Harry cảm thấy, dường như trong lúc cậu hôn mê thì đã xảy ra rất nhiều chuyện thì phải?

Đầu tiên, cậu xác định mình ngất xỉu ở biệt thự Prince, nhưng cậu ngạc nhiên phát hiện mình tỉnh lại ở trong biệt thự Malfoy.

Tiếp theo cậu ngạc nhiên nhận ra Voldemort, vốn tôn trọng ý kiến của cậu, vì thấy cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều mà rất ít khi tiếp xúc với mình, chỉ xuất hiện ở thời điểm cần thiết gần đây càng ngày càng thường xuyên xuất hiện trước mặt mình,mà còn mang theo nụ cười trên mặt làm Harry muốn chạy trốn – ôi Merlin ơi, cậu lại có thể cảm nhận được sự “hiền từ” trong nụ cười của đối phương chứ? Rốt cuộc đang xảy ra cái gì vậy?

Cuối cùng cậu bất đắc dĩ phát hiện vợ chồng Potter không cùng xuất hiện được mấy lần với mình cũng thường xuyên gửi thư mời cho cậu, mời cậu tới làm khách ở biệt thự Potter, tuy rằng những thư mời cậu còn chưa xem được vài lần đã bị Voldemort cầm đi.

Quá là khó hiểu!

Vì sao cậu cảm giác mình vừa tỉnh ngủ thì tất cả đều thay đổi thế này?

“Harry.” Nghe một chút, giọng nói hiền hòa tới nỗi chỉ cần cậu lớn tiếng một chút thôi sẽ bị dọa khóc là đang xảy ra chuyện gì đây?

Voldemort ông bị chịu kích thích gì hay lỗ tai tôi cần phải rửa ráy?

“Con nên uống độc dược rồi.” Đối phương cầm một lọ thủy tinh đi đến trước mặt mình, hiền hòa nhìn mình.

“Tôi xác định tôi đã hoàn toàn tốt lắm, hiện tại chơi một trận Quidditch cũng không sao hết.” Harry nhìn độc dược trong tay anh, cực kỳ chán ghét nói.

Mặc kệ đã qua bao lâu cậu vẫn không hề có hứng thú với độc dược, chỉ cần không phải vấn đề gì lớn thì cậu sẽ tránh giao tiếp với độc dược.

“Ngoan nào, độc tố trong cơ thể con cần phải tẩy sạch hoàn toàn.” Voldemort ngồi bên cạnh cậu, dùng giọng như dỗ trẻ con dỗ Harry.

“Ông… đã chịu kích thích gì?” Harry nghi ngờ nhìn đối phương, “Đây không giống ông tí nào.” Trước kia nhiều nhất Voldemort cũng chỉ hiền hòa, nhưng hiện tại ông ta đã phát triển theo hướng hiền hòa hơn nữa, chẳng qua cậu chỉ mới ngủ một giấc, sao lại bỏ lỡ nhiều như vậy được?

“Phải nói đây mới thực sự là ba.” Voldemort khẽ cười nói, “Harry à, lần này con bị thương làm ba rất áy náy.” Anh nói xong, đáy mắt dần dần hiện lên sự lạnh lùng nhiều hơn, “Con là con nuôi của ba, nhưng con lại có thể bị thương trước mặt ba, đây không thể nghi ngờ nói cho ba biết rằng ba rốt cuộc là một người cha không trách nhiệm chút nào, về sau sẽ không như thế nữa, ba sẽ không để bất kỳ ai làm con bị thương.”

Harry nghe lời của đối phương, rùng mình một cái.

Voldemort đang tuyên bố ông ta che chở mình sao?

Cậu, Harry Potter, hai lần tránh thoát Lời nguyền Chết chóc, Cậu Bé Vẫn Sống, lại cần phải người nào đó vốn là kẻ thù của mình che chở sao?

Cái này…

“Con đứa nhỏ ngốc, sao lại muốn tự mình khiêng bất cứ chuyện gì chứ,” Thảo nào Draco và Harry thoạt nhìn tính cách không hề giống nhau lại có thể trở thành bạn bè, hai người bọn họ đều có loại tính cách khiêng trên vai mình tất cả mọi chuyện, cũng… làm người ta phải đau lòng, “Con còn là một đứa nhỏ, nếu là chuyện quá mức khó khăn thì giao cho người lớn là tốt rồi. Là một đứa nhỏ thì việc nên làm chính là hưởng thụ thời gian, không cần phải để ý chuyện gì khác.”

Voldemort liếc mắt một cái liền nhận ra Harry căn bản không muốn làm cho mình ra mặt vì chuyện nhóc ấy bị thương, chỉ muốn tự mình xử lý, hít một hơi nói.

Harry nghi ngờ nhìn Voldemort một cái, sự mê man ở đáy mắt màu xanh biếc bắt đầu khởi động.

