Mặt trời đã chếch nắng, nghiêng nghiêng
chiếu xuống rừng già rậm rạp, bốn phía núi non chạy dài, thỉnh thoảng
lại có cánh chim vút lên không trung bay đi, tiếng hót lảnh lót khiến
núi rừng càng thêm u tĩnh.
Dưới ánh mặt trời, trên đỉnh núi, Tiểu
Ngư thuận tay nắm lấy một cành cây chĩa ngang, vững vàng đứng trên chạc
cao, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, dung nhan mỏi mệt cũng không che giấu
được vẻ thanh lệ, trong đôi mắt sáng trong, ánh mắt lại càng sắc bén mà
lạnh lùng bình tĩnh. Nàng hơi quay đầu, linh hoạt di chuyển trên những
cành cây, xuyên qua cành lá rậm rạp, cẩn thận tuần tra lại xung quanh
một lần nữa, sơn đạo phía xa, cây cối xung quanh, không bỏ sót chút nào.
Trước mắt hết thảy đều không có gì khác
trước, đỉnh núi vẫn là đỉnh núi, rừng rậm vẫn là rừng rậm, thế nhưng,
ngôi nhà ấm áp trong thung lũng kia đã không còn nữa, không chỉ có vậy,
cuộc sống tương lai của cả nhà bọn họ có lẽ sẽ khó dò, khó bước như con
đường rừng gập gềnh nhất, bởi vì trải qua một đêm này, mối thù giữa nhà
bọn họ với Cảnh Đạo Sơn kia rốt cuộc hoàn toàn kết hạ, cho dù nhà nàng
muốn thôi chuyện cho yên, đối phương cũng không chịu bỏ qua bọn họ như
vậy.
Nhổ cỏ tất diệt tận gốc, hai ngày này
hoặc công khai hoặc ngấm ngầm đều nhất định sẽ có rất nhiều người đến
lục soát khắp núi, bọn họ nếu lúc này đi không được, cũng chỉ có thể
cảnh giới gấp bội mới có thể đảm bảo an toàn cho mình. Cho nên, trong
thời gian đặc biệt này, bọn họ không ai có thời gian mà phẫn nộ, ôm oán, bi thương, cho dù trong lòng có băn khoăn đến thế nào cũng phải cố gắng mà tỏ ra kiên cường.
Huống chi… Tiểu Ngư cười lạnh, cho dù
những kẻ đó có chịu dừng tay, nàng cũng không cứ vậy mà cam chịu. Huynh
đệ họ Phạm cả đời lương thiện, chị em bọn họ lại tuổi nhỏ vô tội, không
có lý gì lại bị ám toán suýt chút nữa thì diệt môn, hiện giờ còn có thể
tâm bình khí hòa khoan dung không tính toán chẳng qua là quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà thôi. Nhất định có một ngày, nàng sẽ tự tay đòi
lại lẽ công bằng, Cảnh Đạo Sơn đê tiện kia tốt nhất có thể sống đến ngày đó!
Mang theo sát khí, một lần nữa xác định
chắc chắn quanh đỉnh núi không có gì khác thường, Tiểu Ngư cuối cùng mới hạ tầm mắt xuống đống đá nhỏ hỗn độn chất chồng lên nhau, ánh mắt cũng
từ tinh anh mà dịu dàng trở lại.
Từ góc độ này của nàng, nếu nhìn kỹ vẫn
có thể thấy có một làn khói màu trắng rất mỏng manh từ phía dưới khe đá
bốc lên, có điều, hang đá này lại ở một chỗ rất tiện, làn khói vừa bốc
lên liền lập tức bị gió núi thốc qua khe đá gào rít suốt cả ngày thổi
mạnh xua đi sạch sẽ, hòa tan lên trời không còn lại chút dấu vết. Cứ như vậy, vấn đề quan trọng là nhóm lửa xem như được giải quyết.
Có lửa là có thể sắc thuốc trị thương, có thể nướng thịt thú rừng ăn đỡ đói. Theo Không Sắc dự đoán, thương tích
của cha tuy nặng nhưng chỉ cần dùng hết hơn mười gói thuốc nàng mang về
là có thể ổn định trở lại, có thể chống chịu được bôn ba đường trường mà tình trạng không bị chuyển xấu.
