Đương nhiên Abraxas biết hai đứa nhỏ này tranh cãi mất tự nhiên, cũng làm đầu óc anh lơ mơ.

Anh để Lucius đi theo Draco cũng chỉ có ý tốt, nhưng không ngờ bọn họ mới ra ngoài được một lúc thì sau khi trở về lại tranh cãi mạnh như vậy.

Anh nhìn ra được Draco tức giận.

Vì anh nhìn ra được con trai mình hiển nhiên bị dọa sợ, cho nên dù gần đây anh thiên vị Draco thế nào nhưng dù sao Lucius cũng là con trai của mình, con trai bị dọa mình cũng không thể trách Lucius làm Draco tức giận đúng không?

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Khi Draco đi rồi, Abraxas khẽ hỏi.

Vì rõ ràng Lucius vẫn còn hoảng sợ, nên anh không biểu hiện mình đang trách cứ, anh chỉ đơn thuần hỏi mà thôi.

Khi ba nhà mình khẽ hỏi, tuy mặt Lucius trắng bệch nhưng cũng coi như bình tĩnh kể lại chuyện mình vừa gặp được.

Sau khi Abraxas nghe xong cũng không phát biểu ý kiến ngay.

Cũng khó trách Lucius phản ứng lớn như vậy, dù sao thì tuy anh và Tom có thể nói là thường xuyên – so với những đứa nhỏ khác cùng tuổi Lucius mà nói thì quả thật có thể nói là thường xuyên – dẫn dắt Lucius đi vào hẻm Knockturn nhưng không lần nào bọn họ sử dụng Lời nguyền Chết chóc trừng phạt người khác trước mặt Lucius cả, hơn nữa hẻm Knockturn cũng không có mấy người dám khiêu khích Tom của anh.

Cái này dẫn đến tuy Lucius có thể được thường xuyên đến hẻm Knockturn nhưng thật ra Lucius lại không hề thấy bộ phận đen tối nhất trong hẻm Knockturn.

Mới hai mươi tuổi lại có thể bình tĩnh sử dụng Lời nguyền Chết chóc, bình tĩnh dùng pháp thuật hắc ám sức mạnh cường đại, anh tự nhận khi mình hai mươi tuổi cũng không làm được chuyệnnày, mà khi mình ở tuổi Lucius bây giờ khi thấy ba mình dùng Lời nguyền Chết chóc thì mặt anh cũng sẽ trắng bệch.

Mà Draco thì…

“Ba à…” Nhìn Abraxas im lặng, Lucius hơi khó hiểu nhìn anh.

“Lucius.” Abraxas vỗ nhẹ lưng con trai, “Draco không thể làm theo ý mình.” Chiến tranh, có thể làm cho rất nhiều người đều thay đổi, có thể làm cho một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành đã bình tĩnh sử dụng Lời nguyền Chết chóc, có thể nghĩ Draco trải qua chiến tranh, rốt cuộc tàn khốc như thế nào.

“Con biết không, Draco có câu nói đúng, nếu thằng bé không khống chế người khác trước, thì người phải chết, rất có thể là con và Draco.” Abraxas nói.

Lucius hít sâu một hơi, muốn ổn định lại tâm tình của mình.

Anh còn chưa tới mười bảy tuổi… chỉ trong ngần ấy năm tháng ngắn ngủi, anh chưa từng nghĩ qua, chính mình sẽ chết…

Nếu Draco không ra tay vậy người chết chỉ trong một giây đồng hồ sẽ là chính mình sao?

Anh nhớ lại chuyện mình đã gặp trong hẻm Knockturn.

Người kia cười vô cùng đắc ý, rõ ràng một giây trước còn đang cười nhạo anh và Draco “hoảng sợ” nhưng giây tiếp theo lại vĩnh viễn mất đi ý thức.

Lucius cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, chuyện này lại có thể xảy ra trên người mình…

Chính mình… sẽ chết?

“Hẻm Knockturn cho tới bây giờ vẫn là một nơi không có kỷ luật, dưới tình huống đó nếu các con thật sự đầu hàng thì con cho là bọn họ chỉ đơn giản cướp tài sản của các con sao?” Abraxas nhẹ nhàng hít một hơi, “Người có thể khiêu khích phù thủy ở trung tâm hẻm Knockturn, lại còn là người mà nhóm phù thủy hắc ám ở hẻm Knockturn khoanh tay đứng nhìn để họ đi cướp bóc người khác, chưa từng ai có thể trở lại, cho dù được cứu ra thì người đó cũng không còn đầy đủ nữa.”

Tại hẻm Knockturn chính là nơi tập trung cái ác mà.

