“Harry… Harry…” Tom gần như không thể tưởng tượng nổi, một người vào giây trước rõ ràng còn khỏe khoắn, nhưng ngay sau đó lại trở nên yếu ớt thế này.

“Chuyện gì vậy?” Dumbledore chạy tới nhìn Harry không thể hành động, nhíu mày.

“Hiệu trưởng, là Tử Xà, cẩn thận mắt nó.” Ron ở bên cạnh cảnh cáo.

“Tử Xà!” Dumbledore hoảng sợ, phất tay ếm gì đó bên cạnh mình, mà còn cảnh cáo mấy hiệu trưởng và nhân viên Bộ pháp thuật khác đừng hành động lộn xộn.

“Chúng tôi không biết nó vào bằng cách nào, nhưng tôi và Harry đều xác nhận trong bài thi lần này nó không được liệt vào danh sách sinh vật huyền bí tham gia thi đấu, thấy không ổn rồi thông báo cho mọi người.” Ron đỡ Harry, đơn giản nói.

“Harry là…”

“Không sao cả, bệnh cũ lại phát tác vào đúng lúc quan trọng, lát nữa tôi dẫn cậu ấy trở về nghỉ ngơi.” Ron khẽ liếc Tom một cái, ý bảo y đừng nói chuyện của Harry ra.

Tom hiểu ý gật đầu.

Harry vẫn không có ý thức. Mà Tom nhận ra, nhiệt độ trên mặt Harry bắt đầu lan rộng ra toàn cơ thể. Dần dần, hô hấp của anh ngày càng nhẹ.

Ron là người đầu tiên phát hiện ra điều này. “Hiệu trưởng, tôi cần đưa Harry đi nghỉ ngơi.” Ron nói xong câu đó, không đợi Dumbledore trả lời, ôm Harry vội vội vàng vàng rời khỏi.

Tom cau mày đi theo.

“Ron… Ron…” Harry bấu chặt bả vai Ron, đôi mắt vốn nhắm chặt lại chậm rãi mở ra, Tom đi theo Ron giật mình phát hiện, đôi mắt xanh biếc như ngọc lại dần dần bị màu máu lan tràn – giống như đôi mắt bị Tom che giấu vậy.

“Mình đây,” Ron cố hết sức nói, pháp lực trong cơ thể Harry rất hỗn loạn, chúng nó đã bị một linh hồn khác va chạm, linh hồn kia muốn tồn tại, muốn nghịch chuyển tuần hoàn pháp lực, “Mình đưa cậu đi khỏi đó, chỉ cần chúng mất phản ứng thì tốt rồi.”

“Ron…” Harry giao đũa phép cho Ron, anh còn nhớ, lõi của đũa phép Voldemort sử dụng và đũa phép anh đều là lông Fawkes, một khi anh bị mảnh hồn chết khống chế thì đũa phép anh có thể cho hắn không gian phát triển lớn nhất, “Cầm đũa phép của mình, trước khi mình ổn định lại thì đừng trả cho mình.” Tới giờ Harry chưa bao giờ bỏ đũa phép khỏi tay mình, tuy anh đã sớm học được pháp thuật không tiếng động không đũa phép nhưng anh chưa bao giờ hết ỷ lại vào đũa phép, trải qua chiến tranh, rất nhiều người đều không rời đũa phép, Ron cũng không ngoại lệ.

Nhưng, trong trường hợp này, anh lại giao đũa phép mình cho Ron.

“Bạn à, cậu như đang để lại di ngôn ý.” Ron khẽ cắn môi, vào hầm, lấy đũa phép biến ra dây thừng, trói chặt Harry lại, “Làm trống đầu óc cậu, năm đó lão dơi già đã dạy cậu thế nào, sử dụng Bế quan Bí thuật mau.” Ý thức Harry đang giảm xuống, lúc này Ron không còn nghĩ được gì, dù cả Riddle ngay bên cạnh anh đi nữa.

“Nếu mình không chống cự nổi…” Biết rõ linh hồn mình đã trải qua tổn hại Harry bắt đầu giãy dụa khỏi dây thừng, “Ron, cậu biết nên làm gì.”

Ron cắn môi dưới, thật lâu sau, chậm rãi gật đầu, “Mình biết.”

