Snape thấy mình đã lâu chưa từng tức giận đến vậy, có vài học sinh trên hành lang bị nhấn chìm trong khối khí lạnh đã thăng cấp rõ rệt của hắn, một cô bé nhát gan Nhà Hufflepuff thậm chí còn oà khóc. Hắn ác ý nở nụ cười đầy châm biếm, như vậy mới là phản ứng bình thường chứ, nhớ tới ánh mắt dựa dẫm xen lẫn yêu mến của Harry Potter, cùng bóng dáng nhỏ gầy lặng lẽ của cậu bé rất được đón chào vào ngày hôm nay, Snape ơi, mi thật sự không bằng cầm thú.

Sau khi Amy Clinton rời đại sảnh đường liền liều mạng đuổi theo điểm nhỏ màu đen kia, vừa thở gấp vừa tới gần Snape đang nhíu mày tựa vào cửa sổ không biết suy nghĩ điều gì. Amy cảm thấy người đàn ông này càng nhìn càng làm người ta mê mẫn, càng ở chung càng khiến người ta đau lòng. Snape đã sớm phát hiện cô ta tới gần, nhưng vì nỗi ân hận dâng trào trong lòng mà hắn không thèm để ý đến thân thể đang kề sát qua của cô ta, còn Amy vì nỗi đau thương khổ sở vây quanh người đàn ông ấy mà xúc động, nhân lúc Snape không chú ý thì túm lấy cánh tay hắn. Thân thể Snape chấn động, thấy hành vi càn rỡ của cô thì vội muốn rút tay ra, khóe mắt lại thấy được hình bóng nhỏ gầy nọ.

Harry không biết nên miêu tả tâm tình hiện giờ thế nào nữa, mê mang nhìn bóng dáng thân mật giữa người đàn ông kia và cô gái ấy, đối diện với đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc. Cả người Harry run rẩy, hai chân như bị đóng đinh, tuy trong lòng muốn mau chóng rời đi, nhưng ánh mắt lại không thể kềm chế mà đắm chìm trong đầm nước đen u ám ấy. Amy thì mừng thầm vì Snape không giãy tay ra, thả lỏng thân thể nhưng vẫn không buông vòng tay đang giữ lấy cánh tay người đàn ông, rồi cô nhìn theo hướng mà người kia vẫn đang nhìn chăm chú, thấy thân hình cứng đờ và đôi mắt trống rỗng của Harry, chỉ cảm thấy khó hiểu cùng chán ghét.

Không biết qua bao lâu, Harry dời tầm mắt, đi về phía thư viện. Khi đến nơi hai người kia nhìn không thấy, cậu liền chật vật bỏ chạy. Lòng đầy chua xót nhắc nhở cậu: Harry à, mày không quên được ông ấy, dù mấy ngày qua mày không nhìn ông ấy, mày vẫn không thể ngừng phát hoạ hình ảnh ông ấy trong đầu, dù ông ấy cùng cụ Dumbledore lừa dối thậm chí thương tổn mày, mày vẫn không sao hận ông ấy được.

Trong thư viện, cậu căn bản không thể tập trung, cảnh tượng mới rồi không ngừng lập đi lập lại trong đầu cậu hệt như một thước phim của Muggle vậy. Chiếc gương hai chiều trong túi cậu đột nhiên rung động làm Harry hoàn hồn, cầm lấy món quà mà chú Sirius tặng cho cậu, mở ra thì thấy ngay chú Sirius đang tươi cười sang sảng, Harry mới từ từ bình tĩnh lại, sau khi chào hỏi vị cha đỡ đầu mấy ngày qua bận bù đầu bù cổ kia xong thì cả hai liền trò chuyện về những điều vặt vãnh trong cuộc sống.

Harry dừng lại một chút, rồi đắn đo cẩn thận hỏi cha đỡ đầu của mình: “Chú Sirius, con, con muốn hỏi chú, bạn của con là một đứa con trai, lại thích một cậu trai khác, như vậy có bất thường không ạ?” Sirius thật bất ngờ với câu hỏi của Harry, nhưng vẫn rất có trách nhiệm mà giải đáp: “Harry à, điều này ở giới pháp thuật là hoàn toàn bình thường, phải biết ta và Remus... Ối, nói lỡ rồi.”

Harry há to miệng tỏ vẻ kinh ngạc, giáo sư Lupin và chú Sirius?

Sirius dè dặt nhìn đứa con đỡ đầu nhà mình: “Harry, con, để ý chuyện này sao?” Harry nhanh chóng từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần, nở nụ cười an ủi: “Không ạ, chuyện này rất thích hợp.” Vì thế, trong dáng cười thoải mái của chú Sirius, cậu đưa ra quyết định. Bất kể thế nào, cậu đều không cam lòng cứ như vậy mà buông bỏ tình cảm đậm sâu của mình. Bị chán ghét cũng được, bị chế giễu cũng tốt, dũng khí Gryffindor rốt cục cũng từng chút một trở về trong người cậu. Có điều chuyện của chú Sirius và giáo sư Lupin vẫn làm cậu hoảng sợ một phen, bất quá cậu nên tìm thời gian chúc phúc bọn họ.

Sau bữa tối, viện cớ với Ron và Hermione, Harry hít sâu một hơi rồi đi tới hầm. Dọc đường đi, những hành lang chuyển động và ánh mắt hoặc nghi ngờ hoặc châm biếm của một số học trò Nhà Slytherin làm cậu rất khó chịu, trước đây mỗi khi lao động phục vụ cậu cũng gặp loại tình huống này, lúc ấy cậu làm thế nào nhỉ? Lườm trả lại?

Ngay khi Harry khẩn trương đi về phía trước thì một thanh âm hiện tại Harry rất không muốn nghe thấy vang lên.