Ba ngày, chỉ cần bọn họ có thể thuận lợi ở trong này trốn qua ba ngày, là có thể đưa lão cha rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Đang muốn dời tầm mắt, đã thấy ở cửa hang hiện ra một thân ảnh, là La Đản đến giao ban, đang chạy hướng về phía nàng.
Tiểu Ngư không nhìn nữa, tiếp tục quan
sát xung quanh, trong lòng lại thoáng hiện lên ánh mắt đó của Phạm
Thông, tại sao lão cha lại nhìn La Đản như vậy, chuyện đêm qua chẳng lẽ
có dính dáng gì đến La Đản sao?
Không, hẳn là sẽ không, ba năm nay bọn họ sống cùng nhau, phẩm hạnh của hắn lòng nàng cũng rất rõ ràng, Đản Nhi
tôn kính sư phụ sư thúc, cũng rất tôn trọng tiểu sư tỷ là nàng, lại vô
cùng yêu thương Đông Đông, tay chân lại càng chịu khó, tuyệt đối không
thể nào giúp đỡ người ngoài đến hại bọn họ.
Tiểu Ngư lắc lắc đầu, thế nhưng ánh mắt
kia của Phạm Thông cứ quẩn quanh trong đầu xua đi không được, chẳng lẽ
là có liên quan đến La Quảng cha đẻ của La Đản đã ba năm không rõ tin
tức kia sao?
“Sư tỷ!” Dưới gốc cây truyền lên tiếng
nói ngắt đứt suy đoán nghi ngờ của Tiểu Ngư, cúi đầu xuống đã nhìn thấy
La Đản đang nhanh nhẹn leo lên cây.
“Sư tỷ, tỷ trở về nghỉ ngơi một chút đi, chỗ này để ta canh.”
“Đệ đã ăn chưa?” Tiểu Ngư gật đầu, đổi vị trí tốt nhất cho hắn.
“Vâng, đã ăn, sư tỷ mau đi nghỉ một chút đi!”
“Được, vậy đệ cẩn thận một chút.”
“Sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ chú ý cẩn thận.” Nhìn thân hình Tiểu Ngư nhẹ nhàng nhảy xuống đất, đồng thời đỡ
được cáo con cũng nhảy xuống theo, La Đản mỉm cười vẫy tay một cái rồi
quay đầu, nhưng khi Tiểu Ngư đã quay đi, hắn lại nhịn không được chuyển
tầm mắt, từ trong cành lá vụng trộm nhìn theo bóng dáng nàng, sau đó mới có chút rầu rĩ khổ sở trong lòng, xốc lại tinh thần canh gác.
Trở lại hang đá, Phạm Thông uống xong gói thuốc đầu tiên đã ngủ, Phạm Đại ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, nhắm mắt
tĩnh tọa, Không Sắc vẫn canh giữ bên ấm thuốc, cúi đầu gặm một cái bánh
bao.
Nhìn thấy Tiểu Ngư ôm Bối Bối tiến vào,
Không Sắc vội ngừng nhai, hơi hơi ngượng ngùng hướng nàng gật gật đầu,
sau đó mới cúi xuống, tiếp tục canh giữ đống lửa.
“Tỷ tỷ đến ăn canh.” Phạm Bạch Thái sớm đã múc cho nàng một bát canh rau, lại cầm một cái bánh bao bưng đến.
Tiểu Ngư thả Bối Bối xuống, vuốt vuốt đầu nó: “Mọi người đều ăn rồi chứ?”
Phạm Bạch Thái ngoan ngoãn nói: “Nhị thúc nói muốn ăn muộn một chút, tiểu sư phụ nói chỉ cần ăn bánh bao là được, còn đệ thì chờ tỷ tỷ cùng ăn.”
“Được, chúng ta cùng ăn.” Tiểu Ngư mỉm
cười, nhìn qua Phạm Thông sắc mặt đã dịu xuống một chút, cúi đầu cắn một miếng bánh bao đã cứng lại. Gian nan một chút cũng không đáng sợ, đáng
sợ chính là sống mà mất đi niềm tin cùng hy vọng, tục ngữ nói, núi xanh
còn đó, huống chi bọn họ không chỉ có núi, còn có nước và đồ ăn, chỉ cần thân thể Phạm Thông khỏe lại, hết thảy đều có thể làm lại từ đầu.
