“Bị theo dõi mà không thể phát hiện thì không thể trách được.” Cô gái nhìn Harry, trong tiếng cười mang theo ý khinh thường, lúc này cô còn không biết Harry biết xà ngữ, trong mắt cô, dù cho Harry có là phù thủy hắc ám đi nữa, nhưng nếu Harry có uy hiếp thì cũng không cao bằng người đội mũ trùm.

“Có lẽ vậy.” Harry chỉ đũa phép về cô ta, “Cô có thể nói cho chúng tôi biết vì sao cô lại theo dõi chúng tôi không.”

“Tôi không nhận nổi lời quy chụp này đâu.” Cô ta cười nhạo, “Chỉ là đi dạo trong khu rừng này mà thôi, mà vật cưng của tôi chỉ đúng lúc nhìn thấy khu rừng này có kẻ khác, nhất thời cảm thấy tò mò nên mới chạy tới.”

“Thật sao?” Harry vô cảm cất đũa phép, “Một khi là vậy thì chúng tôi sẽ không làm phiền các người “đi dạo” nữa.” Trong rừng rậm hắc ám thì có gì tốt mà đi dạo? Cô nàng này rõ ràng đã coi anh là kẻ dò đường.

Nhưng lúc này không nên dây dưa với họ ở đây, khoáng vật nơi này rất nhiều, anh không tin rằng tình huống như vậy lại không dẫn tới một số sinh vật huyền bí, ở càng lâu thì không có lợi cho ai cả.

Harry quyết đoán rời đi.

“Người bạn kia, hà tất phải tránh chúng tôi như rắn rết.” Cô gái nhíu mày, “Khoáng vật nơi này nhiều như vậy, là người cũng có lòng tham, nhưng tôi không ngại chia sẻ với các người, dù sao nếu không có các người thì chúng tôi cũng sẽ không tìm thấy.”

“Không cần.” Winter lạnh lùng nói, “Không hẹn gặp lại.”

Đáng tiếc, không đợi họ rời đi thì con rắn của cô ta đột nhiên căng người lên như bị tấn công, quay đầu về một phía, phát ra tiếng khàn khàn.

Trong tai người khác cái tiếng đó lạnh lùng khó nghe, đa số rắn sẽ không kêu lên tiếng, đám rắn pháp thuật được người nuôi dưỡng vì nguyên tố độc dược mà trở nên to lớn, giọng nói của chúng mới khiến người ta có thể nghe thấy, nhưng cũng cực kỳ nhẹ và khàn khàn, lúc mới nghe sẽ cảm thấy như có cái gì đang chà sát mạnh bên tai mình, khiến bạn phải nhíu mày.

Cái tiếng không ai hiểu nhưng Harry lại nghe rõ, đối phương đang cảnh giác, xem ra có cái gì đang đến rồi.

“Ron, lấy đũa phép ra.” Harry nói khẽ, chậm rãi lùi về phía Ron và Winter, “Có cái gì đó đang đến.”

Ron và Winter không nói gì, chỉ lấy đũa phép mình ra. Mà cô nàng kia cũng cảm nhận được sự khác lạ từ vật cưng, cô ta cau mày, nói vài câu với người phía sau, hai người cùng lấy đũa phép ra.

Chung quanh văng vẳng một ít tiếng vang. Rất nhanh, sinh vật khiến con rắn phải cảnh giác xuất hiện trong tầm mắt.

Vừa mới nhìn thì giống như một con rồng trưởng thành, nó rất giống với con rồng mà Harry đã từng thấy, nhưng Harry không thể phân biệt được chủng loại, mắt nó đỏ như máu, thi thoảng mở miệng thổi ra lửa.

“Nơi này có rồng à?” Harry cảnh giác hỏi.

“Không phải rồng.” Winter nhìn nó, như nhớ ra cái gì, “Đó là chích viêm thú, gần như sắp tuyệt chủng.”

“Chích viêm thú?” Harry nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu, cho tới giờ anh cũng chưa nghe thấy loài này.

“Nghe nói máu của chúng là một trong những nguyên liệu làm nên cái Xoay Thời Gian, chúng nó sinh ra từ lửa, có thể đứng ở miệng núi lửa mà không sợ dung nham, lửa phun ra có thể khiến Muggle bình thường hóa thành tro chỉ trong nháy mắt, dù là phù thủy, không chuẩn bị kịp thì cũng phải chết dưới ngọn lửa của chích viêm thú trưởng thành. Vào thời đại của bốn nhà sáng lập thì chúng nó ở khắp nơi, nhưng sau đó vì máu của chúng có thể khiến cái Xoay Thời Gian đảo ngược về nhiều thời gian hơn thì phần lớn chúng bị bắt giữ. Sau khi chết, trong vòng một tiếng thì máu của chích viêm thú sẽ đóng băng lại, lúc đầu mọi người đánh ngất chúng, lấy một ít máu, nhưng sau này…”

“Sau này thì sao?”

