“Thật sao? Vậy thì tôi đây sẽ chờ cậu chứng minh cho tôi xem.” Cảnh giới cao nhất của đấu võ mồm là địch giận mà ta không giận, Tiểu Ngư nhẹ nhàng quăng lại một câu, xoay người bước đi.

“Chờ một chút!” Đinh Triệt kéo tay nàng lại, con ngươi xinh đẹp lóe sáng: “Ta đương nhiên muốn chứng tỏ cho ngươi xem, nhưng không ai dạy ta luyện võ, ta làm sao để chứng minh đây?”

Tiểu Ngư chớp chớp mắt: “Chuyện này không phải dễ dàng sao, ông ngoại cậu làm quan to như thế, ở nhà sao có thể không có cao thủ hộ vệ? Sau khi đến kinh thành, chúng tôi nhiều ít gì cũng sẽ dừng lại ở đó một thời gian, chỉ cần cậu không cố ý giả vờ tìm sư phụ rồi làm biếng, sẽ có rất nhiều thời gian cho cậu chứng tỏ.”

Vừa nói, bàn tay trắng nõn cũng không biết xoay chuyển thế nào mà như con cá trơn tuột thoát ra khỏi nắm tay của hắn, thuận tiện còn tặng kèm theo một nụ cười ngọt ngào.

“Tôi sẽ đợi xem!”

Đợi thì đợi, Đinh Triệt ta đây nhất định sẽ chứng minh cho ngươi xem.

Đinh Triệt cắn răng nhìn tay mình, rồi sẽ có một ngày, hắn nhất định nắm chặt được con cá nhỏ giảo hoạt này, để nó mở to mắt nhìn Đinh Triệt hắn sẽ không là đồ kém cỏi trong mắt nó.

“Một chiêu lấy lùi làm tiến của cháu thật đúng là tuyệt!” Vừa rời khỏi tầm mắt Đinh Triệt, Phạm Đại không biết từ chỗ nào nhảy ra nói.

“Nhị thúc, thúc trước đừng có tâng bốc ta, với tính tình hắn, nhất định là phải tìm một cao thủ còn lợi hại hơn thúc bái sư, kinh thành là nơi tàng long ngọa hổ, con vịt còn chưa nấu chín này dễ chạy mất lắm, hơn nữa, bọn Cảnh Đạo Sơn kia cũng phiền phức.” Tiểu Ngư ngược lại nhíu mày, vì nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, chuyện bái sư phải để người ta cam tâm tình nguyện chủ động đến cầu thì đúng là tốt hơn, nhưng cứ thế này, nếu Đinh Triệt định quay về kinh thành tìm được danh sư, vậy thì kế hoạch của nhà nàng muốn nhờ quan hệ của Đinh Triệt mà bịt kín miệng của Cảnh Đạo Sơn sẽ chẳng thể thực hiện.

“Chuyện này…” Phạm Đại sửng sốt, hắn thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, đôi mày rậm không khỏi cau lại, nhưng lập tức lại cười sang sảng: “Chạy mất thì chạy mất. Chuyện bái sư học nghệ này ấy à, giống như là thành thân vậy, giữa đôi bên cũng cần duyên phận, phải ngươi tình ta nguyện mới được, nếu không thì, dưa hái xanh không ngọt, đồ đệ bắt ép thu về cũng sẽ chẳng thành tài. Về phần Cảnh Đạo Sơn, vốn dĩ lợi dụng quan phủ báo thù riêng chẳng phải là tốt, chúng ta nghĩ cách khác là được.”

Rõ ràng là vô cùng vừa ý mầm non Đinh Triệt này, thậm chí còn từ sớm suy nghĩ xem nên dạy dỗ Đinh Triệt học võ kiểu gì thì thích hợp nhất, lại có thể rộng rãi nhìn người mình vừa ý trở thành đồ đệ của kẻ khác, thật không hổ là Nhị thúc của nàng!

Tiểu Ngư đang muốn khen ngợi hắn, trong đầu bỗng nhiên bị hai từ trong lời hắn vừa nói gợi lên nghi vấn đã khúc mắc trong lòng từ lâu: “Nhị thúc, nói đến thành thân, thúc không phải là tính cả đời cũng không tìm cho ta một Nhị thẩm đấy chứ?”

Nói đến chuyện này, trong lòng nàng vẫn không có đáp án.

Năm đó một nhà bọn họ là vì tránh né Phi Hà quận chúa, vội vàng đến phải đội cả trời mưa rời khỏi thôn Long Vĩ, sau hai huynh đệ lại chỉ qua loa nói cho nàng biết tổ huấn các đời con cháu nhà họ Phạm đều không được kết hôn cùng con cháu hoàng thất họ Triệu, cũng không chịu nói ra nguyên nhân cụ thể, chuyện Phi Hà quận chúa cũng đành bỏ đó, khiến nàng cho đến giờ vẫn không rõ ràng, trong lòng Phạm Đại rốt cuộc có người ta hay không. Nếu nói có, đó chính là một chuyện đáng tiếc của cuộc đời, yêu nhau mà không được ở bên nhau, còn nếu như không có, vậy thì tại sao hiện giờ Phạm Đại đã ba mươi mốt tuổi mà còn không chút ý định muốn thành gia lập thất? Phải biết rằng, tuy tuổi Phạm Đại hơi lớn chút nhưng bề ngoài anh tuấn, không giống như lão cha của nàng phải đèo bòng theo hai đứa con không mẹ, số lượng cô nương liếc mắt đưa tình có ý với hắn chưa bao giờ giảm sút cả!

