Đoàn Harry vừa mới lên bờ, đúng lúc đụng phải Draco đang rất khí thế. Sau đó, Draco và Ron vừa gặp mặt liền không vừa mắt, rồi Ron xúc động mà giữ chặt tay Harry nói: “Harry, đừng để ý đến nó, cả nhà Malfoy đều là Slytherin, các phù thủy hắc ám đều từ đó mà ra cả, chúng chính là thủ hạ của người kia.”

Harry không ngờ Ron lại cực đoan như vậy, vừa định khuyên nhủ lại nghe thấy Draco cười nhạo một tiếng, khinh thường nhìn Ron: “Tao có nhìn nhầm không nhỉ? Ai thế này? Áo chùng cũ, tóc đỏ, mày chắc chắn là nhà Weasley đúng không – cái gia đình thuần huyết phải đồ? Sao? Hiện tại nhà Weasley phải ôm chân Cứu thế chủ sao?” – Điệu bộ tao nhã, nhưng lời nói tràn đầy vũ nhục! Quả là Slytherin chính hiệu! Harry liếc một cái xem thường, quyết định không để ý tới bọn họ. Vừa bước đi, đã thấy Ron hét “Harry, chờ mình với!” Ron cũng đang định phản bác lại, nhưng thấy Harry đã muốn đi xa rồi, liền nhanh chóng chạy theo.

“Đến đông đủ cả rồi chứ?” – Hagrid nói xong đưa bọn nhỏ đến cửa chính của lâu đài, gõ cửa.

Một nữ phù thủy mặc áo chùng màu lục, khí chất nghiêm nghị bước ra. “Cảm ơn bác Hagrid.”

“Không có gì, giáo sư McGonagall.”

Giáo sư McGonagall đưa đám học sinh năm nhất vào trong lâu đài, tất cả đang trầm trồ trước vẻ đẹp lộng lẫy của nó, lại bị mấy con ma làm cho sợ hãi.

Harry thích thú nhìn trần lâu đài, với một bầu trời đầy sao. Harry thích xem sao, thế nên cậu rất thích trần nhà này.

Đến khi mọi người tạm ổn định, Harry tự nhiên nhìn về phía bàn giáo sư. Severus trừng cậu, hiển nhiên là muốn cậu không nên tỏ vẻ quen biết! Mà Ron bên cạnh cũng nhìn theo Harry, thấy Severus, sau đó đương nhiên cũng thấy Severus trừng Harry.

“A, Harry, mình biết lão, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra. Năm anh trai mình đều nhắc đến lão. Lão là chủ nhiệm nhà Slytherin – lão dơi già bóng nhờn bất công.”

Harry nghe được đánh giá của Ron về giáo sư nhà mình, nguy hiểm híp mắt lại. Lão dơi già bóng nhờn? Ai cho phép bọn họ được chửi bới giáo sư nhà cậu như thế? Bóng nhờn sao? Từ khi Harry đến nhà Severus học, cậu đã uy hiếp Severus mỗi ngày đều phải gội đầu, hiện tại cũng có chút… nhưng mà không đến mức bóng nhờn. Hừ, dám chửi giáo sư nhà ta, Ron, ta nhớ kĩ ngươi!

Ron đang đắc chí, tự cho mình là người biết nhiều, không nghĩ là mình đã bị ghi hận.

Giáo sư McGonagall cầm một chiếc mũ cũ nát, đặt trên ghế.

Mũ phân loại…. Quả đúng là bẩn…. Harry cảm thán, sau đó lại nghe được tiếng ca khủng khiếp của nó.

Trời ạ, quả thực là tra tấn! Harry không chút do dự tự ếm một bùa Bịt tai – Hoàn toàn không nghe thấy gì.

Nhìn thấy chiếc mũ dừng hát, cậu mới hủy bỏ bùa.

“Hiện tại ta gọi đến tên ai, trò ấy tiến lên đội mũ, ngồi xuống ghế.” – Giáo sư McGonagall nói – “Hannah Abbott!”

Một cô bé hai má hồng hồng, có bím tóc vàng nhanh chóng bước lên, đội mũ, ngồi xuống. Một lát sau chiếc mũ hô “Hufflepuff.”

“Susan Bone!”

“Hufflepuff!” – Mũ lại hô, Susan nhanh chóng chạy đến ngồi bên cạnh Hannah.

“Terry Boot!”

“Ravenclaw!” [cái này là trích luôn từ trong truyện ra]

Harry có chút không kiên nhẫn, mãi cũng đến một người mà cậu biết – Hermione.

“Cô bé, Ravenclaw thế nào? Nơi đó rất thích hợp với trò, có cả một thư viện riêng, có rất nhiều tư liệu quý, những người yêu thích học tập đều muốn vào đó. Thế nào? Muốn đi không? Đương nhiên Gryffindor cũng hợp với trò…” – Nón phân loại hỏi, vì Harry ma lực dư thừa, nên có thể nghe rõ ràng.

“Được rồi, phải đi Ravenclaw.” – Cái thư viện riêng đó quả thực là hấp dẫn, cho nên Hermione quyết định vào đó.

Một lát sau. “Harry Potter!” – Sau đó là một tràng ồn ào phía dưới.

“Vừa rồi là Harry Potter đúng không?”

“Chính là Harry Potter kia phải không?”

Phía dưới nhốn nháo bàn tán, Harry không thèm để ý, tiêu sái đi lên, kết quả vừa cầm nón lên, chưa đội vào, đã thấy nón phân loại hô to “Slytherin!”

Khóe miệng Harry nhếch lên. Toàn trường vì quyết định này mà ồ lên.

