Bell mất tích làm các giáo sư hỗn loạn, họ không tìm được cậu ở địa điểm quy định, cũng không tìm được giáo sư chú ý theo dõi cậu.

Khi Hogwarts hỗn loạn thì Harry còn không biết, sự mỏi mệt mấy ngày nay khiến anh vừa chạm đầu vào gối đã ngủ say. Nhưng dù vậy thì anh ngủ cũng không ngon giấc. Trong giấc mơ hoàn cảnh lần lượt thay đổi, có Voldemort kêu gào ném cho anh một trăm Crucio, có Hermione và Ron kề vai chiến đấu, có những người bạn không bao giờ rời bỏ anh.

Những cảnh này thường xuất hiện trong mơ vào sau chiến, nếu không dùng Bế quan Bí thuật thì gần như anh không thể nào đi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, những hoàn cảnh hỗn loạn ấy biến mất, thế giới bao phủ bởi một mảnh tuyết trắng, một thiếu niên bước đi trên tuyết, cậu nở một nụ cười ôn hòa, hành động khéo léo, đôi mắt đen dần dần đỏ lên, mà màu mắt khiến Harry cảnh giác giờ lại có vẻ tự nhiên như vậy. Cậu chậm rãi vươn tay với Harry, như làm một động tác mời.

Harry do dự nhìn cậu. Rõ ràng thế giới trắng tuyết này chỉ có một mình anh, nhưng không biết vì sao khi anh do dự, phía sau anh lại xuất hiện rất rất nhiều người quen thuộc. Đó là những người bạn đi theo anh từ đầu tới cuối trong chiến tranh, có người còn sống, có người đã chết, mỗi người đều nở nụ cười thân thiện nhìn anh.

Không biết sau lưng ai đẩy anh một cái, anh nhào về phía người đứng cô đơn trong mảnh tuyết trắng.

Tom đỡ kịp anh. Harry nhìn lại, mọi người vốn mang theo gương mặt cảnh giác, luôn chuẩn bị cho chiến tranh trong mỗi giấc mơ quá khứ, giờ lại cười vui vẻ. Dù những người đã chết không thấy được tiếng hoan hô cười nói của giới phù thủy hiện giờ cũng vậy.

Harry chợt nhớ tới năm đó, có người đã nói trên hội nghị, nếu cậu chết, cậu sẽ nở nụ cười, vì cậu tin tưởng Harry sẽ mang tới thắng lợi, nên cậu sẽ mỉm cười. Nhiều năm về sau, vào hôm nay, trong giấc mơ của Harry, những người đã chết lại xuất hiện, quả nhiên như Hufflepuff mà Harry không còn nhớ rõ tên ấy đã nói, cười cực kỳ ấm áp.

Rồi sau đó, giấc mơ của Harry kéo rất dài rất dài, như anh đã quay đầu nhìn lại mỗi một ký ức trong quá khứ, tất cả khiến anh hối hận, khiến anh đau đớn như tiêu tan dần trong giấc mộng. Họ còn sống vì rối rắm, thật ra cũng là để người chết đi tha thứ.

Sau khi tỉnh lại, khóe mắt Harry ươn ướt. Tỉnh khỏi giấc mộng, những chi tiết đã mơ đó, sẽ biến mất chỉ trong giây lát, có đôi khi giấc mơ còn sâu sắc ấy sẽ bị quên ngay sau khi tỉnh lại.

Nhưng Harry nhớ rõ rất nhiều, ví dụ như trời tuyết trắng, và người nơi đó. Những niềm hối hận và cố chấp anh đã từng ghim chặt vào trí nhớ, mỗi đêm phải dùng Bế quan Bí thuật mới có thể đi vào giấc ngủ lại tiêu tan trong giấc mộng này.

Khi anh tỉnh ngủ đã là 8 giờ tối, sửa sang xong anh cảm thấy mình cần phải tới phòng bếp ăn chút gì đó – lúc này, lễ đường đã sớm đóng cửa rồi.

Ron còn chưa về, không biết cậu ấy đi đâu, anh nghĩ nên mang cho Ron một phần về. Mở cửa lại gặp Tom đang giơ tay lên định gõ cửa.

“Tom?” Harry ngẩn người, hơi giật mình nhìn đồ ăn trên tay Tom.