“Sao thế này? Kẻ Được Chọn được say mê chào đón của chúng ta lại hạ mình tới Nhà Slytherin, không biết có gì không ha?”

Draco Malfoy kéo dài ngữ điệu kiêu căng của mình cùng với hai đứa thuộc hạ chắn trước mặt Harry, bốn phía mơ hồ truyền đến những tiếng chế giễu, Malfoy càng thêm khí thế. Đi tới hai bước rồi khẽ cúi người, tư thế áp bức ấy khiến Harry không khỏi nhíu mày lùi lại một bước, nhưng Malfoy nhanh hơn bắt được bờ vai cậu.

“Cậu Malfoy, tôi chỉ đến tìm viện trưởng của các người. Xin nhường đường.”

Lúc Draco nghe thấy Harry tìm giáo sư Snape thì thoáng chút do dự, nhưng nhìn vào đôi mắt sóng nước sáng ngời cũng như cảm nhận được những biến đổi khá lớn gần đây của Harry, trước kia đối với sự khiêu khích của nó, Kẻ Được Chọn chỉ biết xù lông hệt như một con mèo cùng với con chồn lông đỏ thối hoắc nhà Weasley đối chọi lại nó. Vậy mà, gần đây Harry Potter lại khiến nó thật để ý và đôi mắt sắc lục cũng dường như trở nên hấp dẫn hơn trước rất nhiều. Ho khan một tiếng, “Ha, chẳng lẽ Kẻ Được Chọn tới lao động phục vụ? Nhà Gryffindor chuyên đào tạo ra lũ ngu sao?”

Harry nghe Malfoy châm biếm cũng không tức giận như trước đây, cậu chỉ hất bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, đưa mặt tới gần khuôn mặt tuấn tú đang kích động kia. “Cậu Malfoy, tôi lặp lại lần nữa....” Mà lúc này. “Mấy trò đang làm gì?” Một giọng nói trầm thấp vang lên làm cả Harry và Draco đều cứng đờ, chẳng qua là Malfoy hiển nhiên càng biết cách che đậy, sửa sang lại tay áo, cúi chào Snape, cứ như chuyện vừa nãy chỉ là một cuộc xã giao hữu nghị vô cùng bình thường mà thôi.

Hai mắt Snape ẩn chứa cảnh cáo liếc nhìn bạch kim thiếu niên đang khẽ run rẩy, rồi nói với cậu Harry vẫn còn cứng đờ: “Hiện tại, mời cậu Potter bị quỷ khổng lồ hôn kia đi theo ta.” Đợi khi Snape đi tới phía trước Harry liền đuổi theo, mà Draco chẳng còn tâm tình vui vẻ chế nhạo Potter, nó quát mắng hai tên thuộc hạ bị doạ sợ từ lâu nọ rồi trở về phòng nghỉ.

Snape và Harry đồng thời lựa chọn giữ im lặng đi tới văn phòng âm u. Snape tao nhã ngồi vào ghế bắt chéo hai tay, cặp mắt trống rỗng nhìn thẳng vào cậu bé đang băn khoăn bất an. Sáng hôm nay, sau khi cậu bé bỏ đi, hắn lập tức dùng bùa hóa đá làm Amy Clinton đứng nguyên tại chỗ nửa tiếng. Thế nhưng tâm tình phức tạp lúc ấy đến bây giờ hắn vẫn không rõ.

Harry khẩn trương nhìn người kia, hai tay vo chặt đồng phục. Giọng nói trầm lắng như tơ lụa đảo qua con tim cậu. “Thế thì, cậu Potter, có thể giải thích vì sao trò không ở yên trong ổ sư tử ồn ào kia của trò để hưởng thụ đống quà tặng lễ tình nhân cùng với đám người theo đuổi sùng bái trò, mà lại chạy đến khu Nhà Slytherin này?”

Harry nghe xong lập mở miệng: “Không, thưa ngài, ngài biết đấy, cho tới bây giờ con chỉ đối với ngài....”

“Không! Ta không biết!” Lời giải thích của Harry bị thô bạo cắt ngang.

Trong mắt Snape dâng lên bão tố, thế nhưng Harry đã quyết tâm không để ý tới điều đó, hai tay cậu chống lên mặt bàn ngăn giữa hai người, Harry nhìn chăm chăm vào gương mặt không cảm xúc của người kia: “Không, ông biết rõ, nhưng ông một mực trốn tránh! Severus Snape.”

Harry thở hào hển, hồi lâu sau, người đàn ông ấy mở miệng: “Không tôn trọng giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.” Nói xong, hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống và ra lệnh: “Hiện tại, ra ngoài, cậu Potter.” Harry rốt cục bùng nổ trong ánh mắt khắc nghiệt của người kia, tiến lên phía trước túm lấy áo Snape, cả người dán sát vào thân hình cao lớn của hắn ta.

“Ông sao có thể không biết, không biết tôi thích ông?” Vậy mà ánh mắt người ấy chắng lộ ra chút kết quả Harry mong muốn, dù là tức giận cũng không.

Bàn tay kéo cổ áo run rẩy, Harry tuyệt vọng dán môi mình lên đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn. Thân thể Snape run lên, hai tay cố gắng đẩy thằng bé đang càn rỡ trên người hắn ra, nhưng Harry nhanh hơn một bước, vòng hai tay ôm chặt lấy cổ người kia, Nhón chân lên, Snape cảm thấy cả người cậu đều đang run rẩy, đôi môi ấm nóng đến dọa người. Hai tay chưa đạt được mục đích đẩy ra đành nắm lấy bờ vai gầy yếu của cậu bé, chỉ cần mạnh tay hơn, là có thể đẩy cục phiền toái này ra khỏi người mình.