“A, tôi cảm thấy anh chắc chắn đã đi qua rất nhiều nơi, Harry.” Trên con đường mòn ở thung lũng Godric, Dorea vui vẻ nhìn Harry, “Những mạo hiểm đó nghe vừa kinh khủng vừa kích thích.”

“Ừm, nhiều lần tôi đều cảm thấy mình phải ở lại khu rừng đó rồi.” Harry cười lớn, “Nhưng không thể không nói, tuy rất nguy hiểm nhưng tôi lại thấy rất thú vị.”

“Tuy anh tốt nghiệp ở nước Pháp, nhưng Harry à, anh quả thực chính là một Gryffindor nha.” Dorea lắc đầu cười nói.

“Gryffindor không có gì không tốt cả, tôi cảm thấy mình rất thích nhà này – náo nhiệt vì thế khi Albus mời tôi làm chủ nhiệm nhà Gryffindor thì tôi lập tức đồng ý.”

“Tôi nghĩ bọn nhỏ sẽ rất thích anh, dù anh có giao cho chúng bài tập dài 40 tấc Anh đi nữa.” Dorea nói.

“Ôi, chiều dài này ngay cả tôi cũng cảm thấy đáng sợ, hơn nữa chúng chỉ viết 40 tấc Anh, nhưng nếu tôi phải phê chữa thì cũng không đọc được hết 40 tấc Anh đó đâu.” Harry ra vẻ hoảng sợ, “Vậy thì tôi thà không giao bài còn hơn.”

“Được rồi được rồi, Gryffindor sẽ luôn thay đổi sắc mặt khi thảo luận về vấn đề này.”

“Chị không thể mong họ có thể bình tĩnh thảo luận chuyện này được.”

“Đúng vậy, tôi vô cùng đồng ý…”

Đến khi tới cửa, Dorea mới vẫy tay với Harry, “Ngày mai gặp, Harry.”

“Ngày mai gặp.”

Vào cửa, Harry mới thở ra một hơi. Đi bước đầu tiên luôn khó khăn nhất, đối mặt với Dorea còn trẻ tuổi… cũng may anh chưa từng gặp bà nội mình, dù đã thấy trong Tấm gương Ảo ảnh thì anh cũng chỉ thấy cha mẹ, nên khi đối mặt với Dorea, ít ra cũng thoải mái hơn.

Ngay từ đầu anh rất lo mình sẽ không nói được, nhưng may mắn làm sao, dù lòng bàn tay anh đầy mồ hôi nhưng ngoài việc gượng gạo lúc đầu thì về sau họ có thể nói chuyện rất vui.

Chắc lúc đầu Dorea chỉ cảm thấy anh lần đầu tiên gặp hàng xóm mới nên hơi căng thẳng, chắc đã coi anh là người sợ người lạ hay nhút nhát, nhưng về sau cuộc nói chuyện giữa hai người cũng có thể làm cô quên đi.

Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, chỉ cần anh nâng chân lên và bước.

“Cậu về rồi?” Ron ngồi trên ghế, vẫy tay với anh.

“Sao rồi?” Harry biết Ron đang chờ mình, đóng cửa kỹ rồi mới tới cạnh Ron – nếu anh không nhìn lầm thì trước mặt Ron có một bức thư.

“Không phải trước đó chúng ta đang đi tìm ít thứ sao?” Ron quơ quơ thư, đặt nó vào tay Harry, “Winter gửi thư, nói là mình có tin tức.”

“Không ngờ ông ấy có thể tìm được.” Harry xem qua nội dung, “Ông ấy nói tin tức này không đáng tin lắm, nhưng đáng để chúng ta đi xem, tuy nhiên chỗ đó rất nguy hiểm… rừng rậm Morlock… nếu thật sự muốn đi thì chúng ta chí ít phải mất hai tháng, mình nhớ khu rừng đó rất rộng.”

Nếu họ muốn mở ra kết nối hai không gian thì không chỉ cần pháp lực, càng cần các vật chất khác, mà khoáng vật pháp thuật là môi giới tốt nhất, đáng tiếc dù Harry có vài ý tưởng nhưng cũng chưa thể tìm thấy vài thứ, lúc trước Winter nói còn nợ anh một lần, anh cũng chỉ thuận miệng nói một câu. Không ngờ Winter lại nhanh chóng khiến anh bất ngờ như vậy.