“Mất đi chân tay có lẽ có thể dùng độc dược chữa trị, nhưng nếu bị giết là tinh thần thì cho dù bậc thầy độc dược giỏi giang cỡ nào cũng không còn cách, Lucius, con hiểu chưa?” Abraxas nói với Lucius.

Trong nháy mắt Draco liền suy nghĩ đến hậu quả bị bắt giữ, cho nên Draco quyết đoán dùng Lời nguyền Chết chóc cùng với pháp thuật hắc ám cường đại.

Có lẽ bằng năng lực của một mình Draco thì xử lý ba người kia là thừa sức nhưng bên cạnh Draco lại có một Lucius, Draco nhất định vì không rõ năng lực của Luicus, sợ hãi nếu kéo dài quá lâu sẽ liên lụy tới Lucius nên mới quyết định tốc chiến tốc thắng.

Bình tĩnh và quyết đoán, cùng với lạnh lùng tàn nhẫn ở một số thời điểm. Đây chính là yêu cầu cơ bản của một gia chủ gia tộc Malfoy, hành động của Draco là Abraxas càng ngày càng hài lòng với đứa bé này, nhưng cũng càng ngày càng đau lòng.

Mà ngay cả bản thân anh cũng không dám nói khi mới hai mươi tuổi mình có thể lạnh lùng tàn nhẫn như vậy. Mà Draco lại làm được.

Draco nhất định sẽ là một gia chủ rất tài giỏi. Abraxas đau lòng nghĩ. Vì Draco phải trả giá nhiều lắm.

Lucius gật gật đầu, không nói gì nữa.

Abraxas cũng không tiếp tục, anh biết con trai mình rất thông minh, mình đã nói tới đây thì Lucius chắc chắn sẽ biết phải làm thế nào.

“Hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã.” Sau khi kết thúc huấn luyện gia tộc lại bị hoảng sợ ở hẻm Knockturn, đương nhiên Abraxas đau lòng con trai của mình, cho nên mới để Luicus không cần nghĩ nhiều, cứ ngủ trước một giấc mới là quan trọng.

Lucius gật gật đầu, quả thật anh cảm thấy mình mệt mỏi, sau khi tận mắt chứng kiến một hồi giết chóc kia.

Vì thế anh nằm xuống.

Abraxas lập tức đắp chăn cho con trai, khi nhìn thấy thằng bé nhắm mắt lại, hô hấp dần dần trở nên thong thả đều đều mới rời khỏi phòng Lucius.

Chỗ rẽ xuống cầu thang, vừa lúc thấy Voldemort hóa một lá thư mời thành tro tàn.

“Anh lại lén thiêu hủy thư mời Charlus gửi cho Harry.” Nhìn hành động của Voldemort, Abraxas lắc đầu bất đắc dĩ nói, “Nếu Charlus biết chắc chắn sẽ…”

“Ai cũng không thể cướp con anh đi được.” Voldemort trịnh trọng nói, “Về những lời mời này… có thời gian đương nhiên anh sẽ dẫn con mình tới đó làm khách, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải đợi con trai anh khỏe mạnh mới nói.”

Abraxas lắc đầu.

Từ sau khi Draco nói ra thân phận của Harry ở biệt thự Prince, Charlus một lòng muốn đưa Harry về ở biệt thự Potter thì người này lại biến thành như vậy, mỗi câu đều nói từ “con anh”.

Rõ ràng chưa đến một tháng trước đó, anh còn cười hì hì với mình, trước khi Harry gật đầu thừa nhận quan hệ cha con bọn họ sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chờ sau khi Harry thừa nhận thì anh sẽ tổ chức một buổi tiệc giới thiệu Harry cho mọi người.

Nhưng có Charlus tham gia, muốn đưa Harry về biệt thự Potter thì thái độ người này liền thay đổi.

Cho dù Harry không gật đầu thì anh cũng bắt đầu mỗi một câu đều chêm cái từ “con anh”… như là lo lắng không ai biết anh và Harry đã là cha con vậy.

“Em biết anh quan tâm con trai của mình, nhưng em nghĩ anh có lẽ cần rút ra một chút thời gian đi quan tâm tới con đỡ đầu của mình đó.” Abraxas nói.

“Lucius?” Anh lịch sự nhướng một bên mày tỏ vẻ ngạc nhiên, “Thằng bé làm sao thế?”

Abraxas khe khẽ thở dài, lôi đối phương tới sô pha, kể lại cho bạn đời rõ ràng chuyện Lucius và Draco trải qua.

