Bà Rhett mấy ngày nay luôn tâm thần bất định.

Từ khi cái người thần bí ngày đó đến nhà Potter, bà có chút lo sợ. Người đàn ông thần bí kia gõ cửa nhà Potter gia môn, sau đó Potter mở cửa. Cách một hàng rào, bà có thể thấy rõ sắc mặt Potter cực kém, thậm chí không muốn cho người thần bí kia vào nhà, nhưng người đó thò chân vào, cúi đầu, đương nhiên, người kia cao hơn Potter, nói với Potter gì đó, Potter không tình nguyện tránh ra cho người kia đi vào.

Ngày hôm sau người kia lại tới nữa, bà Rhett còn không nghe thấy cửa hàng xóm mở ra, vừa ngẩng đầu, người kia đã đứng ở cửa nhà Potter. Thật kỳ quái!

Anh ta gõ cửa nhưng không có ai. Đúng rồi, sáng hôm nay Harry có nói dẫn Scorpio đi ra ngoài chơi, vì để Scor giận hai ngày hết giận. Bà vẫn làm việc của mình, ánh mắt lại nhìn chằm chằm người kia. Con người cao ngạo kia chắc sẽ khinh thường đứng ở cửa chờ Harry về. Với tính cách của anh ta, đại khái sẽ hừ lạnh một tiếng nghênh ngang đi.

Nhưng khác với dự kiến của bà, một người nhìn qua cao ngạo như thế lại ngoan ngoãn dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cỏ dại mọc vô cùng tốt trong vườn hoa nhà Potter chờ Potter về.

Bà Rhett lại bắt đầu nghĩ người này là ai? Lần trước gặp mặt đã thấy khó hiểu người này rất quen, khi người kia vào nhà Potter bà mới để ý tóc người kia giống Scorpio, chẳng qua tóc Scorpio mềm mại hơn. Chẳng lẽ là người thân? Nhìn Potter không vui lòng, khẳng định không phải thân thích tính tốt gì.

Bà Rhett âm thầm lắc đầu. Bà ngẩng đầu nhìn người kia, ai ngờ vừa vặn người kia cũng nhìn sang đây.

Bà Rhett sửng sốt, lại vội vàng cười, nhiệt tâm tiếp đón: “Cậu Potter mang Scorpio đi chơi, anh tới nhà tôi ngồi một chút?”

Người kia lắc lắc đầu, bà Rhett cũng không để ý, nói như vậy cũng chỉ là khách sáo.

Tưởng rằng người kia nhiều nhất chỉ chờ nửa giờ. Khi bà Rhett cắt tỉa cành lá tưới nước xong, bón phân, lại hưởng thụ một ly cà phê thêm đường ở vườn thì đã là hai giờ sau. Bà Rhett đứng lên thu dọn bà, vô ý quay đầu, kinh ngạc phát hiện chàng trai lưng thẳng tắp có vẻ cao ngạo vẫn đứng trước cửa nhà Potter.

Người kia rất sắc bén, bà vừa nhìn chưa đến 5 giây, anh ta đã xoay đầu lại, ngũ quan không chút biểu tình lãnh đạm, bình tĩnh mạnh mẽ.

“Anh đến nhà tôi ngồi chờ cậu Potter về nhà đi.” Lần này bà Rhett thật tâm mời.

Người kia khẽ gật đầu tỏ vẻ biết ơn, động tác đơn giản như thế mà anh ta làm rất xinh đẹp: “Không cần đâu phu nhân.”

Giọng nói trầm thấp triệt để bắt được tim bà Rhett, người thanh niên kia có cổ họng tốt. Bà Rhett cũng bắt đầu thích anh chàng này. Phụ nữ hoặc nhiều hoặc ít đều là hiệp hội thính giác + bên ngoài a!

Nhân phẩm kém? Bà Rhett hoài nghi lắc lắc đầu, cầm công cụ làm vườn vào nhà.

Khi bà ngồi ở vườn nhặt rau, Potter trở lại.

