Harry thậm chí nghe thấy tiếng huýt sáo, xấu hổ quay đầu nhìn về phía bàn giáo viên, người đàn ông kia cũng đang nhìn cậu, chính là hai tay đan chéo, trong mắt như cười như không, được rồi, coi như cái tiếng huýt sáo kia xuất phát từ Gryffindor, cũng không thể đại biểu đó là cậu mà.

Tức giận quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Ron vẫn dính chặt trên người một cô gái xinh xắn nhất bọn, lông mi giật giật nhìn sang Hermione, thấy nữ phù thủy đang lườm nguýt, cậu thầm thở dài. Sao cậu lại thấy gần đây quan hệ giữa Hermione và Ron rất khác thường nhỉ? Chỉ đành yên lặng cầu nguyện cho các bạn tốt hết thảy đều thuận lợi.

“Sau đây, xin mời Dumstrang.”

Mười mấy nam sinh cao lớn, ngũ quan sâu sắc hùng hổ đi tới, “Đó là Krum!” Một giọng nữ bén nhọn vang lên, ah, Harry tập trung nhìn sang, đích thật là người đã thắng trận thi đấu Quidditch hồi nghỉ hè.

“Vậy anh ta vẫn còn là học sinh sao?”

“Thật là anh ấy.”...

Những cô gái cùng một bộ phận nam sinh ở chung quanh sùng bái mà nhìn về phía nam sinh tên Victor Krum kia. Cũng không thiếu tiếng xì xào chê bai cùng tiếng nhóp nhép đồ ăn.

“Im lặng!”

Dumbledore nhiệt tình ôm lấy hai vị Hiệu trưởng, đứng trước một món đồ vật được che phủ bằng vải. “Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ dùng Chiếc Cốc Lửa này đây để chọn ra dũng sĩ cho lần này, mỗi trường một em, xét thấy tính nguy hiểm của trận đấu, tuyển thủ sẽ được tuyển ra trong nhóm học sinh tròn 17 tuổi.” Nói xong, một trận âm thanh kháng nghị vang lên, nhưng rất nhanh bị trấn áp. Vải được kéo xuống, lộ ra một Chiếc Cốc Lửa được đẽo bằng gỗ, tuy rằng bị hạn chế tuổi tác, cũng không thể ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các học trò trong trường, tiệc tối chấm dứt ngay trong tiếng thảo luận kịch liệt.

Buổi tối trong túc xá.

“Ôi, thật không công bằng, mình cũng muốn tham gia!” Ron nói lên nguyện vọng của hầu hết nam sinh trong phòng ngủ. Ngoại trừ Harry đã sớm lên giường ngủ mất, thi đấu Tam Pháp Thuật gì gì đó, tuy cậu hiếu kỳ, nhưng cũng chẳng muốn tự mình tham dự.

Bên kia, Snape cau mày ngồi trước bàn làm việc, nhớ tới cái gọi là lời tiên đoán của con bé kia, ‘Người kia’ sẽ sống lại ngay trong trận thi đấu Tam pháp thuật, Dumbledore dựa theo con đường nguyên bản, lấy Harry làm mồi dụ. Mỏi mệt nhắm mắt lại, “Cũng chỉ có như vậy, mới có thể đem ‘kẻ kia’ hoàn toàn diệt trừ.” Bên tai quanh quẩn lời của Dumbledore. Đúng vậy, mở choàng hai mắt, hết thảy đều sắp kết thúc, tay phải vô thức ma sát cánh tay trái.

About these ads