Hai người tách ra.

Thực bình thường. Không quen thì tách ra.

Có bao nhiêu người nương tựa lẫn nhau mười mấy năm nhưng đến cuối cùng vẫn ngày càng xa nhau? Huống chi là bọn họ, chưa từng nương tựa lẫn nhau, càng đừng nói mười mấy năm. Vợ chồng ly hôn, người yêu chia tay, mỗi giây mỗi phút đều có. Bọn họ tách ra thì có gì kỳ quái?

Harry cũng vẫn cứ đi qua mỗi ngày với Scor, sinh hoạt không có gì biến hóa, chẳng qua thân ảnh bạch kim kia rất ít xuất hiện mà thôi.

Khi người đó còn ở bên cạnh, Harry luôn nghĩ: “Sao tới chỗ nào cũng có thể gặp.” Nhưng khi người kia đi rồi Harry mới phát hiện hai người bọn họ giao lưu thiếu đến đáng thương, chỉ cần anh không tận lực đi tìm kiếm, anh còn không có biết được tin về người kia.

Thỉnh thoảng Hermione và Ron sẽ mang Rose đến nhà chơi. Bọn họ cũng nhận thấy căn nhà không bình thường nhưng họ không nói gì. Ron phẫn nộ, chân tay luống cuống, sợ hãi làm Harry đau khổ nên không dám mở miệng, Hermione lại trầm mặc.

“Hai người cần tách ra một thời gian.” Hermione chỉ nói một câu như vậy. Nữ phủ thủy cơ trí có cùng quan điểm với Zabini.

Hai người quá thuận lợi. Bọn họ còn chưa từng cãi nhau, dù có cáu kỉnh thì cũng chỉ một lúc là giải quyết. Quan hệ của hai người giống như có dầu bôi trơn, bánh răng vận chuyển tài tình tránh được mọi ma xát. Bọn họ cần làm lạnh một thời gian, tránh ‘tình yêu cuồng nhiệt’, cần tỉnh táo lại. Một đời người rất dài rất dài, có thể sẽ phiền chán người mình đã từng yêu nhất. Giống như lời thề dài dòng ở hôn lễ, thật sự nguyện ý không xa rời, bao dung đối phương?

Quan hệ của hai người nghiêng về một bên.

Từ theo đuổi đến xác định quan hệ, luôn là Malfoy chủ động. Nhưng duy trì một cuộc tình không phải đơn giản ai chủ động là được, chuyện của hai người, dù một người có ba đầu sáu tay thì cũng không làm được. Hiện tại đến lượt Harry chủ động, lựa chọn đi tới hay là lui về phía sau.

Hermione biết hai người này yêu nhau nhưng vẫn cứng ngắc. Nhưng trong cuộc sống không phải chỉ cần yêu nhau là có thể giải quyết mọi chuyện. Có bao nhiêu người yêu nhau rồi lại không thích hợp nắm tay nhau đi suốt cuộc đời?

Có lẽ lần này chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ, vậy lần sau thì sau? Lần sau nữa?

Không nghĩ nhiều như Hermione, Ron chỉ đơn thuần cho rằng tên khốn Malfoy lừa gạt tình cảm người bạn tốt nhất của mình.

Đừng để tao nhìn thấy mày! Nếu không tao sẽ đấm gãy mũi mày! Ron thề.

Nhưng gần đây tin về Malfoy ít đến đáng thương. Ngay cả ở thế giới pháp thuật chật hẹp nhỏ bé, anh cũng chưa thấy Malfoy, nhưng không có khả năng anh ta luôn ở công ty không đi đâu chứ!

Thế giới pháp thuật gió êm sóng lặng. Nếu để những cái tên ngu xuẩn của thế giới pháp thuật biết hai người tách ra thì họ nhất định sẽ làm ầm ĩ đến mức đại lục đối diện cũng biết!

Nhưng Ron không nhìn thấu thái độ của Harry.

Ron không tưởng tượng được Harry nên mang thái độ gì đối mặt mới là chính xác nhưng Harry hiện tại rất mất tự nhiên. Vẫn ôn hòa như trước, nụ cười cũng không thay đổi nhiều nhưng Ron thần kinh thô lại có trực giác sắc bén cảm thấy Harry đang cố gắng giống như khi Malfoy chưa xuất hiện, coi như Malfoy chưa từng xuất hiện.

Không bình thường, rất không bình thường.

Harry làm Ron không hiểu, Malfoy càng làm Ron không hiểu.