Bà Rhett rất rõ ràng thấy ánh mắt người kia sáng hơn một chút, vô cùng tự nhiên đi đón, ôm lấy Scorpio, một tay cầm gói to trong tay Potter, động tác rất quen thuộc giống như bọn họ chính là người một nhà. Người kia rất cao, Potter mới đến bờ vai của anh, anh ta một tay ôm Scorpio, một tay cầm gói to, tầm mắt chuyên chú nhìn Potter cúi đầu tìm chìa khóa. Có trong nháy mắt, bà Rhett cho là bọn họ là người một nhà, ba mẹ cùng con trai.

Người kia sáng ngày thứ hai đi cùng Potter. Scorpio mơ mơ màng màng giống như thường ngày nhưng người ôm cậu bé là vị kia. Bả vai người kia to hơn Potter, đại khái là vì cao nên Scorpio thoải mái tựa vào vai anh ngủ ngon. Vị kia ôm Scorpio đứng trước cửa, chờ Potter khóa cửa rồi cùng đi.

Đại khái là bà Rhett nhìn lâu, người kia quay đầu, nhìn bà Rhett. Anh chàng kia không phản ứng gì, chỉ lạnh lùng gật đầu rồi quay lại nhìn cậu Potter, cao ngạo, nhưng bà cũng không ngại. Potter khóa cửa, trầm mặc đi đến gần người kia, sắc mặt vẫn không tốt lắm nhưng không cứng ngắc như hôm trước.

“Bà Rhett, buổi sáng tốt lành.” Potter mỉm cười gật đầu.

“Chào buổi sáng.” Bà Rhett cắt một bông hồng đẹp nhất đưa cho Potter, cười tủm tỉm nói: “Cho cậu, cũng coi như lễ gặp mặt người kia.”

Potter liếc người lạnh lùng đứng cạnh mình, cười cầm lấy bông hoa.

Bà nhìn hai người đi dọc theo con đường, không nói nhiều với nhau nhưng vẫn luôn đi cạnh nhau.

Rồi người kia thành khách quen nhà Potter.

“Malfoy, không cần mua cho Scorpio nhiều kem.”

A, thì ra người kia tên Malfoy.

Bà vừa ngẩng đầu thì thấy Potter và Malfoy cùng đi về.

Scorpio cầm kem, kem socola hòa tan dọc theo tay rơi xuống đất. Potter sẽ ngồi xổm xuống lấy ra khăn tay lau, còn nhỏ giọng: “Không được rớt vào quần áo.”

Bà Rhett luôn cảm thấy Potter kỳ thật càng giống mẹ.

Malfoy đứng bên cạnh luôn trộm chớp chớp mắt với Scorpio, hoàn toàn không thấy lạnh lùng cao ngạo. Scor liếm kem cười vui vẻ như con chuột trộm được gạo.

Bà Rhett đi mua thức ăn cũng có thể nhìn thấy hai người.

Malfoy phụ trách đẩy xe đến tủ lạnh. Màu tóc xinh đẹp và ngũ quan anh tuấn nổi bật hấp dẫn không ít nữ tính chú ý. Bà Rhett quay đầu thì thấy hai người bọn họ.

Malfoy mặt không đổi sắc lấy đồ ăn để vào trong xe, Potter đi theo phía sau cầm những thứ kia để lại vào tủ lạnh. Nhìn hai người, bà buồn cười.

“Chồn thối chết tiệt, anh muốn làm gì!”

Bà Rhett kinh ngạc, thì ra Potter luôn ôn hòa cũng có lúc tức đến khó thở như vậy.

Malfoy dừng lại nhìn Potter: “Scorpio bảo anh mua nhiều kem.”

“Thì ra trước khi đi Scor kéo anh là muốn nói cho anh cái này!” Potter giận, anh nhìn xe đầy ự, “Quá nhiều!”