Rừng rậm Morlock, một khu rừng nguyên thủy chưa được khai phá, ở không gian kia của Harry cũng có khu rừng này, chẳng qua sau khi trưởng thành may mắn đi ngang qua, chỗ đó đã bị Muggle chặt quá nhiều cây. Tuy động vật bên trong cực kỳ nguy hiểm nhưng ở thời đại súng ống đạn dược không ngừng được phát triển thì vài “dã thú” kia bị đánh gục chỉ là chuyện sớm muộn. Dù là pháp thuật cũng không dễ đấu lại với vũ khí của Muggle, huống chi là các động vật cực kỳ nguy hiểm này.

Khi Harry đi ngang qua, bên trong đã không còn gì nữa. Nhưng anh vẫn nghe từ người khác nói, chỗ đó từng là một khu rừng rậm pháp thuật hắc ám nguyên thủy, hơi thở pháp thuật hắc ám ở đó không phải do con người tạo ra mà là do pháp thuật hắc ám trên người động vật ngưng tụ lại.

“Vậy, muốn cùng đi chứ?” Ron có ý ngẩng đầu nhìn lên tầng trên.

Harry biết anh đang chỉ ai. Có muốn đưa Tom đi cùng không.

“Mình không biết.” Harry nhìn thư trong tay, “Mình vẫn không thể giám thị cậu ấy, đó không phải là điều mình muốn, mình tôn trọng cậu ấy,” Harry thở dài, “Mình không thể trói buộc cậu ấy, trừ khi nếu cậu ấy muốn đi cùng chúng ta.”

Ban đêm, Harry gõ cửa phòng Tom.

Tom mở cửa, vẫn lạnh nhạt, thậm chí còn hơi lạnh lùng, chỉ là khi thấy Harry thì trong mắt ấm áp hơn.

“Chỉ mong tôi không làm phiền cậu.” Harry nghiêng đầu.

“Đương nhiên là không.” Tom né người, để Harry tiến vào.

Phòng Tom đã thay đổi rất nhiều so với năm y vừa mới tới đây, nơi này đã từng được bố trí là phòng dành cho khách để Tom ở, khi đó chỉ có một cái giường, một tủ quần áo, và một cái bàn cùng một chiếc ghế dựa. Mấy năm Tom thường trú ở đây, tủ quần áo nhỏ đổi thành tủ to, bàn có đặt một giá sách nhỏ, trên đó chật ních sách của Tom, ngoài cái bàn và ghế dựa thì trong phòng có thêm một cái bàn trà và hai chiếc ghế nhỏ nữa, thảm được Harry lựa chọn đổi thành màu sắc mà Tom thích, vài năm này, nơi đây đã chuyển thành phòng Tom.

“Có chuyện muốn bàn bạc với cậu.” Harry ngồi trên ghế.

“Ừm?” Tom nhẹ nhàng nhướng mày, ý bảo Harry tiếp tục.

“Vì muốn kết nối hai không gian, trước đó tôi và Ron đã có rất nhiều giả thiết, mà cơ hội lớn nhất thì chúng tôi lại không tìm thấy nguyên liệu thích hợp. Tuy nhiên cách đây không lâu tôi nhận được một bức thư, có người biết tin của chúng, dù không tin cậy lắm nhưng cũng đáng thử một lần.” Harry rót một ly nước cho mình, “Chẳng qua rừng Morlock quá lớn, hơn nữa rất nguy hiểm, lần này chúng tôi ra ngoài, dự tính phải hơn hai tháng.” May mắn nghỉ hè bắt đầu từ tháng bảy đến tháng chín, chuyến đi này họ chắc về kịp.

“Anh muốn tôi đi cùng anh sao?” Tom im lặng một hồi, hơi lo lắng nhíu mày. Ngày hôm qua y còn định tìm một cơ hội đi khỏi tầm mắt Harry, nhưng hiện tại…

“Không, tôi cũng không định làm thế.” Harry lắc đầu ngoài dự kiến của Tom.

Tom hơi giật mình nhìn anh.