Malfoy rất muốn ở bên Harry nhưng sao đến lúc thành công lại rút lui? Thật sự không giống phong cách Malfoy. Chẳng lẽ là bỗng nhiên chán, không muốn tiếp tục? Nhưng cái người kiên định đứng bên Harry, nắm tay Harry, ôm Harry… Chán?

Ron nhìn Rose và Scorpio chơi đùa, đau đầu.

Có ở bên nhau hay không, sao đến hai người bọn họ lại phức tạp như vậy?

Harry không biết nên có thái độ như thế nào. Anh cũng không muốn như vậy. Như thế càng không thể làm gì, anh cũng có chút kích động.

Chỉ… Chỉ là để anh ấy đi ngủ phòng cho khách mà thôi, chỉ không muốn làm tình mà thôi, chẳng lẽ đó là nguyên nhân? Chẳng lẽ mục đích cuối cùng của Malfoy sau khi ẩn núp lâu như vậy là làm tình? Harry nhếch miệng, đột nhiên anh cười to. Chỉ là vì mục đích đó thì anh ta có tư cách gì để Harry Potter nhận lời cầu hôn?

Harry mỉm cười, ngẩng cao đầu đi về phía trước. Cứu thế chủ, có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình, cũng cố chấp vì nó.

Bế tắc. Anh ta không lùi bước, mình cũng không nhượng bộ.

Draco đứng trước cửa sổ quan sát bên ngoài.

Chờ một lát, đợi lát nữa.

Người đánh vỡ sự bế tắc này không phải Harry, cũng không phải Draco mà là Scorpio.

“Cái gì? Bị một người phụ nữ đón đi rồi?” Harry cắm tay vào túi áo.

Cuối mùa thu, Anh đã rất lạnh, không khí lạnh lẽo như có thể tiến vào từ những nút thắt áo gió, lạnh vào tận xương.

Một cô giáo trẻ tuổi khẳng định gật đầu: “Scorpio cũng biết người đó nên tôi để người kia đón Scorpio đi.”

Harry rụt cổ vào trong khăn, anh gật đầu: “Cám ơn cô.”

Đại khái là Hermione đón Scor đi chơi. Harry không lo lắng.

Đến 6h chiều.

Harry buông văn kiện trong tay, anh cảm thấy ngôi nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Anh vừa định mở miệng gọi Scorpio thì lại phát hiện con không ở nhà.

Đồng hồ vẫn chuyển động, kim dài chỉ số 6 và đang yên lặng tới gần số 7. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã có ánh đèn.

Sao Hermione còn chưa đưa Scorpio về? Muốn Scorpio ngủ ở đó sao? Harry thầm nghĩ, nhíu mày.

Harry lấy đũa phép ra, vung đũa phép, từ đầu đũa phép phun ra một dải sáng màu bạc, một con hươu nhảy ra, không cần Harry nói chuyện nó cũng hiểu ý Harry, nó nhẹ nhàng nhảy qua nóc nhà, trong trời đêm xẹt qua một ánh sáng bạc xinh đẹp.

Harry không lo lắng nhưng tin thần hộ mệnh mang về lại làm Harry trừng lớn hai mắt.

“Scorpio không có ở chỗ tớ.” Hermione không biết chuyện gì xảy ra.

Hermione không đi đón Scorpio, Scorpio cũng không ở chỗ Hermione. Nếu không phải Hermione đi đón, vậy là ai? Harry thấy tim mình đau.

Scorpio bị một người phụ nữ đón, người phụ nữ mà anh biết? Trừ bỏ Hermione và Ginny, Scorpio còn biết người nào?

Harry vội vàng cất đũa phép vào người, vội vội vàng vàng thay giầy, vươn tay muốn kéo cái áo gió trên giá áo. Giá áo gấp khúc chặt chẽ ôm lấy cổ áo, mặc Harry kéo như thế nào cũng không kéo xuống được. Harry mặc kệ, anh buông ra, đóng sầm cửa lại rồi chạy tới trường học của Scorpio, cũng mặc kệ cửa nhà đã đóng hay chưa.

Cơn gió lạnh lẽo thổi tới, gió lạnh không khoa trương tới mức cắt da cắt thịt nhưng ở ngoài lâu thì cũng có thể lạnh tay lạnh chân chết lặng. Nhưng Harry lại thở hổn hển, há mồm hô hấp, không khí lạnh lẽo xâm nhập yết hầu làm Harry ho khan không ngừng.