Malfoy nhún nhún vai, bộ dáng có chút vô lại, lần thứ hai làm bà Rhett mở rộng tầm mắt ——Malfoy lạnh lùng cao ngạo không ai bì nổi đâu!

Những cô gái vây xem ngầm hiểu cười trong lòng, ánh mắt có ý khác đảo quanh hai người. Potter có chút ngại ngùng, đẩy xe muốn rời khỏi nơi ‘quỷ dị’ này: “Chúng ta đi mua chút nước quả.” (Hủ mọi nơi =)))

Malfoy đột nhiên cười, ngoan ngoãn đi theo Potter, còn thuận tay cầm mấy hộp kem từ tủ lạnh quỹ.

A, Scorpio sẽ rất vui vẻ.

Malfoy như ở nhà Potter vì bà Rhett buổi tối cũng nhìn thấy Malfoy.

“Potter? Đã trễ thế này còn đi ra ngoài?” Bà Rhett nhìn đồng hồ, giờ là 8h.

Potter dắt Scorpio cười cười: “Dẫn Scor nhìn kịch trường bé bọt biển. Scor vẫn luôn la hét muốn đi nhìn.”

Bà Rhett nhìn về phía Malfoy đứng ở phía sau Potter không lên tiếng, âm thầm buồn cười: chẳng lẽ Malfoy cũng muốn đi nhìn?

Potter liếc Malfoy phía sau, thấy Malfoy vẻ mặt không tình nguyện, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Nếu không anh về nhà đi, nhiều ngày như vậy anh không về nhà?”

Malfoy hừ lạnh một tiếng.

“Anh thật sự muốn đi theo nhìn bé bọt biển?”

Bà Rhett thực sắc bén phát hiện Malfoy cứng lại một chút.

“Bảo bối muốn ba cùng đi!” Scorpio đột nhiên hô lên, bỏ tay Potter ôm lấy đùi Malfoy.

“Đương nhiên, bảo bối.” Malfoy thu liễm bất mãn ôm lấy Scorpio.

Bà Rhett cười nhìn ba bóng dáng biến mất ở đầu phố, đột nhiên nghĩ ra —— từ từ! Scorpio gọi Malfoy… Ba?!

Bà Rhett đột nhiên cảm thấy thế giới này rất nguy hiểm.

Bà thấy rõ ràng quan hệ của Potter và Malfoy vào một buổi chiều.

Trong vườn chỉ có Malfoy và Scorpio, hai người ngồi dưới ô, một lớn một nhỏ chơi hăng say. Ngẫu nhiên thoáng hiện ánh áng đỏ hoặc tím làm bà ngạc nhiên, đại khái là đồ chơi, bà nghĩ.

“Nữa!” Scorpio cười vui vẻ.

“Chỉ cần bảo bối đáp ứng một điều kiện của ba, ba sẽ dạy con chơi cái này.” Malfoy hướng dẫn từng bước.

Bà vẫn không dừng tay nhưng lại lặng lẽ vểnh tai nghe cẩn thận.

“Bảo bối nhất định nghe lời!” Scorpio thề son thề nắm tay.

Malfoy khẽ cười, thấp giọng: “Nếu con không gọi cha mà gọi mẹ, ba sẽ dạy con chơi.”

“Nhưng…” Cậu bé do dự một chút, “Cha sẽ giận…”

“Sai, là mẹ sẽ giận.” Malfoy cười mỉm sửa đúng.

“Bảo bối đã biết…”

Ánh sáng thoáng hiện lần thứ hai, màu sắc rực rỡ cực kỳ xinh đẹp, Scorpio vui vẻ cười to.

“Scorpio, vào ăn nào.” Potter chưa bao giờ gọi ‘Malfoy vào ăn’.

“Đến đây, cha…” Malfoy híp mắt, cậu bé run run nhanh chóng sửa lại, “Đến đây, mẹ!”

Trong phòng lặng im một hai giây, tiếp theo là tiếng Potter tức đến khó thở mắng: “Malfoy chết tiệt!”