Harry tự mình kiểm tra cơ thể Roy.

Tom đứng cạnh, nhìn Harry làm việc.

“A, Harry, tôi còn không biết thầy biết nhiều vậy đâu.” Bà Narse đứng một bên, gật gù nhìn Harry lưu loát dùng các thần chú khác nhau kiểm tra Roy, là một bác sĩ trị liệu bà có thể nhận ra được những thần chú này là gì, cũng nhận ra Harry có được thành công không nhỏ trên lĩnh vực này.

“Có câu nói thế nào nhỉ? “Bách bệnh thành lương y”, bà Narse à, khi tôi còn là học trò, bệnh thất gần như là ký túc xá thứ hai của tôi đấy.” Harry cười hì hì trả lời, không hề nghĩ rằng những lời này có thể khiến đối phương cho ra kết luận “thể chất ốm yếu”.

“Nhưng thầy có vẻ rất khỏe mạnh mà.” Bà Narse ngạc nhiên nhìn Harry, “Hoàn toàn không thể nào nhận ra thầy đã từng thường xuyên phải vào bệnh thất đâu, ừm… thầy học ở nước Pháp đúng không nhỉ.”

“Đôi khi tiến vào bệnh thất cũng không phải bị ốm đâu bà, con trai mà, luôn thích gây chuyện,” Harry không trả lời bà Narse trực tiếp câu hỏi thứ hai, tuy thân phận giả tạo của anh cho thấy anh đã học ở nước Pháp, nhưng trong lòng anh vẫn không hề thừa nhận. Anh vẫn cho rằng mình là học trò của Hogwarts, dù ở đâu đi chăng nữa.

“A, đúng vậy, haizzz mỗi khi tới đợt Quidditch thì bệnh thất của tôi luôn chật ních người.” Bà Narse cười nói, “Nhưng nhìn thầy không điên cuồng giống vậy đâu Harry à.”

“Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, thưa bà.” Harry nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với bà, “Tôi là một Tầm thủ xuất sắc trong đội nha.”

“Người trẻ tuổi luôn thích khoe khoang,” Bà Narse bật cười bởi câu nói khoe khoang của Harry, tuy là nói vậy nhưng cách nói chuyện của Harry lại không làm người ta ghét được.

Harry vẫn tiếp tục kiểm tra cơ thể Roy, Tom đứng sau anh, nghe anh nói chuyện với bà Narse liên quan tới bản thân anh, hoặc liên quan tới đám động vật nhỏ Hogwarts luôn thích mạo hiểm. Roy vẫn im lặng, cậu là một người không thể khiến người ta thích được, dù biết Harry trừng phạt Jo vì cậu nhưng trong mắt cậu cũng không dao động gì nhiều.

Tuy dựa vào sự sắc bén của Tom, Tom chắc chắn nhìn thấy một tia dao động trong mắt cậu nhưng y cũng không định nói cho Harry. Y hy vọng Roy lạnh lùng sẽ đẩy Harry ra xa hơn.

“Cơ bản là không có vấn đề gì,” Tuy nói chuyện với bà Narse nhưng Harry cũng không xem nhẹ mình đang kiểm tra cho Roy, “Nhưng đứa nhỏ này cần phải nghỉ ngơi ít nhất ba ngày nữa, pháp lực thằng bé cần phải ổn định lại một cách tuyệt đối.” Dù không ổn chỉ một chút thôi, cũng không thể rời khỏi bệnh thất được.

Cứ như một người đã bị ốm một trận nặng, nếu không chữa trị tận gốc sẽ rất có thể sinh bệnh giống như vậy. Mà pháp lực còn quan trọng hơn, không thể nào sau khi trưởng thành mà Roy vẫn còn buồn bực thì pháp lực mình thường xuyên bị bạo động phạm vi nhỏ đúng không?

“Tôi sẽ trông chừng thằng bé.” Bà Narse nói, “Nhưng còn thầy Harry à, thầy không nghĩ nên trở về lớp sao? Gần đây tôi nghe Ron than vãn, thầy giao cho thầy ấy nhiệm vụ nặng như vậy, hơn nữa, rất nhiều học sinh đều mong thầy trở về.”