Trường học đã không còn ai, trừ bỏ ngọn đèn đường nhu hòa, ngôi trường to như vậy lại tối đen làm Harry rùng mình.

Scorpio đâu?

Harry cắn môi, môi anh trắng bệch. Lúc ấy tại sao không sớm phát hiện sự lạ thường!

Harry rút đũa phép ra, nhìn bốn phía không ai, anh cắn môi dưới, anh gọi thần hộ mệnh.

Harry mong đợi là một người quen nào đó đón Scorpio đi, có lẽ, có lẽ là bác Weasley đón Scor đi cũng không chừng…

Harry cảm thấy suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn. Anh cứng ngắc đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt xanh thẫm xuyên thấu qua cửa trường nhìn vào bên trong, chờ thần hộ mệnh trở về, giống như phạm nhân chờ đợi phẩm phán.

Nhưng mặc kệ Harry có hy vọng nghe được bên kia trả lời khẳng định thế nào, thần hộ mệnh vẫn chỉ mang đến một tin tức —— Scorpio không có ở đó.

Harry cố gắng làm mình tỉnh táo lại nhưng đầu anh hỗn loạn, suy nghĩ phức tạp giống như máy tính đã đầy, vận hành một cách thong thả.

Ai có khả năng mang Scorpio đi? Hermione không, Ginny không, bác Weasley cũng không, chẳng lẽ là Luna? Không, Scorpio và cô ấy cũng không quen thuộc, Scor sẽ không đi cùng. Không biết như thế nào, trong đầu Harry hiện lên khuôn mặt cuồng loạn của Bellatrix. Không, bà ta đã bị nhốt vào Azkaban, không có khả năng đi ra, càng không thể biết sự tồn tại của Scorpio… Không đúng, có khả năng, bà ta biết! Một tháng trước mình đã công bố sự tồn tại của Scorpio, bà ta biết Scorpio! Bà ta có thể chạy ra Azkaban một lần thì có khả năng chạy ra lần thứ hai! Bà ta có thể dùng lời nguyền độc đoán…

Không, nhất định không phải như vậy! Harry cố gắng loại bỏ ý tưởng đáng sợ đó ra khỏi đầu.

Harry chỉ có thể giơ đũa phép lên, một lần lại một lần gọi thần hộ mệnh, một lần lại một lần hỏi những người phụ nữ mình biết. Harry đứng ở cửa trường học chỉ có mấy người đi qua, không chịu hoạt động một bước —— nói không chừng Scorpio ở gần trường học? Ánh huỳnh quang xinh đẹp một lần lại một lần lóe lên trong đêm đen, Harry không để ý có Muggle phát hiện hay không.

Harry không biết mình ở bên ngoài bao lâu. Anh nghe tin truyền đến, từ thấp thỏm trở nên chết lặng.

Harry giật giật tay chân có chút cứng ngắc mà, đột nhiên anh cảm thấy rất lạnh.

Draco đã không ngủ ngon rất nhiều ngày. Anh làm việc giống như nổi điên, anh muốn dùng công việc chôn mình. Nhân viên nơm nớp lo sợ ngồi trong phòng làm việc không dám đi trước, mặc kệ hiện tại đã sớm qua thời gian tan tầm. Boss còn đang mất mạng tăng ca, bọn họ làm sao dám đi trước?

Tiết tấu bận rộn của Draco bị một thần hộ mệnh cắt đứt.

Đó là một con rái cá linh động khéo léo, nhanh chóng tiến vào, mang đến lời nhắn của Hermione.

“Harry và Scorpio hình như đã xảy ra chuyện, so với chúng tôi, anh đi sẽ lẽ tốt hơn.”

Draco mới đầu còn ngẩn người. Văn phòng rộng thoáng dưới ánh đèn, có thể tinh tường thấy cằm anh toát ra chút râu màu xanh. Malfoy luôn chú trọng hình tượng hiện giờ không gọn gàng, y phục nhăn nhúm, hốc mắt đen sì, hai mắt đầy tơ máu.

Draco lập tức đứng lên, không để ý quần áo tóc tai, anh lấy đũa phép chuẩn bị độn thổ.

“Thưa ngài, hôm nay phu nhân Narcissa nói ngài nhất định phải về…” Thư kí sợ hãi nhắc nhở.

“Ta có việc.”

Thư kí nhếch môi, nhìn Draco vội vàng lấy áo khoác ra, nâng đũa phép, anh nói nhanh: “Thưa ngài, trong công ty không thể độn thổ…”

Draco hấp tấp chạy xuống, chỗ nào còn có tư thế của một Malfoy.