“Lúc chiều tối thầy không tới lễ đường ăn cơm.” Tom há môi, khẽ nói, “Trợ giảng Ron nói thầy còn đang ngủ, nhưng con cảm thấy thầy vẫn cần ăn chút gì đó sau khi tỉnh lại.”

Harry hơi ngơ ngẩn nhìn Tom, cảnh trong mơ vẫn còn ghi ở trong óc anh, anh không biết vì sao Tom lại xuất hiện trong giấc mơ của mình. Tom không tham dự vào quá khứ đó của anh, nhưng cậu lại đột ngột xuất hiện, Harry không tìm thấy sự không hợp lý nào.

“Vào đi.” Harry cười cười với y, anh vừa mới tỉnh ngủ, cộng thêm giấc mơ trước đó nên anh căn bản quên đi chuyện đã xảy ra trong Phòng Yêu Cầu. Hôm nay có vẻ anh hơi lười biếng, thậm chí là không có sức.

“Trò lấy nhiều quá.” Harry nhìn rất nhiều đồ ăn trong đĩa, cũng không biết là lỗi của gia tinh hay là Tom phân phó như vậy, nhưng Harry cảm thấy mình không ăn hết nổi chỗ này, “Cùng ăn với thầy đi, coi như là ăn khuya,” Nói xong anh nhìn đồng hồ, lập tức ngại ngùng cười cười, “Tuy giờ hơi sớm để ăn khuya.”

Tom gật gật đầu, ngồi xuống trước mặt Harry.

Harry nghĩ tới giấc mơ cực kỳ ấm áp trong những năm gần đây, còn Tom thì nghĩ nên nói gì đó. Y không giỏi nói chuyện, hoặc là y không biết nên đối xử với Harry như thế nào. Trước mặt người khác y là một đàn anh hiền lành, nhưng những người biết y đa số đều là lời khách sáo nói có lệ. Đối với Harry… người mà y muốn gần gũi, muốn ở cạnh bên, y không thể nào dùng ngôn ngữ khách sáo đó để giao tiếp được. Xúc động qua đi sẽ để lại vô số phiền não, mà còn khiến người ta khó giải quyết được.

Thật sự là… rốt cuộc đám Gryffindor xúc động không am hiểu động não kia đã sống như thế nào trong mấy năm gần đây? Họ vẫn giữ nguyên hành động đó thật sự không sao chứ?

Cũng may Harry quen lễ nghi trên bàn ăn của Tom, Draco luôn ghét anh và Ron nói chuyện không ngừng trên bàn cơm, nhưng đó là thói quen được nuôi dưỡng trong quần thể Gryffindor, bản thân anh cũng không biết làm thế nào để thay đổi. Nhưng anh quen hành vi lịch sự của Draco, cũng như anh không ngại Tom không nói gì trong suốt quá trình dùng bữa.

Harry rất đói bụng, giải quyết xong một chuyện tâm trạng anh tốt hơn khẩu vị cũng tốt hơn, dù Tom mang nhiều đồ ăn đến nhưng khi Harry kịp phản ứng thì anh đã ăn không ít rồi.

Trong nháy mắt, nhìn “bữa ăn khuya” của hai người sắp thấy đáy, Tom vẫn chưa chỉnh lý xong suy nghĩ phức tạp của mình.

Im lặng một lúc lâu, khi Harry thu dọn đồ, gõ bàn ăn để nó biến mất thì Tom vẫn không muốn rời khỏi hầm sớm như vậy. “Bell mất tích.” Y khẽ nói.

“Cái gì?” Nhất thời Harry còn không kịp phản ứng.

“Quán quân Durmstrang, Henry Bell mất tích,” Tom quen thuộc tìm chén trà, rót cho mình và Harry, “Giáo sư được sắp xếp bảo vệ cậu ta cũng không biết đi đâu, giờ tất cả mọi người đều đang tìm kiếm bọn họ.”

Harry nhíu mày, Thi đấu Tam Pháp thuật liên tiếp gặp chuyện không may, mà còn là trường khác, chỉ sợ rất nhiều người sẽ nghi ngờ Hogwarts đang quấy rối.

Quả nhiên Tom nói tiếp, “Hiệu trưởng Beauxbatons nói là Hogwarts đang gian lận,” Tom cười lạnh, “Nhưng họ không tìm được chứng cứ, lúc đó các quán quân đang thi đấu, các giáo sư đều chờ ở bên dãy bàn trọng tài, giáo sư được sắp xếp bảo vệ Bell là giáo sư của Durmstrang, họ không có chứng cứ nào nói là chúng ta làm.”