“Nhị thẩm? Nhị thẩm gì cơ? Muốn Nhị thẩm để làm gì?” Phạm Đại lập tức giở giọng đùa cợt giả bộ hồ đồ: “Được rồi, nếu tạm thời thu không được thằng nhóc kia, ta vẫn nên đi cùng cha cháu bàn bạc một kế sách nào đó vẹn toàn thì hơn.”

“Nhị thúc…” Thấy Phạm Đại e sợ như chỉ chậm một giây thôi nàng sẽ dùng đại hình hầu hạ hắn mà chuồn mất, Tiểu Ngư vừa tức giận lại vừa buồn cười mà dậm chân, trong lòng cũng đã quyết định, nhất định phải một lần làm rõ chuyện này.

Nếu như Phi Hà quận chúa kia đã lấy chồng thì thôi, nếu như còn chưa… Một người con gái có thể vì người đàn ông mình thích mà lãng phí mất thời gian thanh xuân quý giá nhất của cuộc đời mình, người con gái si tình như vậy thế nào nàng cũng phải giúp người ta một cơ hội. Về phần tổ huấn không thể kết hôn cùng hoàng thất gì gì đó kia, xì, nàng chẳng cần quan tâm, quy củ tổ tông có lớn hơn nữa cũng không nên gây trở ngại cho hạnh phúc cả đời của của con cháu đúng không?

Có điều, Tiểu Ngư nghiêng đầu khẽ cắn móng tay, đôi mày thanh tú chau lại, ba năm trước Phi Hà quận chúa kia đã mười chín tuổi, không thể nào bây giờ còn chưa lấy chồng chứ?

Không ngoài dự đoán của Tiểu Ngư, Đinh đại công tử bị kích thích nghiêm trọng quả nhiên không còn lộ ra ý muốn bái huynh đệ họ Phạm làm thầy nữa, cũng may người nhà họ Phạm cũng không băn khoăn, hơn nữa bởi vì không có quan hệ sư đồ với Đinh Triệt nữa, trái lại khiến Phạm Đại nghĩ ra một cách.

“Trước khi thẩm vấn cướp người?” Phạm Thông trầm ngâm suy ngẫm tính khả thi.

“Đúng vậy. Nếu chúng ta không thể giết người diệt khẩu, lại không hy vọng hắn nói ra lời không nên nói, vậy đành giả mạo người của hắn đã cứu hắn đi trước mất rồi, cứ như vậy, cho dù thủ phạm chính có trốn mất, chúng ta vẫn còn ba nhân chứng và khẩu cung, cũng đủ chứng minh chúng ta trong sạch, đợi chuyện xong rồi, chúng ta lại nghĩ cách xử lý hắn cũng không muộn.” Phạm Đại đầy đắc ý nói, “Sao? Cách của ta không tồi chứ?”

“Không tồi, không tồi, thật không tồi!” Tiểu Ngư cười vỗ tay nói, “Cách này của Nhị thúc đúng là rất tốt, chuyện về Đản Nhi chỉ có Cảnh Đạo Sơn biết, chỉ cần không có hắn nói ra với quan phủ chuyện cống phẩm, vậy thì tất cả đều đơn giản đi nhiều rồi. Chúng ta cứu cháu ngoại của Tiền đại nhân, lại có nhân chứng vật chứng, hẳn là người ta sẽ nể nang mà để cho chúng ta một chút thể diện.”

“Nói thì không tồi, nhưng chúng ta ở kinh thành còn chưa quen thuộc, biết giấu hắn đi đâu?” Phạm Thông dù sao cũng có phần ổn trọng, suy tính cũng chu đáo hơn, “Còn có, chúng ta không biết gì về Tiền phủ, nhân thủ không đủ, vạn nhất đến lúc đó bị người phát hiện, chúng ta cũng không dễ mà che giấu.”

“Nếu không… Thế này, Nhị thúc, cha, chúng ta không cần cướp, chúng ta thả người.” Tiểu Ngư chợt nảy ra sáng kiến.

“Thả người?”

“Đúng, sau khi chúng ta đến kinh thành, không thể nào trực tiếp đến thẳng Tiền phủ, nhất định là Đinh Triệt sẽ về trước, Tiền phủ mới có thể phái người đến áp giải phạm nhân, trong khoảng thời gian này, chúng ta hoàn toàn có thể bố trí một chút, cố ý để Cảnh Đạo Sơn có cơ hội đào tẩu. Đến lúc đó Nhị thúc có thể lấy danh nghĩa truy đuổi Phạm Nhân đuổi theo, bắt hắn đem giấu đi, trở về nói không tìm được là xong.”

“Ha ha ha, được! Cứ làm như vậy!” Phạm Đại vỗ đùi, vui vẻ vô cùng.