Lúc này Harry mới yên lòng nhắm mắt lại. Pháp lực toàn thân anh được điều động, hình thành một vòng bảo hộ quanh người, Tom nhìn rõ, vết sẹo của Harry sưng đến mức không thể sưng hơn, nhưng sự đau đớn trên mặt Harry lại chậm rãi giảm đi.

Pháp lực lan tràn toàn thân anh như một lốc xoáy, vòng quanh Harry, đánh vào dây thừng trên người. Mỗi lúc đó, Ron đều sẽ niệm một thần chú, khôi phục dây thừng bị đứt.

Tom cảm thấy họ thế này khiến y xa lạ, đó là một thế giới không có y, y muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ nếu lên tiếng mình có thể sẽ bị mất đi gì đó.

Hơn nữa Ron hết sức chăm chú vào tình trạng của Harry. Hơi thở Harry càng vững vàng thì mày Ron càng nhăn chặt.

Sau một lúc lâu, đôi mắt nhắm chặt mở ra. Con ngươi đỏ tươi, màu xanh lục tinh khiết của Harry đã biến mất hầu như không còn, Tom nhìn đôi mắt quen thuộc mà xa lạ ấy lại không tự chủ lui về sau một bước. Đôi mắt đó xuất hiện ở Harry lại khiến người ta phải sợ hãi. Rồi sau đó, sự mê man trong đôi mắt biến mất, y thấy Harry nở nụ cười vặn vẹo.

“Nó thất bại…” Giọng nói vốn hiền hòa lúc này lại trở nên cực kỳ lạnh lẽo, như có cái gì đó ma sát lên giấy ráp rồi phát ra một tiếng vang khó nghe.

“Đáng chết…” Chỉ một giây, giọng hiền hòa của Harry lại xuất hiện.

Sau đó, họ luôn luôn thay đổi, như hai người đang tranh đoạt một cơ thể vậy.

Y đã nghe nói người có nhân cách phân liệt sẽ có hai tính cách, nhưng Harry anh ấy…

Ngay khi Tom thầm giật mình thì y thấy Ron bên cạnh y vô cảm nhắm đũa phép vào trán Harry.

Tom ngạc nhiên nhìn anh, chỉ thấy trong đôi mắt đó, sự đau đớn giãy dụa và không đành lòng đang lần lượt thay đổi, nhưng cuối cùng, chúng bị kiên định thay thế. Giống như hạ quyết tâm nào đó…

Trong lòng Tom chợt có dự cảm xấu. Ngay sau đó y chỉ nghe thấy Ron rõ ràng niệm một thần chú, “Avada Kedavra!”

Không! Trái tim Tom chợt hoảng sợ, thần chú kia cách Harry chỉ vài nắm tay, y không hề suy nghĩ ném một pháp thuật hắc ám qua.

Harry cho phép y sử dụng pháp thuật hắc ám vào trường hợp đặc biệt, nhưng y không ngờ, pháp thuật hắc ám này lại sử dụng vì đánh tan Avada Kedavra.

Hai thần chú đồng thời đi vào vào trán Harry, Tom nghe thấy một tiếng hét thê lương, làm đau màng nhĩ.

Một giây sau, vết sẹo Harry phát ra một luồng sáng, pháp thuật vốn xuất phát từ đũa phép Tom nháy mắt bị đánh ra, rồi bám vào đũa phép Tom.

Cùng lúc, Tom chỉ cảm thấy một lực hút rất mạnh, như có cái gì đang lôi kéo y, cũng như có cái gì đang liều mạng đập vào cơ thể y. Trước mắt y tối sầm, sau khi tỉnh lại y phát hiện mình đang ở trong một cái sân nhỏ. Y cau mày nhìn tay mình, rồi y phản ứng tay mình không có đũa phép.

“Đây là…” Chuyện gì xảy ra?

Ngay khi y đang nghi hoặc thì một tiếng chó sủa thu hút y.

Cửa nhà được mở ra, một cậu bé chạy ra từ bên trong, bối rối bò lên cái cây trước mắt y, dù vỏ cây làm trầy xước cánh tay cậu bé nhưng cậu bé cũng mặc kệ.

Phía sau cậu bé là một con chó đuổi theo, không ngừng sủa dưới gốc cây.

“Hahahaha…” Một thằng bé béo phì cười to chạy ra khỏi nhà, nhìn cậu bé lạnh run trên cây, cảnh tượng này như làm nó sung sướng.

