Nắng sớm mai rực rỡ, đất trời đều bừng tỉnh.
Núi Phong Huyệt tràn ngập một không khí tươi mới mát mẻ, một con
đường mòn nhỏ rất bình thường lúc ẩn lúc hiện trên sườn núi, xuyên qua
rừng, thỉnh thoảng lại có một cành cây vươn ra chắn lối, trên đó hoặc lá cây um tùm hoặc hoa xuân nõn nà nở rộ, người đi đường ngắm nhìn, chẳng
những không khó chịu vì bị vướng đường mà ngược lại, cảm thấy ngày xuân
nơi rừng núi tràn đầy những thú vị lạ lẫm của đồng quê.
Hai từ leo núi đối với Tiểu Ngư mà nói, có lẽ là khó mà dùng đến, vì
hiện giờ đối với nàng, cũng chỉ có trèo lên một vách đá cheo leo hiểm
trở mới được xem là leo núi, những chỗ khác thì, đối với núi Phong Huyệt độ cao trên mực nước biển có mấy trăm mét này, căn bản chẳng khác nào
bình địa.
“Đông Đông, nhanh một chút, mặt trời sắp ló ra rồi.”
Tháo cái đuôi ngựa ra chải lại buộc thành hai búi tóc, lúc này Tiểu
Ngư đã sớm đứng trên một mỏm núi, lớn tiếng thúc giục Phạm Bạch Thái và
La Đản đang rớt phía sau một quãng xa.
Bối Bối chạy thoắt qua thoắt lại bên cạnh nàng, nghe tiếng nàng la
lên, cũng quay lại nhìn đường cũ vừa đi qua, ngẩng đầu kêu lên hai tiếng cao vút, thân ảnh màu lửa đỏ đặc biệt nổi bật giữa những bụi cây màu
xanh um.
“Mặt trời mọc thì có gì hay ho chứ? Chẳng phải mỗi ngày đều như vậy
sao?” Phạm Đại bên cạnh lười biếng lê đến ngồi xuống, đang chuẩn bị rút
nắp bình hồ lô ra.
“Nhị thúc, buổi sáng bụng rỗng uống rượu không tốt.” Tiểu Ngư lẹ mắt
nhanh tay đoạt lấy hồ lô rượu của hắn, nói rõ: “Không phải đã nói với
thúc rồi sao? Nếu muốn uống cũng phải ăn một chút lót dạ đã chứ?”
Phạm Đại vô tội nhìn nàng: “Nhưng ta không có gì để ăn.”
Hộp thức ăn ở trong tay La Đản, mà La Đản lại muốn đi cùng Phạm Bạch Thái tốc độ chậm nhất, kết quả là hắn chịu thiệt.
“Đông Đông đến nơi không phải có đồ để ăn sao?” Tiểu Ngư vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt lườm hắn một cái, quay lại nhìn về phía đường
cũ, hỏi: “Nhị thúc, cha ta nói đại khái khi nào thì có thể trở về?”
Vốn dĩ tối hôm qua đã nói rõ cả nhà đi chơi, đêm sẽ không ra ngoài
săn thú nữa, nhưng sau đó một khách quen lại cho người đến nhắn cần gấp
thịt thú rừng để chiêu đãi khách quý, nói nhà nàng hừng đông thì đưa
đến, cho nên chuyện đến không đúng lúc này tự nhiên chỉ có thể giao cho
cu li lớn nhất của cả nhà. Có điều, nếu đã là cả nhà cùng đi chơi, thiếu một người thật sự là cảm giác không được trọn vẹn.
“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì có lẽ sau nửa canh giờ nữa.” Phạm Đại đứng dậy, duỗi cái lưng dài lười biếng, nói thầm: “Đông Đông
sao lại cứ nhất định không chịu học võ nhỉ, ngay cả đi đường thôi cũng
chậm rề rề, vui lắm sao?”
Hắn oán giận như thế Tiểu Ngư cũng đã chịu không biết bao nhiêu lần,
cũng chẳng thèm để ý, đang chuẩn bị tiếp tục cổ vũ Phạm Bạch Thái cố
lên, trong tai đột nhiên tựa hồ nghe thấy một thanh âm yếu ớt, không
khỏi ngẩn ra: “Nhị thúc, thúc có nghe thấy gì không?”