“Tom, tôi cũng không muốn giám thị cậu.” Harry cười khổ, “Tôi thừa nhận, cho tới giờ tôi vẫn không yên lòng về cậu, bắt đầu từ lúc tôi vào Hgowarts tôi vẫn quan sát cậu, giám thị cậu, không muốn có một Trường Sinh Linh Giá nào xuất hiện nữa, mà không phải là vì lo lắng nên mới muốn cậu đứng cạnh tôi.” Anh hít sâu một hơi, “Chuyện cậu muốn làm, dù tôi có nhìn thì cậu chắc chắn sẽ tìm cách thực hiện, so với việc tôi trói buộc cậu thì không bằng tự cậu trói buộc mình.”

Tom nở nụ cười thản nhiên. Người hiểu y nhất… không ai ngoài Harry.

“Tôi chỉ hỏi ý cậu thôi,” Harry nói, “Nếu cậu muốn đi cùng chúng tôi, tôi sẽ rất vui, nhưng nếu cậu không muốn thì tôi cũng không ép.”

“Tuy tôi cũng không muốn rời khỏi anh, nhưng Harry à,” Tom ngồi cạnh Harry, nghiêm túc nhìn anh, “Tôi muốn nói, chuyến đi lần này của anh tôi sợ là không đi cùng được.”

Như ngoài dự đoán, nhưng lại không bất ngờ, Harry không ngắt lời Tom, mà chờ y tiếp tục nói.

“Tôi khao khát sức mạnh, tôi không phủ nhận, tôi khao khát quyền lợi, anh biết rõ mà, Harry à, tôi luôn là một người có dã tâm,” Tom nói, “Harry, anh rất mạnh, mạnh đến mức có lúc tôi phải lo lắng tôi không đuổi kịp anh, tôi vẫn nghĩ, tôi có thể giữ được người giỏi giang như anh trong tay sao?”

Harry há miệng, như muốn nói gì.

“Đừng nói là vì anh đã trải qua chiến tranh, vì anh bắt buộc phải làm, Harry,” Tom nói trước, “Anh có thể làm được, vì sao tôi không thể, anh có thể trở nên mạnh hơn, tôi cảm thấy tôi cũng có thể.” Đúng vậy, đã trải qua chiến tranh, tôi luyện bản thân, Harry có thể, vì sao Tom không thể? “Tôi không muốn đi cùng chuyến đi này, tôi muốn mạnh lên, nhưng không phải do anh, tôi lấy anh làm mục tiêu, nhưng không phải bằng anh, mà phải hơn anh.”

“Cậu có thể,” Harry cười nhẹ, “Cậu luôn là thiên tài, ít nhất với tôi thì cậu là thiên tài.”

“Vì thế Harry, tôi muốn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, không phải cùng anh, mà là một mình, đi chung quanh, xem thế giới này, cũng thể nghiệm nhiều điều.” Thuận tiện phát triển thế lực của mình, “Có lẽ lần sau khi anh gặp tôi sẽ không nhìn thấy tôi như này nữa.”

“Tôi không hề nghi ngờ.” Harry nói, “Vậy, tôi hy vọng cậu thành công, Tom.”

Tom gật đầu.

Không lâu sau, Tom tiễn Harry ra khỏi phòng mình. Y đi về bàn, mở ngăn kéo, lấy một tấm da dê. Con cú của y vừa lúc kiếm ăn trở về. Y viết một bức thư. Bức thư lần này vô cùng đơn giản, hoàn toàn không có phong cách nên có của Slytherin. Thế nhưng y tin, khi bức thư này được gửi đi thì rất nhiều người sẽ hưng phấn đến mức nhảy dựng lên.

Cú mang thư bay đi, Tom đứng cạnh cửa sổ, nhìn con cú đi xa, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Đôi mắt y dần dần bị màu đỏ bao trùm, thế nhưng lại lóe ra sắc thái vui vẻ. Dù chậm vài năm, nhưng lễ lên ngôi Chúa tể Hắc ám, rồi sẽ đến…

Thế nhưng, ngay cả Harry và Tom cũng không nghĩ tới, chia tay nhau lúc này, hai người phải mất bốn năm mới gặp lại nhau…