Gặp phải tình huống đặc thù, Ôn Duyên không thể nào không nghiêm trọng hóa thói quen sạch sẽ của mình, nghĩ đến Tạ Sâm từng vuốt ve gương mặt mình cùng với những đợt tiếp xúc trước đó, Ôn Duyên thật sự không có biện pháp bình tĩnh…….. Hắn dùng sức đem khăn ướt ở trên má chà lau, thẳng đến khi mặt bị cọ đến đỏ lên, Tạ Sâm duỗi tay đè tay hắn lại.

Ôn Duyên toan mở miệng, tính tình quật cường định nổi lên, vừa định cùng Tạ Sâm cãi nhau một trận,  kết quả Cốc Vân Phi ở phía trước đột nhiên giảm tốc độ xe nói: “A Sâm?! Cậu xem phía trước lầu hai ban công!”

Tuy rằng Ôn Duyên còn nổi giận,  hắn cũng nhịn không được nghiêng đầu nhìn ngôi nhà lầu trước mắt. Đây là khu dân cư kiểu cũ nằm sát đoạn đường, con đường cũng không tính là rộng rãi, nhưng may mắn lại thông suốt, bởi vì đã bị lãng quên từ lâu, căn bản không có chiếc xe hỏng nào chặn đường.

Ngôi nhà lầu gạch đỏ bên trái như bị cuộc đời vứt bỏ, tường loang lổ u ám, tàn phá không còn gì, liền ở ban công lầu hai rách nát có một nữ nhân, vừa nhìn vào đã thấy mặc một chiếc váy đỏ dài, thoạt nhìn là hướng tới bọn họ trên xe ra sức kêu gọi. Mà dưới lầu, vây quanh đại khái có mười tang thi không ngừng muốn “bò” lên.

Ôn Duyên không nói chuyện, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Sâm, Tạ Sâm cũng không nói chuyện, nhưng thật ra Cốc Vân Phi phía trước lại kìm nén không được: “Xem bộ dáng của nàng ta hẳn bị vây ở đoạn đường này một quãng thời gian rồi, con đường này căn bản không có ai nghĩ đến, nếu chúng ta đi rồi, nàng cũng chỉ có thể……..”

Cốc Vân Phi tuy lời ra khỏi miệng là nói với Tạ Sâm, nhưng mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ nhân trên ban công kia. Tạ Sâm không nói chuyện, Ngô Mộng lại phóng lời nói, “Theo tôi thấy vẫn là nên tính lại, ba anh em Hình gia ở phía sau cũng không phải loại người dễ đối phó, chúng ta ở trong xe chỉ có thể ở lại một người, vốn dĩ đều chỉ dựa vào anh và A Sâm chống đỡ, đằng kia ít nhất cũng mười con tang thi, mạo hiểm như vậy căn bản không đáng giá! Hơn nữa nếu lại thêm một kẻ ăn không ngồi rồi, người có cứu được chúng ta lo cũng không nổi ai.”

Nghe như lời nói vô tâm, nhưng Ôn Duyên lại nhịn không được nhấp môi dưới, Ngô Mộng này dùng từ “ăn không ngồi rồi” kia là để chỉ hắn, huống hồ còn thêm câu “lại thêm một người”

Chỉ là hắn cũng không cảm thấy trong lòng khó chịu gì đó, lời nói của Ngô Mộng thật thực tế, bọn họ không thân chẳng quen, mang một người không có năng lực gì như hắn đi theo, khiến người ta xem không rõ cũng phải nén giận, chỉ là chuyện hắn có không gian, nếu Tạ Sâm không nói, hắn cũng không định cho bất kỳ người thứ ba nào biết đến, hơn nữa lúc này hắn cũng không có tâm tình đi so đo đối phương nói như thế nào, bởi vì hắn đột nhiên phản ứng lại, khi nghe những lời nữ nhân váy đỏ kia nói, trong lòng dâng lên cảm giác quỷ dị từ đâu không rõ.