“Beauxbatons?” Quán quân Durmstrang biến mất, hiệu trưởng Beauxbatons đứng ra trách cứ Hogwarts? “Durmstrang không tỏ thái độ gì sao?”

“Họ còn chưa nói gì.” Tom lắc đầu, “Hình như có người đại diện cho Durmstrang đã cùng thương nghị với hiệu trưởng, nhưng tôi không biết nhiều lắm.”

“Chưa nói gì…” Harry vừa nói vừa uống trà, Durmstrang không dễ bị bắt nạt, dù Hogwarts thật sự không làm gì nhưng quán quân liên tiếp gặp sự cố, quán quân Hogwarts lại bình yên vô sự, chỉ dựa vào điều đó thôi đã khiến họ bùng nổ, không thể nào yên lặng thế được. Có vẻ là Grindelwald đã kiềm chế họ lại rồi.

“Nhưng giờ họ đang nghĩ biện pháp tìm Bell, tuy hy vọng không lớn, nghe nói họ không liên lạc được với vị giáo sư kia.”

“Thật sao…” Harry cau mày, cảm thấy có cái gì đó chợt lóe qua trong đầu nhưng lại không bắt được.

Quán quân Thi đấu Tam Pháp thuật liên tiếp gặp chuyện…

Quán quân… người bị hại chính là quán quân…

“Harry…” Nhìn Harry trầm tư, Tom do dự một chút, rồi mở miệng, “Ngày đó khi giáo sư chạy tới, tôi cảm nhận được hơi thở pháp thuật hắc ám rất mạnh, hình như có người… đang sử dụng pháp thuật hắc ám cao cấp.” Tuy lúc này nhắc pháp thuật hắc ám trước mặt Harry là không lý trí, nhưng y cảm thấy nên để Harry biết chuyện này.

“Pháp thuật hắc ám…” Harry ngẩng mạnh đầu nhìn Tom.

“Ừm…” Thật ra Tom đã từng nghĩ, nói ra những lời này, có thể Harry sẽ nghi ngờ là y làm hay không, tuy không có lý do gì nhưng sự thật bị cắt ngang sử dụng pháp thuật hắc ám đã trở thành nỗi lo không xóa nhòa được trong lòng Tom, đó cũng là nguyên nhân vì sao y lại do dự khi nói ra. Thế mà y phát hiện, trong mắt Harry không hề có nghi ngờ, cũng không phải đang đánh giá y.

“Quán quân… Hogwarts cũng chỉ coi là tương đối mạnh so với bọn trẻ, Beauxbatons… huyết thống Veela… nữ sinh kia là Veela… Bell là Durmstrang, cũng chính là pháp thuật hắc ám…” Harry lẩm bẩm, như đang sắp xếp tư liệu nào đó.

Cuối cùng anh nghĩ tới điều gì, đứng bật dậy. “Expecto Patronum!” Anh gọi ra một Thần Hộ mệnh. Sức mạnh khổng lồ ngưng tự thành một luồng sương màu bạc, phun trào từ đỉnh đũa phép, trước khi rơi xuống đất dần dần ngưng tụ thành một sự tồn tại mạnh mẽ.

“Tom, ngồi lên trên.” Harry vội vàng phân phó.

Tom nghi hoặc gật đầu, nhìn Thần Hộ mệnh này, cuối cùng ngồi lên lưng nó – đây là lần đầu tiên y ngồi trên lưng một Thần Hộ mệnh có thân thể, theo sự hiểu biết của y thì Thần Hộ mệnh của Dumbledore cũng chỉ là một con phượng hoàng có hình thái rõ ràng mà thôi.

“Tới phòng hiệu trưởng tìm Dumbledore, Thần Hộ mệnh sẽ dẫn trò đi, nói cho thầy ấy rằng thầy sẽ chờ thầy ấy ở đối diện Hẻm Xéo.” Không đợi Tom nói gì, anh vung đũa phép, cửa hầm mở ra, Thần Hộ mệnh mang theo Tom lao ra khỏi hầm.

Anh không biết mật khẩu phòng hiệu trưởng nên chỉ có thể để Thần Hộ mệnh mang theo Tom đi qua bên đó, bản thân anh đuổi sang bên kia, nếu thật sự như anh suy đoán thì Bell sẽ gặp nguy hiểm…