“Gì cơ?” Phạm Đại thuận miệng hỏi, ngưng thần một chút, sau đó gần
như cùng lúc với Tiểu Ngư vọt đến bên vách núi, nhìn xuống phía dưới tìm kiếm.
“Cứu mạng…” Lúc này, hai người không chỉ nghe rõ được tiếng cầu cứu,
đồng thời cũng nhìn thấy rõ cách bờ vách núi khoảng chừng một trượng,
đang cheo leo một thân ảnh màu xám lưng đeo gùi trúc, hai tay bám chặt
một gờ đá, hai chân lơ lửng giữa không trung.
Dưới hắn chừng ba bốn mét, vách đá tuy không phải thẳng tắp dốc
xuống, nhưng lại có rất nhiều những mỏm đá sắc nhọn chĩa thẳng lên, nếu
không cẩn thận rơi xuống dưới, dù không vỡ đầu gãy chân thì nhất định
cũng sẽ bị đá nhọn đâm thủng người. Dưới vách núi rất hút gió, lúc này
gió sớm đang vù vù thổi tăng bào của hắn bay lật phật, càng thổi lại
càng khiến mạng hắn như treo trên sợi chỉ, vô cùng nguy hiểm.
Hả… Là một hòa thượng? Tiểu Ngư liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái đầu trọc lóc.
“Cứu mạng…” Hòa thượng kia nhận ra bên trên có người, vội ra sức cố
ngửa mặt đầy bụi đất lên yếu ớt hô, bất quá những cây cỏ lơ thơ mọc bám
trên vách đá lại chắn mất gương mặt, nhất thời không thể thấy rõ bộ dáng và tuổi tác của hắn.
“Ta đi cứu người.” Phạm Đại nói, liền sẽ nhảy xuống.
“Chờ một chút.” Tiểu Ngư vội vàng kéo hắn lại, thấp giọng nói, “Nhị
thúc, thúc quên rồi sao, chúng ta không thể tùy tiện hiển lộ võ công.”
“Nhưng không xuống dưới thì làm sao cứu người được?” Phạm Đại ngẩn ra nói.
“Dùng dây leo đi, nếu hắn có thể chống đỡ dưới này được lâu như vậy,
nhất thời hẳn là không có việc gì, chúng ta lập tức đi tìm dây leo xuống dưới là có thể cứu người. Thúc giữ ở đây ngừa vạn nhất, ta đi tìm dây
leo.” Tiểu Ngư liếc mắt một cái, hô vọng xuống phía dưới: “Đại sư, ngài
cố gắng một chút, chúng tôi sẽ lập tức cứu ngài lên.”
Nói xong, lập tức quay lại gọi La Đàn chạy nhanh lên.
“Thật là phiền toái.” Phạm Đại sờ sờ mũi, bất quá vẫn âm thầm tập
trung sự chú ý vào hòa thượng kia, tính toán nếu có gì không đúng thì
lập tức nhảy xuống.
La Đản nghe nói phải cứu người, vội chạy lên trước, Phạm Bạch Thái cũng bước chân nhanh hơn.
May mắn đây là trên núi, tìm loại dây leo dẻo dai rất đơn giản, hai
người nhanh chóng đem nhiều thân dây leo quấn vào nhau, buộc lại thành
một sợi dây dài chắc chắn, đem một đầu cột chắc vào thân cây, sau đó
Phạm Đại giả bộ như không có võ công buộc dây leo ở thắt lưng chậm rãi
leo xuống, rất nhanh liền đưa được hòa thượng kia kéo lên.
“A di đà Phật, đa tạ các vị thí chủ cứu mạng, tiểu tăng Không Sắc vô cùng cảm kích!”