Cho dù là cụ Dumbledore cũng chưa từng nói với cậu như vậy.

“Là đứa nhỏ, việc chính là hưởng thụ thời gian, không cần để ý đến việc gì khác.”

Cho dù cậu ở năm thứ năm không thể tham gia Hội Phượng Hoàng, nhưng lại vì số phận cậu tham gia tất cả.

Từ khi cậu mười một tuổi bước vào giới phù thủy, giống như chưa từng được hưởng thụ tia nắng ấm áp, dường như mỗi người đều đang chờ mong chính mình tiêu diệt Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, mà ngay cả cụ Dumbledore cũng chưa từng nói với mình, “Harry, chuyện đánh thắng Voldemort giao cho người lớn là tốt rồi, con chỉ cần cuộc sống của mình mà thôi.”

Nhưng hôm nay, người trước mặt không khác gì nhiều với “kẻ thù” của chính mình lại lấy thân phận bề trên nói với cậu, “Con chỉ cần hưởng thụ thời gian là tốt rồi.”

Người gặp gỡ người, không thể không nói vô cùng thần kỳ, không phải sao?

“Harry.” Giọng nói hiền hòa của Voldemort kéo suy nghĩ của Harry trở lại, “Đừng nghĩ nhiều, nào, con nên uống dược rồi.”

Anh đưa lọ thủy tinh lên mà Harry vì còn đang như lạc vào cõi thần tiên, cậu vươn tay nhận lấy.

“Đây không phải là độc dược do Sev làm.” Đã uống độc dược tính chất đặc biệt do người yêu làm Harry mẫn cảm nhận ra độc dược khác biệt, cho dù cậu lúc này uống độc dược cũng vì xử lý đặc biệt mà uống tốt hơn rất nhiều so với độc dược cùng loại.

“Sáng sớm hôm nay Severus đã đi tới biệt thự Prince rồi,” Voldemort nói, “Độc dược của con là do ba làm.”

“Khụ khụ!” Harry bị sặc nước miếng, “Ông?”

“Rất ngạc nhiên à?” Voldemort dường như bị phản ứng của Harry đùa nở nụ cười, “Năm đó dù gì ba cũng là học sinh tốt nghiệp Hogwarts toàn O đấy, thuốc giải độc khó hơn cũng không làm khó được ba đâu.”

“Ý tôi không phải là…” Cậu ngạc nhiên không phải việc Voldemort sẽ làm độc dược, cậu ngạc nhiên chính là Voldemort lại có thể vì cậu làm độc dược.

“Harry à,” Voldemort thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với cậu, “Chúng ta là cha con, con biết không?”

“Cha con…” Harry khẽ nói từ này.

Cho dù lúc ấy là vì giải thích khả năng xà ngữ của cậu, Voldemort công bố ra bên ngoài mình là con nuôi của ông ta, mà Voldemort còn tới Bộ Pháp thuật chuẩn bị tốt những giấy tờ liên quan. Nhưng mấy tháng qua cậu vẫn thật sự chưa có tự giác mình và đối phương là cha con cả.

Tư duy của cậu vẫn còn dừng lại tại “Harry Potter và Voldemort chỉ có thể làm kẻ thù” kìa.

Ngày hôm nay, Voldemort trịnh trọng nói với cậu, cậu và đối phương là cha con.

Bọn họ… là cha con?

“Harry à, con phải biết, chúng ta là cha con, cho nên không được từ chối ba đối xử tốt với con, đây là thứ mà con nên có được.” Voldemort nhẹ nhàng xoa xoa tóc Harry, “Ba nghe nói con đã quyết định ở lại thế giới này, vậy hãy để quan hệ cha con của chúng ta tiếp tục không tốt sao?”

Harry không nói gì.

Suy nghĩ của cậu còn đang rối loạn.

Cậu biết đối phương đối xử rất tốt với mình, khi ở Hogwarts, thật ra ông luôn luôn nghĩ biện pháp đối xử tốt với mình, hoặc là nói, nghĩ cách làm cậu trải qua cho tốt.

Khi cậu vì James bắt nạt Sev mà cảm thấy khổ sở thì ông ta mở mang cho cậu, ở Hogwarts, khi cậu tự quây mình trong thế giới riêng không tiếp cận ai ngoài Sev thì ông ta lại dùng biện pháp làm cậu tiếp xúc với nhiều người chung quanh, mà khi ở biệt thự Prince cũng là ông ta đánh thức chính mình.

Chính cậu vẫn luôn hưởng thụ những thứ mà đối phương cho nhưng lại không thừa nhận quan hệ giữa mình và đối phương.

Cho đến giờ phút này… đối phương nói ra những lời đó…

Harry, chúng ta là cha con, con biết không?

Đúng vậy, chính mình… có biết không?