Đúng vậy, nhanh chóng trở về lớp đi! Tom cảm thấy lâu như vậy, lời mà y hài lòng nhất của bà Narse chính là câu này!

“Ron cậu ấy ngoài việc đánh một trận Quidditch cho thỏa ra thì nguyện vọng lớn nhất chính là lười biếng nằm trên sô pha qua ngày đó,” Harry nghe lời bà Narse nói rồi cười, “Dù cậu ấy không lên lớp, nhưng chỉ bắt cậu ấy rời hầm thôi cậu ấy đã khó chịu trong người rồi ấy chứ.”

“A, tình cảm của hai thầy thật tốt.” Bà Narse khen.

“Bà quá khen rồi.” Harry không hề khiêm tốn nhận lấy.

Ngược lại những lời này lại khiến cõi lòng Tom rung mạnh. Sao y có thể quên, so với mức độ Harry quan tâm Roy, “tình cảm” của Harry và Ron còn hơn thế, tuy nói là anh em họ nhưng y chưa mấy khi thấy anh em họ nào thân tới mức này – đương nhiên y chưa thấy rồi, trong nhà, tất cả mọi người đều hành động vì mưu cầu lợi ích, tuy nói rất nhiều gia tộc trong Slytherin coi trọng người nhà, nhưng coi trọng cũng chỉ là người trong gia đình, còn chi thứ thì…

Tom nheo mắt, y nghĩ tới, trong lúc làm độc dược bên Harry, Ron ở trong phòng của Harry. Ra vào một cách tự nhiên như thế, như căn phòng ngủ đó chính là của mình vậy.

“Roy à, mấy ngày nay trò ngoan ngoãn ở trong bệnh thất, tuy thầy biết trò rất muốn gặp lại cái vạc,” Không biết từ lúc nào bà Narse đã rời khỏi, Harry đang “răn dạy” Roy, “Lần kiểm tra này, cơ thể trò rất không tốt, ngoài việc bị ăn mòn bởi độc dược, mấy năm nay trò không chăm sóc tốt bản thân, cũng làm cơ thể có mấy vấn đề, bà Narse đã cố gắng điều dưỡng cho trò, nhưng về sau thì trò cần phải tự chú ý.”

“Con…” Nhiều ngày không mở miệng giọng nói Roy có vẻ hơi khàn khàn, Harry cho cậu chút nước, ý bảo cậu chậm rãi nói, “Con chỉ…”

“Trò chỉ là quen rồi,” Harry hiểu ý nói, “Roy à, trò còn nhỏ, trò hẳn nên nhận ra những điều tốt đẹp ngoài vạc dược, thành tựu của trò dù có gia nhập Hiệp hội Độc dược vẫn còn chưa đủ, nhưng, trò chắc chắn trò muốn đi theo con đường độc dược này sao? Trò biết không, trò còn có thể đi con đường khác.”

Roy hơi ngạc nhiên nhìn Harry. Thầy ấy biết? Thầy ấy biết mấy năm nay cậu vẫn đang giấu tài? Hay là, thầy ấy chỉ nhắc mình nên đi tiếp xúc với ngành nghề khác?

“Trò còn nhỏ, cứ chìm vào vạc thế này, vừa tổn hại sức khỏe, trước đó bà Narse còn luôn kêu gào sức khỏe trò sa sút thế nào,” Nhớ tới lời bà Narse gào lên lúc trước, Harry nghĩ tới bà Pomfrey, thật sự khiến người ta phải khắc sâu ấn tượng, “Hãy điều dưỡng cơ thể mình thật tốt, dù về sau trò vẫn quyết định làm bạn với vạc đi nữa, hãy nhớ đừng khiến cơ thể mình suy sụp.”

Roy gật đầu.

“Harry,” Vẫn luôn bị xem nhẹ Tom khẽ kêu, “Thầy lại quên ăn cơm trưa.” Mắt y hiện lên tia sáng đỏ, đó là y đang tức giận.

“Trò đói rồi?” Vì dù khi điều chế độc dược cũng không quên ngày ba bữa, lúc này Tom lên tiếng ngược lại không kỳ lạ gì, nhưng thói quen trêu đùa với Tom được tạo ra trong mấy ngày nay, sau khi nghe được tiếng Tom, lại quen tính trêu ghẹo một tiếng.