“Chỉ là nhất thời Lucius không nghĩ ra mà thôi,” Sau khi nghe xong Voldemort trầm ngâm nói, “Nếu em đã nói thì anh nghĩ cùng lắm là ngày mai Lucius sẽ nghĩ thông thôi, chính mình tìm Draco tỏ vẻ xin lỗi đó chứ. Nhưng em à, anh không thể không đề cập với em một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?” Abraxas hỏi.

“Em có phát hiện Lucius quá mức để ý chuyện của Draco hay không?” Draco sử dụng một Lời nguyền Chết chóc và hai cái pháp thuật hắc ám, mặc dù ra ngoài dự đoán một ít nhưng Lucius lại phản ứng quá mức kích động.

“Cậu là đồ máu lạnh”, dường như thằng bé vốn nghĩ người tàn nhẫn hoàn toàn khác biệt, khi nhìn đến một mặt tàn nhẫn của Draco thì trong nhất thời thằng bé không chịu nổi mới có thể dùng giọng điệu chỉ trích nói ra như vậy.

Lucius, dường như quá mức để ý đến hành động của Draco.

“Tình cảm thằng bé và Draco có thể thân thiết hơn một chút thì nói chung là tốt rồi.” Lúc này, từ lời Voldemort nhắc nhở Abraxas cũng không tưởng tượng đến phương diện khác.

Hiện tại anh ước gì Lucius có thể đối xử với Draco tốt hơn một chút.

Voldemort giật giật môi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn im miệng không nói gì.

Trong lúc mơ hồ, anh dường như cảm thấy, Lucius để ý Draco là chuyện không nên nhưng trong nhất thời anh lại không nghĩ ra rốt cuộc là không nên ở đâu, vì thế anh vẫn quyết định tạm thời quan sát một đoạn thời gian nữa hãy nói.

Nếu Lucius thật sự đơn thuần vì bắt đầu chấp nhận Draco, coi nhóc là anh em của mình mới có thể tức giận vì Draco bình tĩnh sử dụng Lời nguyền Chết chóc, vậy cũng giống với hy vọng của người yêu quan hệ bọn chúng có thể tốt hơn một chút rồi.

Chỉ là trong khoảng thời gian này thì Voldemort quan tâm nhất rốt cuộc vẫn là Harry.

Vì trong nhận thức của anh, con đỡ đầu không ai có thể cướp đi nhưng con trai lại rất có thể bị người ta bắt cóc.

Dù sao hiện tại quan hệ giữa anh và Harry đúng là không thân thiết như cha con, mà ngày đó khi ở biệt thự Prince nghe Draco nói sau khi Harry tốt nghiệp cũng đã từng nghĩ cách trở về biệt thự Potter, để Voldemort biết rằng gia tộc Potter chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Harry.

Hiện tại anh có thể lợi dụng biệt thự Malfoy ngăn cách vợ chồng Potter bên ngoài nhưng nếu đến Cúp Quidditch thế giới thì anh lại không thể ngăn cản vợ chồng Potter đi gặp Harry được nữa.

Trước đó anh muốn bồi dưỡng tình cảm với Harry, bảo đảm con trai mình sẽ không bị người khác bắt cóc mất.

Cho nên ba đỡ đầu đặt phần lớn tinh lực lên người Harry thì đương nhiên sẽ không để mắt đến biểu tình càng ngày càng phức tạp của con đỡ đầu nhà mình rồi, cũng vì thế mà bỏ lỡ thời gian nói chuyện tốt nhất với con đỡ đầu, khiến cho tình cảm Lucius càng không thể cứu lại.

Voldemort nói không sai, có Abraxas mở mang thì hôm sau Lucius nghĩ thông rất nhiều.

Cho dù vẫn không ủng hộ Draco bình tĩnh sử dụng Lời nguyền Chết chóc nhưng anh vẫn phải đi tìm Draco giải thích.

Dù sao là thần chú của Draco cứu mạng anh.

Nếu như không có Draco thì một mình anh không thể chạy thoát khi ba người kia hợp lại đúng không?

Hơn nữa ngày hôm qua anh nói ra những lời không nên nói, không chỉ làm người ta bị tổn thương cũng vô cùng không phù hợp với lễ nghi Malfoy.

Cho nên anh phải đi tìm Draco giải thích, vì lời nói của mình ngày hôm qua.

Bữa sáng, Lucius cũng không thấy Draco, anh nói bóng nói gió với ba mình, cuối cùng mới biết bắt đầu từ hôm qua Draco luôn luôn ở trong tầng hầm ngầm, sau khi ăn xong bữa sáng Lucius quyết định đến tầng hầm tìm Draco.

Nhưng khi anh vừa mới đến cửa tầng hầm thì nghe được tiếng gào thét điên cuồng.

Sau đó anh nghe được tiếng an ủi bất đắc dĩ của Harry, “Draco, đừng cố quá.”