Voldemort nhìn Harry nhắm mắt lại, chìm vào trong thế giới của mình, mỉm cười.

Anh đứng dậy rời khỏi nơi này, vì anh biết Harry cần phải có thời gian suy nghĩ.

Anh biết, mấy ngày nay Harry sẽ chìm vào bối rối, nhưng…

Đóng cửa phòng, Voldemort lộ ra nụ cười tự tin.

Nhưng, chỉ cần Harry suy nghĩ cẩn thận, chấp nhận chính mình rồi, thì quan hệ cha con của bọn họ sẽ vững chắc.

Đến lúc đó, ai cũng đừng nghĩ cướp con anh đi, cho dù là nhà Potter cũng không được!

Bên kia biệt thự Malfoy, lại là một loại cảnh tượng khác.

“Lucius, tí nữa Draco muốn đi tới hẻm Knockturn tìm một ít nguyên liệu, con đi cùng nhóc ấy nhé.” Abraxas nói với con trai mình khi đã hoàn thành xong huấn luyện gia tộc hôm nay.

“Ba?” Lucius nhíu mày, không hiểu vì sao Abraxas lại nói với mình như vậy.

Tuy anh không phải chưa từng tới hẻm Knockturn, nhưng khi đó anh đi cùng ba và ba đỡ đầu nhà mình kìa.

Hôm nay ba lại đồng ý để anh và Draco đến hẻm Knockturn á? Vì sao chứ?

“Con phải bảo vệ Draco.” Abraxas giải thích cho Lucius đang khó hiểu rồi không nói gì nữa.

“Dạ.” Không có được câu trả lời, cho dù Lucius không rõ ràng lắm, nhưng là nếu là mệnh lệnh của ba mình thì anh cũng không nên nói gì đó. Tuy gần đây không biết vì sao ba dường như rất khó chịu với mình, chứng cớ là huấn luyện gần đây của anh được tăng lên rất nhiều, nhưng Lucius cũng không hỏi vì sao, ba làm vậy nhất định có lý của ông.

Chỉ là… Anh và Draco đi vào hẻm Knockturn… thật sự có thể chứ?

“Đi thôi.” Một bên, Draco vẫn luôn nghe Abraxas nói vứt cho Lucius một cái áo chùng màu đen, lạnh nhạt nói.

Lucius cầm lấy áo chùng, che kín người.

Sau đó, Draco mang theo anh độn thổ.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Abraxas mới chậm rãi thở dài.

Anh muốn Lucius có thể đối xử với Draco tốt một chút.

Trước kia anh không đoán ra, nhưng là hiện tại nghĩ lại anh liền hiểu được, khi Draco vừa đến thì đã tìm bóng dáng ba mình trên người Lucius.

Cho dù hiện tại Draco không còn làm vậy nữa, nhưng…

Dù thế nào, mặc kệ thế nào đi nữa, hãy để Lucius và Draco tiếp xúc nhiều hơn một chút, Draco có rất nhiều ưu điểm, đáng để Lucius học tập.

Hẻm Knockturn.

Nơi Draco rớt xuống rất hẻo lánh, nhóm phù thủy hẻm Knockturn dường như không phát hiện ra bọn họ.

Draco quay đầu lại nhìn Lucius một cái, sau đánh giá mình một hồi, xác định hai người đều bao kín mới đi ra từ cái goc hẻo lánh này.

Bọn họ muốn tới trung tâm hẻm Knockturn.

Lucius chỉ cần liếc mắt đường Draco đi liền biết.

Anh đã cùng đi với ba đỡ đầu của mình rất nhiều lần rồi.

Trung tâm hẻm Knockturn cũng không phải chỉ nơi trung tâm ngõ nhỏ này, giống như chỗ sâu trong Rừng Cấm không phải chỉ nơi tận cùng ở Rừng Cấm, trung tâm hẻm Knockturn là chỉ nơi mà phù thủy hắc ám tập trung nhiều nhất.

Ở trong này, nếu không có sức mạnh tuyệt đối thì người thông minh sẽ không vào, giống như sự kiện Harry nhảy vào nơi này năm thứ hai thật sự chỉ là cả thế kỷ mới khó gặp được một lần.

Lucius bình tĩnh đi cùng Draco, cho dù anh biết chỗ sâu trong hẻm Knockturn thì pháp thuật của bất kỳ một phù thủy hắc ám nào cũng có thể làm mình đi gặp Merlin, nhưng anh vẫn không để mình được phép run rẩy, cũng không để bất kỳ kẻ nào nhận ra được mình đang hoảng sợ.

Chỉ có như thế, thì khi tiến vào trung tâm hẻm Knockturn, bạn mới có thể không bị “quấy rầy”.

Mười phút sau, bọn họ đi tới tiệm Borgin Burke.