“Sau này, không biết từ nơi nào truyền tới, máu chúng là mấu chốt cho một trận pháp đã thất truyền từ lâu, dùng máu của chúng có thể kích hoạt trận pháp không gian, mở ra thời không khác, vì thế đám bậc thầy luyện kim điên cuồng bắt chúng. Vào lúc đó, giao dịch chích viêm thú giữa các phù thủy hắc ám rất nhiều, để có thể bắt được một chích viêm thú mà họ chuẩn bị những ba bốn năm, bởi một số bậc thầy luyện kim cần chúng để nghiên cứu.”

“Nhưng trận pháp không gian chưa bao giờ được kích hoạt đúng không?” Harry hít sâu một hơi.

“Ừ.” Winter gật đầu, “Đến tận bây giờ cũng có một số bậc thầy luyện kim bằng lòng táng gia bại sản chỉ để tìm được chúng, nhưng chích viêm thú rất ít khi xuất hiện, rất nhiều người đều cho rằng, chúng chưa chết hết, chỉ là sắp tuyệt chủng.”

“Nhưng sự thật là chúng nó cũng chưa tuyệt chủng, mà vẫn có ở đây.” Có vẻ tình huống của họ không tốt lắm.

“Nó… là sinh vật gặp người thì giết sao?” Ron hỏi nhỏ.

“Không.” Winter nói, “Trừ khi anh cầm đồ của nó, hoặc là giết bầy đàn nó.”

Giết bầy đàn có thể bỏ đi, sau khi vào khu rừng này họ đều ăn lương khô, căn bản chưa giết cái gì, nhưng cầm đồ của nó… Ron khẽ nhìn cái hang phía sau, cảm thấy rõ ràng.

Quả nhiên, đôi mắt vốn không thân thiết gì của chích viêm thú trở nên hung ác, chợt tấn công về phía họ.

“Harry,” Ron vừa trốn vừa gọi, “Làm sao đây?”

“Hiện tại không phải lúc do dự, hai người nhìn đi.” Không đợi Harry trả lời, Winter đã hung tợn ném một thần chú. Thần chú rất mạnh kia trong lúc xoay người đã bị một quả cầu lửa phá hủy.

Harry hít sâu một hơi. Đều là phù thủy mạnh, Harry hiểu được cú ném kia của Winter không phải là thăm dò.

“Có lời đồn rằng trong đám sinh vật huyền bí thì sức mạnh của chích viêm thú là mạnh nhất ngoài Veela và bạch kỳ mã, chỉ cần cơ thể chúng không bị làm lạnh thì nhiệt năng đó hoàn toàn có thể chuyển hóa thành sức mạnh của chúng, hiện tại cũng không phải lúc hai người có lòng nhân từ,” Winter nói, “Không ra đòn sát thủ thì đừng hòng rời khỏi đây.”

Tình huống như vậy, họ không thể không tập trung. Trước mắt chích viêm thú tỏa sát khí, mà Harry lại không phải thời kỳ mạnh nhất.

“Chết tiệt, hai người muốn làm gì.” Nhìn hai người kia lại nhân dịp hỗn loạn, chạy vào trong hang thử dùng pháp thuật hắc ám cướp khoáng vật bên trong, Harry chợt ném một thần chú ngăn họ lại.

Chỉ là đã muộn, trong hang vang lên một tiếng gần, kẻ cướp quá tham lam, đánh thức sinh vật bên trong. Mà chích viêm thú bên ngoài, lại ngửa đầu gào một tiếng, dường như đang đáp lại đối phương.

“Không còn kịp rồi, trói nó lại.” Rốt cuộc cố gắng hơn nữa, Harry cấp tốc điều động pháp lực, họ phải rời khỏi đây trước khi sinh vật bên trong chạy ra, giết chích viêm thú là không thực tế, sinh vật kia luôn có thể ngăn cản công kích của họ, họ chỉ có thể nghĩ cách trói nó lại rồi nhanh chóng rời đi.

Mà bên cái hang, sau khi truyền tới tiếng gầm của dã thú, áp suất hình thành từ pháp lực đột nhiên truyền ra khỏi sơn động, khiến hai người kia văng lên mặt đất.

Harry họ chỉ kịp trói lại chích viêm thú, con trong sơn độnghang cũng đã chạy đến. Đó là sinh vật còn khổng lồ hơn cả chích viêm thú, ngay khi ra khỏi sơn động, nó chậm rãi biến lớn. Chích viêm thú trưởng thành, đã lâu lắm rồi mới xuất hiện.