Ăn xong bữa trưa thì đã khoảng hai ba giờ chiều, Tiểu Ngư tiếp nhận việc Không Sắc đang làm, để hắn đi ngủ một
lúc. Không Sắc tự biết thể lực mình đã cạn kiệt, chắp tay thi lễ rồi
bước sang một bên, dựa vào vách đá mà ngủ, trong chốc lát hô hấp đã đều
đều. Tiểu Ngư thấp giọng gọi Phạm Bạch Thái, bảo nó cầm một cái áo len
lén đến đắp cho Không Sắc, Không Sắc cũng vẫn không bị tỉnh lại.
Phạm Bạch Thái lúc đầu còn kiên trì đòi
cùng đun thuốc với Tiểu Ngư, nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ, bất tri bất
giác đã dựa sát vào Tiểu Ngư gà gật, cáo con Bối Bối nằm giữa hai chị
em, cũng im lặng không phát ra một tiếng.
Một lát sau, một bàn tay len lén vươn đến, lặng lẽ điểm lên huyệt ngủ của Phạm Bạch Thái, sau đó ôm lấy nó.
“Nhị thúc, thúc cũng ngủ một lúc đi, đến
tối thúc còn phải gác đêm nữa.” Tiểu Ngư nhìn Phạm Đại nhẹ nhàng đặt
Phạm Bạch Thái xuống phiến đá phẳng đã lót lên một chiếc áo khoác, lại
đắp cho nó một cái áo khác, thấp giọng nói.
“Thân mình Nhị thúc khỏe lắm, mấy ngày
mấy đêm không ngủ cũng không sao.” Phạm Đại cười hề hề, tiếng cười trầm
thấp hơn ngày trước rất nhiều, bước đến ngồi bên cạnh Tiểu Ngư, ánh mắt
chăm chú nhìn ngọn lửa đang lẳng lặng cháy, trong giọng chất chứa chút
tự giễu: “Nhưng thật ra cháu và Đông Đông, là do Nhị thúc làm liên lụy
đến.”
“Cho dù đêm qua Nhị thúc không phát hiện
thấy bí mật trong hang, bọn chúng cũng sẽ tìm đến cửa.” Tiểu Ngư thản
nhiên nói, lại nghiêng đầu dựa vào vai Phạm Đại, “Nhị thúc, hôm nay ta
mới thật sự hiểu được một câu.”
“Sao, câu gì?” Phạm Đại còn chưa kịp phản ứng lại từ hành động thân mật đột ngột của Tiểu Ngư.
Cháu gái này của hắn có lẽ là tiểu cô nương tính tình kỳ lạ nhất trên đời.
Không nói đến việc trưởng thành sớm quá
mức, bình thường vốn chỉ là chút ít chuyện nhỏ thôi cũng đều tính toán
muốn chết, bất kể ngươi là trưởng bối cái gì, nếu vi phạm đến nguyên tắc của nàng, lập tức sẽ đau đầu nhức óc, không chút nể nang mà trách mắng
một trận rồi mới bàn tiếp, một chút sĩ diện cũng không để lại, thế nhưng đến khi thật sự bị bọn họ liên lụy đến, ví dụ như ba năm trước đây lần
đầu chuyển nhà và thu nhận La Đản, nàng lại nhẹ nhàng mà bỏ qua.
Còn có kiếp nạn sinh tử đêm qua, từ đầu
đến cuối cũng không nghe thấy nàng oán hận một câu, ngược lại ôn nhu săn sóc còn hơn ngày thường, thực khiến hắn không quen, nhưng mà, tại sao
hắn lại cảm thấy vô cùng cảm động đến như vậy?
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.”
Tiểu Ngư cười cười, đẩy đẩy một thanh củi, “Tựa như cành cây này, nếu
chúng nó biết suy nghĩ, nhất định là không muốn bị người ta đem làm củi
đốt, nhưng chúng chỉ là cây cối, chẳng khác nào đã bước chân vào giang
hồ, khi nào thì bất ngờ bị người ta chặt bỏ cũng không phải chính mình
có thể làm chủ.”
“Cháu nói thế thật giống như Nhị thúc
chính là cây củi này, chỉ có thể chờ bị người ta chém giết vậy.” Phạm
Đại cười nói, không khỏi nhìn về Phạm Thông cách đó không xa, ánh mắt
tối xuống, nhưng lập tức lại trở nên sáng rực, ngực ưỡn thẳng tắp, tay
nắm chặt đầu vai Tiểu Ngư, kiên định nói: “Nhị thúc cam đoan với cháu,
chúng ta nhất định sẽ bình yên mà sống sót.”