“Bỏ ba bữa cũng không phải thói quen tốt,” Tom mỉm cười nhìn Harry, dường như đang đánh giá chiều cao của Harry, sau đó suy nghĩ nói, “Bây giờ con còn đang thời kỳ phát triển chiều cao, dinh dưỡng không đủ thì sẽ không cao được.”

“Vậy trò lùn luôn đi.” Bị chọc vào nỗi đau Harry chỉ đơn giản tạm biệt Roy, sau đó thở phì phì đi về phía trước.

Tom bật cười nhìn Harry, lại trẻ con rồi.

“Đàn anh… Riddle?” Lúc này Roy mới nhìn về phía Tom, vừa nãy, cậu vẫn luôn chú ý tới Harry, ngược lại không thấy Tom ngay sau anh.

Tom đăm chiêu nhìn Roy một hồi, nở nụ cười tiêu chuẩn theo thói quen, “Roy Reginald,” Y nói giọng quý tộc, “Chỉ mong cậu có thể nhớ kỹ, người cứu cậu, là Harry.”

Roy có thể trải qua nạn này, thành tựu về sau không thể nào đo lường được, nếu một ngày nào đó thật sự cậu ta trở thành một bậc thầy độc dược nho nhỏ ở Hiệp hội Độc dược, thì Harry của y người đã từng có ân với cậu ta, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích. Giao tiếp thêm với một người, luôn tốt hơn.

“Tom, nếu trò vẫn không đi thầy sẽ chỉ cho trò ăn bánh bí đỏ, cho trò dừng cao ngay tại đó đấy!” Ngoài bệnh thất, vang lên tiếng Harry, anh vẫn còn đang để ý chuyện Tom chọc vào nỗi đau của mình.

Tom bật cười, “Tới đây…”

Roy ngạc nhiên nhìn, thủ tịch luôn hiền hòa cao quý đến mức không thể chạm vào, sau khi nghe giọng nói của vị chủ nhiệm vốn không được thừa nhận, sự lạnh lùng và gây bất hòa nơi đáy mắt lại biến mất, nơi đó có một niềm ấm áp mà ngay cả thủ tịch giỏi che giấu cảm xúc cũng không thể nào giấu được. Cảm xúc này, không ai có thể nhìn thấy trong mắt thủ tịch, Roy hoài nghi, có phải mình ngủ quá lâu nên mới ảo giác như vậy hay không.

“Dù không cao nữa thì vẫn tốt hơn thầy, con giờ cao hơn thầy rồi…”

“Không sao đúng không? Không sao thì lát nữa trò chỉ được ăn bánh bí đỏ và rau thôi…” Ngoài bệnh thất, tiếng nói chuyện mơ hồ, trong ấn tượng, thủ tịch luôn nói năng một cách lịch sự mà chậm rãi, theo tiêu chuẩn quý tộc, không hề có kẽ hở. Y là học sinh ưu tú duy nhất của Hogwarts trong thế kỷ này, cũng là thủ tịch nhà Slytherin xuất sắc nhất của cả thế kỷ. Rất nhiều người nói, y thật đúng là người thừa kế Slytherin, trang nhã, cao quý, thông tuệ, hoàn hảo. Những từ ngữ này Roy luôn nghe được từ miệng người khác ca ngợi về Tom. Nhưng, chưa ai từng nói, thủ tịch cũng sẽ bỏ đi nụ cười hoàn mỹ đến mức không thể soi mói ấy, vẻ mặt ấm áp thả lỏng nói đùa với người khác cả. Không ai từng thấy Tom như vậy, không ai có thể khiến Tom lộ ra cảm xúc như vậy, ngoại trừ Harry.

Roy nằm trên giường, trong lòng nghi hoặc, thủ tịch y… biết sự thay đổi của mình không?

Tom biết không?

Ai mà biết chứ, con người mà, trước khi phát hiện mình đã đặt một người khác vào lòng, cũng đã thử nghiệm mọi cảm xúc rồi.

Tom có biết hay không thì quan trọng gì chứ.

Dù có biết, hiện tại chắc y cũng không thể nào đặt Harry Evans ngoài cuộc sống của mình đâu…