Là nàng……. Nữ nhân khiến Cốc Vân Phi hoàn toàn biến mất khỏi đội ngũ! Nữ nhân váy đỏ kia, trong 《 Mạt thế thánh quang 》 từng có cường điệu miêu tả qua!

【 Cốc Vân Phi không nghĩ tới chính là, khoảng khắc quay đầu lại, một mạt mỹ lệ đỏ tươi cứ như vậy không dấu hiệu xuất hiện trong tầm mắt hắn! Trải qua những con tang thi vừa rồi, đối diện với hình ảnh này lúc sau, cơ hồ làm Cốc Vân Phi trong lúc nhất thời đình trệ ở hô hấp. Đó là một gương mặt trắng nõn oánh nhuận, nhan sắc cũng chỉ ở mức bình thường, nhưng thoạt nhìn chính là làm người không lý do thoải mái không được! Mà càng thu hút lực chú ý của Cốc Vân Phi, bên dưới vạt váy đỏ loáng thoáng lộ ra mắt cá chân, theo đó đi xuống, lại chính là một đôi chân ngọc không mang giày! Ngón chân trong suốt hồng nhuận, mặt trên đều phiếm nhàn nhạt hồng nộn, thoạt nhìn giống trẻ con, lại như là nụ hoa nở ba tháng, kiều nhuận làm người đều không khỏi muốn được sờ một chút. 】

Thời điểm ban đầu hắn trong lòng kỳ thật cũng phun tào, nhìn dáng vẻ bất quá cũng chỉ là một pháo hôi phản diện, dùng độ dài lớn như vậy để miêu tả, rốt cuộc hắn cũng chưa từng thấy vai chính hay vai phụ nào khác được hưởng đãi ngộ này, được lấy phương thức như thế mà xuất hiện!

Chính là thời điểm nhìn thoáng qua, Ôn Duyên từ tận đáy lòng không thể không bội phục “pháo hôi phản diện” này! Nữ nhân này tên là Điền Tâm, không sai, tên này chỉ cần kêu lên, sẽ có cảm giác thực tự nhiên cùng nàng thân mật, ân…….. Nên khái quát nói về nàng như thế nào đây? Nghiêm khắc mà nói đến tận thời điểm bây giờ, hắn đều không nhìn ra địa vị của Điền Tâm, nhưng hắn biết nàng phi thường “lợi hại”. Ân, ở phương diện “đối phó” với nam nhân, cơ hồ mọi việc đều thuận lợi.

Trong nguyên tác trường hợp mọi người cùng nàng gặp nhau cũng không phải như bây giờ, có lẽ là bởi vì chính mình gia nhập, cho nên một ít quỹ đạo đã định đã xảy ra lệch lạc, bất quá này cũng không có ảnh hưởng lớn đến hướng đi, bọn họ vẫn là tương ngộ, tuy rằng đương sự nhiều thêm một người là hắn.

Ôn Duyên cảm nhận được Tạ Sâm liếc mắt nhìn mình một cái, nhưng hắn không nghiêng đầu xem đối phương, mà cẩn thận quan sát nữ nhân trên ban công kia. Cùng miêu tả trong sách không kém bao nhiêu, tướng mạo xem như bình thường, nhưng thoạt nhìn thực sự thuận mắt, váy một màu đỏ diễm lệ, nhưng lại vừa vặn đẹp không diễm tục, làn da trắng nõn, gương mặt may mắn, nhìn tới nhìn lui, tuyệt đối không phải loại nhân vật làm người chán ghét.

Đương nhiên, nếu nàng không giơ tay kêu to nói to thì càng tốt.

“Dựa bên phải dừng lại đi, có thể ở chỗ này gặp được, cũng coi như duyên phận.”

Tạ Sâm nói làm Cốc Vân Phi nhẹ nhõm thở dài một hơi, Ngô Mộng lại khẽ cắn môi. Ôn Duyên không nhìn thấy biểu tình của Ngô Mộng, nhưng nhìn từ tư thế vẫn không nhúc nhích của nàng lại thấy rõ được lập trường.