Thư kí nhìn ông chủ biến mất thì thở ra.

Cho dù là độn thổ Draco cũng thấy quá chậm, anh hận không thể vừa suy nghĩ vừa hành động.

Draco xuất hiện trước cửa căn nhà nhỏ kia. Không có gì khác thường, đèn trong phòng xuyên qua rèm cửa, qua khe hở anh còn có thể thấy những tờ giấy để lộn xộn trên bàn, tùy ý giống như chủ nhân của nó chỉ đi uống chén trà.

Cái gì chờ Harry chủ động đều bị Draco quên, anh vội vàng bước đến, vừa định gõ cửa thì cánh cửa lại mở ra.

Cửa không khóa. Draco nắm thật chặt tay.

Trong nhà không có ai. Harry và Scorpio đều không có ở nhà, nhưng đèn trong phòng khách vẫn sáng, đèn phòng bếp cũng sáng, giá treo quần áo còn có áo gió của Harry.

Harry đâu?

Dù trong mắt đầy tơ máu nhưng Draco vô cùng bình tĩnh. Anh cũng không ở lại mà xoay người đi.

Harry vô ý thức đi về ngôi nhà nhỏ bé của mình. Harry nghĩ có lẽ khi về đến nhà, Scor đáng yêu nên bị đánh đít sẽ vui vẻ chờ ở cửa nhà.

Đột nhiên một thân ảnh xuất hiện, áo choàng rộng thùng thình, bước chân vội vàng.

Harry mở to hai mắt nhìn, nhìn người kia ngày càng gần, rất nhiều rất nhiều thứ nghẹn trong ngực làm Harry không biết phản ứng thế nào.

“Sao lại mặc phong phanh vậy?” Nhìn thấy Harry, Draco nói. Anh cau mày, không kiên nhẫn trách cứ rồi cởi áo choàng nhiều nếp nhăn của mình choàng lên người Harry, không nói một lời bọc kín người kia.

Harry nhìn đối phương tiều tụy, anh gian nan nói: “Scorpio… Không thấy.”

“Cái gì?”

Harry nhìn Draco nhíu mày, kích động nhếch môi, anh vội vội vàng vàng giải thích: “Khi, khi em đi đón Scor, cô giáo nói cho em biết con đã được bị một người phụ nữ đón đi, em tưởng là Hermione đón Scor đi chơi, nhưng hỏi Hermione thì cô ấy nói không đón, em hỏi những người khác, họ đều nói không có. Em sẽ đi tìm Scor, Scor sẽ không bị Bella đón đi!”

Câu nói hỗn loạn không ăn khớp làm Draco đau lòng. Anh vươn tay đặt lên vai Harry, nhẹ giọng an ủi: “Bình tĩnh một chút Harry.”

“Em rất bình tĩnh!” Harry trả lời.

“Vậy bình tĩnh hơn nữa.” Draco nhìn vào đôi mắt xanh đang bối rối, “Đừng sợ.”

“Em không sợ!” Harry bắt lấy tay Draco, từ đầu ngón tay đến mũi chân, không có chỗ nào là không lạnh như băng.

Draco cảm thấy Harry lạnh như băng ấm, anh vươn tay ôm lấy Harry. Draco cố gắng làm giọng mình nhẹ nhàng hơn: “Không sợ hãi mà lạnh thế này?”

Tay Draco ấn đầu Harry, ép Harry vào sát mặt mình. Cảm giác râu mới nhú cọ xát vào làn da, mùi bay vào mũi cũng không phải mùi hương nam tính mọi khi mà là mùi mồ hôi.

Harry ngây ngốc tựa vào bờ vai người yêu, nhiệt độ từ từ tăng trở lại. Harry cảm nhận lực lượng trên cánh tay Draco, đột nhiên anh thấy an toàn.

Harry cọ cọ áo sơmi của Draco, hơi thở ấm áp phả vào bả vai anh.

Nhiệt độ ấm áp trên vai làm Draco thả lỏng một chút. Anh muốn vỗ lưng Harry nhưng trên lưng mình lại bị một đôi tay ôm chặt. Harry chôn mặt trên vai Draco, vươn tay ôm lấy bả vai dày rộng của người yêu.

Nhìn Harry, cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, Draco mềm mại trong nháy mắt.

Thôi, mặc kệ phân phòng ngủ hay bị động, mình đều cuốn lấy Harry.