Nói giỡn sao, cứu thế chủ vào Slytherin? Nón phân loại hỏng rồi đúng không? Có phải là nó già quá rồi? Cần đem đi sửa chữa? Thế nhưng nó lại ném Cứu thế chủ vào chuồng rắn! Không thể nào, Slytherin là nơi sản xuất phù thủy hắc ám, sao cứu thế chủ có thể đến đó được? Mọi người oán giận, lại càng bàn tán ồn ào hơn.

Severus ngồi trên bàn giáo viên trừng mắt nhìn Harry, y đương nhiên biết tên yêu quái này là một Slytherin không hơn không kém! Được rồi, y thừa nhận nhìn thấy cảnh Dumbledors sợ tới mức đưa nhầm con gián lên miệng, trong lòng thập phần vui sướng.

“Được rồi! Im lặng!” – Giáo sư McGonagall hô to, khiến cho tất cả trật tự. Harry đi về phía bàn Slytherin, mọi người quên phản ứng.

Ron u oán nhìn Harry đi về phía Slytherin, sau đó hung hăng trừng nón phân loại: Cái mũ này chắc chắn là hỏng rồi, sao có thể cho Harry vào cái nơi quỷ quái đó chứ?

Được rồi, nón phân loại cũng thực vô tội, vì oán niệm của Harry phải nói là…… rất nghiêm trọng. Vừa được cầm lên tay, nón phân loại đã cảm nhận được đứa nhỏ này suy nghĩ: Thật bẩn thỉu, có lẽ nên tẩy rửa đi? Có khi phải tiêu độc nữa? Dùng cái gì tiêu độc bây giờ? Ngâm một ngày một đêm, sau đó cho vào nồi đun sôi, cuối cùng cho quét qua tia tử ngoại…. Có khi như thế mới hoàn toàn tiêu độc.

Nón phân loại sợ hãi, cho nên nhanh chóng ném tên nhóc này đến Xà viện, thậm chí những lời Dumbledore dặn đều quên sạch. Đến khi nó phản ứng được thì chuyện đã rồi.

Nhưng mà nón phân loại càng thêm bi phẫn, vì những tiểu phù thủy kế tiếp đều nơm nớp lo sợ, lo rằng cái nón vừa già vừa xấu này phân sai nhà cho bọn chúng.

“Ron Weasley!” – Ron tiến lên phía trước, nhận lấy nón phân loại, do dự xem có nên đội hay không, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí nói với giáo sư McGonagall: “Giáo sư, cái nón này hỏng rồi, nó phân Harry đến Slytherin! Con không muốn nó phân loại, con muốn trực tiếp đến Gryffindor.”

Được rồi, tiểu sư tử dũng cảm, người khác cùng lắm chỉ len lén bàn tán ở bên dưới, vậy mà cậu ta dám nói thẳng ra? Harry tủm tỉm cười nhìn Ron, cảm thấy tiểu sư tử này thật là…….Rất khả ái!

Vì hành vi của Ron, cả sảnh đường lại biến thành cái chợ, mà nón phân loại cũng bực tức không kém “Gryffindor! Lỗ mãng, ngu xuẩn, chỉ có Gryffidor!!!”

Sau đó, các học sinh Gryffindor liền nổi giận! Cái gì gọi là “Lỗ mãng, ngu xuẩn, chỉ có Gryffindor!”? Mà lúc này mặt Dumbledore đã muốn vặn vẹo. Thế nên tâm tình của Severus rất tốt.

Giáo sư McGonagall căng thẳng, được rồi, nón phân loại nói như thế về Gryffindor, bà cũng rất tức giận, nhưng làm một giáo viên, vẫn phải chỉnh đốn trật tự trước đã. “Im lặng!”

Sau đó việc phân loại tiếp tục tiến hành, không lâu sau “Draco Malfoy!”

Một tiểu quý tộc tóc bạch kim không nhanh không chậm tiêu sái bước đến, nhận lấy nón phân loại, sau đó nheo đôi mắt xám, nguy hiểm cười. Nón phân loại cảm thấy mình bị một luồng khí đè nén, “Ta nghĩ ngài biết là ta nên đến chỗ nào, đúng không?” – cho dù là uy hiếp nhưng cũng không hề mất đi phong cách quý tộc.

Harry cười, nhìn tiểu quý tộc tóc bạch kim mấy năm qua trưởng thành không ít, trong lòng đột nhiên có cảm giác “Nhà có con lớn”.

“Slytherin chết tiệt, chỉ có Slytherin tà ác mới có thể uy hiếp ta!!!”

Harry thề, khi cậu nhìn thấy khóe miệng tên nhóc kia nhếch lên, cậu biết ngay là nó cố ý. Chắc chắn là nó ghét cái mũ kia, không muốn cái thứ không được đẹp lắm ấy chạm vào mái tóc bảo bối của mình.

Chỉ là, nón phân loại vừa hô Slytherin, tất cả Slytherin ngồi trong đại sảnh đều nở ra nụ cười giả tạo đầy nguy hiểm, ánh mắt nheo lại, cả các giáo viên cũng thế… Vì thế nhiệt độ của toàn bộ đại sảnh đường nhất thời giảm xuống mười độ!

Cái nón phân loại này là di vật của Gryffindor đúng không? Tưởng nói cái gì, thế mà hiện tại đều đắc tội với hai nhà! A ha! Phải nói nó là thiên tài sao?

Draco đi đến chỗ huynh trưởng nhà Slytherin, hỏi chuyện một lát, rồi đến ngồi bên cạnh Harry.

Lúc phân loại, Harry có chú ý tới vài người, họ không có họ, trong đó có hai người được phân đến Slytherin, còn bốn người khác đến các nhà khác. Harry biết, đây là mấy đứa nhóc năm đó cậu cứu được.