“Bảo Vệ Bình đi cùng anh đi Vân Phi, chung quanh cũng không biết còn tang thi hay không, chỉ chừa mỗi tôi cùng Ôn Duyên ngồi trong xe không an toàn, lại nói chân Tạ Sâm cũng hỏng rồi, đi qua với anh cũng không tiện?”

Tạ Sâm có chút hơi “khó xử” mà cúi đầu, nhìn từ góc độ của Ôn Duyên thì đó chính là vẻ mặt hoàn toàn không sao cả, thật sự chỉ là vì cúi đầu mà cúi đầu, Tạ Sâm căn bản không quan tâm nội dung bọn họ tranh luận.

Ôn Duyên thu hồi ánh mắt, đây là lần đầu tiên hắn thấy nam chính cũng không quá khiến người ta ghét. Giương mắt nhìn nữ nhân giơ tay múa chân hò hét trên ban công, dù xe này tính năng cách âm rất tốt, nàng kêu gì bọn họ cũng không nghe được, nhưng đại thể vẫn là có thể đoán được, hơn nữa nhìn bộ dáng kinh sợ kia, sợ là âm lượng cũng không nhỏ.

Tang thi sẽ bị thanh âm hấp dẫn, đã trải qua nhiều ngày mạt thế, nàng không có khả năng không biết. Huống chi một nữ nhân chân chính tay trói gà không chặt chỉ biết cầu cứu, như thế nào năm ngày sau khi mạt thế còn sức lực để vẫy tay hò hét? Hơn nữa là ở trên một cái ban công bị hỏng ở lầu hai? Nàng làm thế nào bò lên trên đi? Mấy ngày này, nàng ăn cái gì? Uống cái gì? Lại như thế nào an toàn vượt qua?

Cốc Vân Phi giống như bị thứ gì che mắt, Ôn Duyên thấy hắn đem xe ngừng lại ở một chỗ khá tốt ven đường, cơ hồ không cùng ba người bọn họ tranh luận nữa, nói xuống xe, liền đi xuống.

Ôn Duyên không phải đang xem sách, cho nên hắn cũng không biết suy nghĩ trong lòng của Cốc Vân Phi, nhưng buồn cười chính là, Cốc Vân Phi có thể bất chấp lao đi cứu người là vì một câu nói của Tạ Sâm? Nhưng cũng không ai dám cam đoan nếu Tạ Sâm không nói, Cốc Vân Phi liền không đi cứu nữ nhân kia, dù sao cũng khó đoán được. Cũng bởi vì Cốc Vân Phi đi quá vội vàng.

Hắn không biết đánh giá như vậy là đúng hay sai, chỉ nhớ rõ trong nguyên tác, một mặt Ngô Mộng rối rắm Tạ Sâm mềm lòng, mặt khác từ dưới đáy lòng mặc niệm Tạ Sâm là nam nhân ôn nhu đến cỡ nào, khi phát hiện manh mối sau này của hồng y nữ nhân, dự cảm bất hảo đối với tâm tình thánh phụ, tất cả đều do tâm lý miêu tả của Ngô Mộng phóng đại vô hạn, cho nên hắn đối với hành vi “thánh phụ” của nam chính càng thêm không thuận mắt.

Nhưng lúc này ở trong sách, Ôn Duyên không thể không thừa nhận, dùng cách nhìn này đối với Tạ Sâm là có chút không công bằng, nhưng kia cũng không thể trách hắn, ai bảo tác giả một hai viết vậy đâu, quả thật là cực kỳ đen tối.