“Đi.” Harry nhanh chóng lấy áo tàng hình ra, nó quá nhỏ với ba người trưởng thành, anh chỉ có thể đẩy Ron về phía Winter rồi phủ áo tàng hình lên họ, sau đó ếm cho mình một thần chú ảo ảnh và xem nhẹ.

“Đừng nói gì, mau rời đi.” Harry nói nhỏ.

Bên kia, chích viêm thú giải trừ được thần chú định thân, cùng bạn mình không tìm được Harry, chuyển mục tiêu sang một nam một nữ. Nếu họ dám xông vào khu rừng này thì chắc chắn sẽ có chuẩn bị, Harry thừa dịp họ chiến đấu mà kéo Ron để xác định họ sẽ không lạc đường, lùi về sau. Chỉ là, không bao lâu họ phát hiện ra không thể rời khỏi đây.

“Phong tỏa không gian, chúng lại có thể phong tỏa không gian?” Ron không thể tin được nói bên tai Harry.

“Nghe nói chích viêm thú có trí tuệ của nhân loại, đây là một trong những nguyên nhân chúng có thể leo lên vị trí cao trong đám sinh vật huyền bí, trên có bạch kỳ mã, Veela, xích càng thú, nhưng trong bốn sinh vật này thì chỉ có chích viêm thú mới sử dụng bẫy để đối phó với người.” Winter nói.

“Thần chú không phá được cái chắn này sao?”Harry hỏi khẽ.

“Chưa thử qua, hiện tại chúng ta còn không biết cái gì đã phong tỏa không gian này.”

“Từ từ, hai người nhìn kìa.” Ron chỉ vào bên hang.

Harry quay đầu lại nhìn, hai con chích viêm thú cùng tấn công khiến người ta phải chật vật, nhưng phù thủy hắc ám dám đi vào khu rừng này cũng không chỉ có danh hão, dù không giết được chúng nhưng cũng khiến chúng bị thương đổ máu.

Lúc này, hai chích viêm thú bị thương khá nặng, máu tươi chảy xuống, theo cái khe mà lan ra. Máu chúng, khi rơi vào khoáng vật cạnh cửa hang, tinh thạch bị hoà tan ngay lập tức, trộn lẫn với máu, sau đó chậm rãi chảy xuôi trên mặt đất. Chất lỏng đó trải rộng bốn phía, khiến mọi người không nhịn được hít một hơi.

“Đây là… trận pháp.”

Mặt đất bị lá khô bao phủ khiến người ta không nhìn rõ, mà giờ phút này vì cuộc chiến phạm vi nhỏ làm lá cây bay hết, lộ ra mặt bùn, mà chất lỏng hỗn hợp kia chậm rãi lan ra, họ mới nhận ra không ổn. Rõ ràng là một trận pháp.

“Harry,” Ron nhíu nhíu mày, “Mình cảm thấy là lạ.”

“Sao vậy?” Harry hỏi.

Ron cởi áo tàng hình, lấy túi không gian của mình ra, “Mình thấy chúng đang rục rịch.”

“Thế mà…”

Ron chỉ tinh thạch họ lấy để chế tạo trận pháp lấy Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry ra, sau khi họ đi vào thế giới này, có một nửa tinh thạch rơi chung quah họ, vì có thể là vấn đề do trận pháp mà Harry đã bảo Ron cất kỹ chúng. Không ngờ, hôm nay lại có phản ứng bởi trận pháp này?

Mà ngay lúc Ron mở túi không gian mình ra, những tinh thạch vốn đang kết nối nhảy khỏi túi, cùng với khoáng vật Harry lấy được từ hang, phân tán khắp nơi. Cùng lúc đó, toàn bộ không gian phát ra một luồng sáng chói mắt.

Harry không hề nghĩ ngợi đã chặn luồng sáng đủ để cướp sạch nguyên tố pháp thuật hắc ám trong cơ thể phù thủy hắc ám cho Winter. Là lỗi của anh và Ron, không nên để người ngoài chịu thay. Nhưng dù Harry có thể chất cả hai nguyên tố trắng và đen, đối mặt với sức mạnh kỳ quái này cũng phải mất thần trí.

Như có cái gì đó đang kéo anh về một cái lốc xoáy, mà đồng thời lại như có ai ôm chặt anh, ngăn anh lại. Anh muốn giữ chặt Ron đã bị kéo khỏi mình, nhưng dù thế nào đi nữa thì anh nhận ra anh không kéo được. Có đôi khi bất lực là chuyện khiến người ta nôn nóng, mà Harry không biết vì sao, lại không hề kháng cự với thần trí dần mơ hồ.

Trong lúc hoảng hốt, anh như nghĩ tới gì đó. Truyền thuyết, máu chích viêm thú có thể khiến Xoay Thời Gian đảo lại thời gian dài hơn, lời đồn máu chúng là một môi giới mở ra không gian… nếu… đó không phải là lời đồn thì sao?