Tom nhìn cậu bé đang đứng trên cây, vừa nhìn thấy thì gần như sững sờ tại chỗ.

Đó là Harry. Tuy khác xa với Harry trong trí nhớ nhưng đó đúng là Harry.

Chỉ là… Harry như vậy, nằm ngoài dự đoán của y.

Không trưởng thành lịch thiệp ôn hòa, không rực rỡ như ánh mặt trời mà y chứng kiến, chỉ có sự gầy yếu không thuộc về bạn cùng lứa, quần áo cũ rộng thùng thình, vẻ mặt sợ hãi.

Đây là… Harry?

“Dì Petunia, sao trên trán con lại có vết sẹo ạ?”

“Cha mẹ mày bị tai nạn nên có, không được hỏi nữa.”

“Nhóc con, mày nên chỉnh sửa mái tóc rối bù của mày đi!”

“Này đồ kỳ lạ, mau đưa bài tập của mày cho tao, thầy giáo bảo giao bài kìa.”

“Mày dám gây ra sự cố thử xem, tao muốn sinh nhật của Dudley phải thật hoàn hảo!”

“Con không muốn cho nó đi cùng, con không muốn…”

“Ba ơi, Harry có một bức thư kìa.”

“Ai sẽ gửi thư cho nó chứ…”

Tom vẫn không nhúc nhích, nhìn ký ức đứt quãng xuất hiện trước mặt mình.

Đây là… quá khứ của Harry?

Quá khứ bị bắt nạt, bị nô lệ… giống… y…

Tom không biết vì sao mình có thể nhìn ký ức Harry, suy đoán duy nhất là pháp lực y vừa ngăn cản Lời nguyền Chết chóc cộng minh với Harry, khiến mình tiến vào tầng cuối ký ức Harry. Không cẩn thận, nhìn thấy quá khứ anh.

Chỉ là… y chưa bao giờ biết, quá khứ Harry lại giống y như thế, cũng không có cha mẹ, cũng bị người ta chán ghét vứt bỏ…, cũng thay đổi vận mệnh từ bức thư kia. Harry không tốt nghiệp ở Beauxbatons, ngay từ đầu Harry đã là học sinh Hogwarts!

Y nhìn bức thư bị xé tan, đó là cách thức liên lạc của Hogwarts, lúc ấy Harry không thể nhìn rõ mặt ngoài bức thư làm ký ức này của anh hơi mơ hồ, nhưng Tom biết, lý do bên ngoài lại có nhiều cú như vậy, vì Hogwarts phải chắc chắn cú đưa thư tới cho người nhận thư.

Rồi sau đó, y thấy Harry ở trên một đảo nhỏ, chào đón một người lai khổng lồ – Rubeus Hagrid đã từng bị y lên kế hoạch đuổi học.

Từ từ, y nhớ rõ khi Hagrid bị đuổi học, thậm chí bây giờ cũng không… to lớn như vậy! Nhìn anh ta tang thương hơn nhiều, già hơn nhiều so với người lai khổng lồ đang trông coi khu săn bắn.

Rốt cuộc Harry thấy rõ lá thư này, mà Tom cũng thấy.

“Người nhận: Harry Potter”…

Đây mới là tên thật của Harry?

Những năm gần đây gia tộc Potter có người tên là Harry sao? Hay là Harry bị xóa tên?

“Sao James và Lily có thể chết vì tai nạn xe cộ, đó là nói dối, là phỉ báng.”

“Vết sẹo của cháu không phải do tai nạn xe cộ, à, mỗi đứa trẻ ở nơi chúng ta đều biết chuyện này, mà cháu lại không hề biết…”

“Ước chừng 50 năm trước, có một phù thủy hắc ám.”

“A, được rồi, hắn tên là Voldemort, Merlin ơi, đừng bảo bác phải lặp lại tên này lần nữa.”

“Vào Halloween 10 năm về trước, hắn tới thung lũng Godric, Lily và James đều…”

“Cháu là người còn sống duy nhất dưới Lời nguyền Chết chóc, cháu là Cậu Bé Vẫn Sống…”

Cháu là Kẻ Được Chọn của chúng ta, là hy vọng duy nhất đánh bại Voldemort!

Khi Tom bị bắn ra khỏi ký ức, tay chân toàn thân y đều đang run rẩy.