Hai chiếc xe ngừng ở ven đường, từ phía dưới vừa vặn có thể nhìn thấy Cốc Vân Phi cùng với Vệ Bình chạy tới cứu nữ nhân váy đỏ kia, Cốc Vân Phi dị năng tuy rằng nghe tới rất lợi hại, nhưng Ôn Duyên vẫn phát hiện vấn đề rất lớn. Bởi vì đối phương chỉ có thể khống chế đồ vật trong phạm vi năm mét quanh mình, nhưng nếu tang thi vây thành từng đàn xung quanh hắn, hắn có thể đem tang thi tạm thời cố định, nhưng nếu hắn muốn chạy trốn, như vậy tang thi bị cố định phía trước cũng được “giải khóa”, một mình tìm đường trốn còn đỡ, ít nhất hiện tại cử động của tang thi vẫn còn rất thong thả, dị năng của hắn đích xác có thể nói như thần trợ, nhưng nếu tang thi hình thành vòng tròn quay quanh hắn, kết quả có thể………

Ôn Duyên lắc lắc đầu, hình ảnh kia quá không tốt đẹp, hắn không dám tưởng tượng.

“A Sâm, nếu Vân Phi cứu được nữ nhân kia đem trở về, những đồ tốt đã phân phối ngay từ đầu phải chia lại.” Ngô Mộng xoay người nói lời này, thuận tiện liếc mắt nhìn Ôn Duyên một cái.

Ôn Duyên không lên tiếng, hắn cũng không nhìn Tạ Sâm, chỉ duy trì tư thế nhìn về phía sau, cẩn thận quan sát tình huống cứu người bên kia. Ngô Mộng tuy rằng nói không sai, nhưng tính cách cũng không phải quá thông minh, đặc biệt là sự ân cần đối với Tạ Sâm, người mù cũng cảm giác được, nhưng nàng còn cố tình thân mật với Cốc Vân Phi kia, làm người ta thực sự không rõ nàng nghĩ như thế nào, cho rằng nam nhân đều là ngốc tử?

“Phần của Ôn Duyên cậu không cần chuẩn bị, trên đường chính hắn sẽ nghĩ cách giải quyết. Còn nữ nhân kia……..” Tạ Sâm hướng theo tầm mắt Ôn Duyên nhìn nhìn, thanh âm thấp một ít, có điểm như là nỉ non nói: “Dù sao cũng là nữ nhân, nếu đồ vật không đủ, đem phần tôi phân cho nàng một nửa đi.”

Lời Tạ Sâm nói làm sắc mặt Ngô Mộng cực kỳ khó coi, Ôn Duyên không cần quay lại nhìn cũng đoán được biểu tình trên mặt nàng, hắn mắt lé liếc Tạ Sâm một chút, quả nhiên, âm thanh Ngô Mộng tuyệt đối là vừa nghe liền cười thực miễn cưỡng, “Như thế nào lại không đủ, dù có không đủ, cũng không thể đem phần anh phân ra đi a! Anh yên tâm đi A Sâm, đồ vật còn đủ, hẳn là còn đủ……”

Tạ Sâm không trả lời, Ôn Duyên âm thầm bĩu môi, Ngô Mộng tâm tình cũng không tốt, cho nên cũng không nói lời gì nữa, cảm giác được Ngô Mộng quay người lại, Ôn Duyên nghiêng đầu nhìn Tạ Sâm liếc mắt một cái.

Tạ Sâm dường như cũng cảm ứng được, quay đầu nhìn lại hắn. Ánh mắt hai người ở không trung tương ngộ, Ôn Duyên là hơi dò xét, mà Tạ Sâm đều là tràn ngập ý cười, ánh mắt kia phảng phất như đang nói: Nhìn tôi · làm gì, chẳng lẽ không nói muốn phân cậu một nửa, cậu khó chịu?

Ôn Duyên cũng không biết vì cái gì chỉ là một ánh mắt hắn liền cảm thụ ra nhiều ác ý như vậy, nhưng mà loại cảm giác này thật sự thực…… Rất khó hình dung. Hắn cũng không biết như thế nào liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, nguyên bản ánh mắt dò xét cũng có chút chột dạ dời đi, thật là kỳ quái, hắn cũng không phạm sai lầm, rốt cuộc trong lòng lo cái gì……