Hòa thượng kia lúc lên được đến nơi, hai chân đã sớm mềm nhũn, nếu
không có La Đản nhanh tay đỡ lấy, suýt chút nữa đã lảo đảo ngã xuống
đất. Dù vậy, hắn vẫn cố gắng đứng thẳng người dậy, trước tiên cúi đầu
lau mặt, sau đó sửa sang lại áo tăng, rồi mới vừa ngẩng đầu, vừa nghiêm
trang trịnh trọng chắp tay lại hướng mọi người thi lễ, giọng tuy có hơi
khàn khàn nhưng vẫn không mất đi chất giọng dễ nghe trong vắt như nước
suối, lọt vào tai có cảm giác vô cùng thoải mái.
“Không Sắc sư phụ không cần khách khí, chúng tôi chỉ là nhấc tay chi
lao mà thôi..” Tiểu Ngư cũng chắp tay thi lễ lại, ánh mắt rất tự nhiên
dừng lại trên mặt hắn, nhưng vừa nhìn đến, ánh mắt lập tức giống như bị
hút chặt lại không rời ra được.
Chỉ thấy gương mặt vừa rồi vẫn còn dính đầy đất bụi màu vàng, sau khi đơn giản lau sạch đi, quả thực giống như một khối ngọc quý hiếm tuyệt
đẹp bị chôn giấu trong đất nhiều năm, giờ được tẩy sạch đất bẩn, một vẻ
đẹp ôn nhuận như thấm vào lòng người lập tức che giấu không được mà tỏa
sáng ra bốn phía.
Được rồi, nàng biết dùng từ “thấm vào lòng người” để hình dung ra khí chất của một người có lẽ rất kỳ lạ, nhưng càng lạ hơn chính là, dùng
trên người hòa thượng khiêm tốn có lễ trước mắt này, nàng cảm thấy vô
cùng thỏa đáng, chỉ vì nàng thật sự có loại cảm giác rằng, hình như chỉ
cần nhìn vào hòa thượng dung nhan như tranh vẽ này, tâm tình liền có thể trầm tĩnh bình ổn lại.
Đang quan sát, một tia nắng vàng đột nhiên nghiêng nghiêng chiếu
xuống chỗ mọi người, đồng thời cũng dừng lại trên mặt tiểu hòa thượng,
sáng lạn rực rỡ, thì ra mặt trời đã ló dạng lúc nào không hay biết.
Lại cẩn thận nhìn qua gương mặt tuyệt đẹp hoàn toàn hiện ra dưới ánh
nắng sớm, đôi mắt, hàng mi, cái mũi, đôi môi… Trời ạ, Tiểu Ngư nhịn
không được thở dài một tiếng trong lòng, mỹ nam như vậy sao lại bỏ đi
làm hòa thượng? Quả thực là phí của giời quá đi!!
“Ơ, tiểu sư phụ, ngươi là hòa thượng của chùa Phong Huyệt hả? Sao ta
chưa bao giờ gặp ngươi nhỉ?” Nam nhân với nam nhân dù sao sức chống cự
cũng mạnh hơn gấp trăm lần, nhất là đối với Phạm Đại mà nói, khi Tiểu
Ngư còn đang kinh ngạc than thầm thì hắn đã rất nhanh phục hồi tinh thần lại, khó hiểu hỏi.
“Tiểu tăng theo sư phụ vân du tứ phương, nửa tháng trước mới đến chùa dừng chân lại.” Không Sắc tao nhã chắp tay đáp, vô cùng lễ độ, bộ dáng
tuy có chút chật vật nhưng khí chất lại thanh tân thoát tục, còn ẩn chứa sự cách biệt đặc thù, nếu không phải thấy hắn mặc áo tăng, Tiểu Ngư
thật đúng là còn tưởng hắn là danh môn công tử nhà nào.
“Vậy sao ngươi lại rơi bên dưới thế?”
“Nhị thúc, tiểu…” Tiểu Ngư nhận ra chính mình suýt chút nữa cũng gọi
hắn là tiểu sư phụ, vội kịp thời sửa lại, “Không Sắc sư phụ vừa mới lên
được, chúng ta trước vẫn nên để người ta nghỉ ngơi một chút, uống miếng
nước đã!”
Nói xong, liền bảo La Đản và Phạm Bạch Thái đỡ Không Sắc môi đã khô nẻ ngồi xuống bên cạnh.
Không Sắc lễ phép nói tạ ơn, xong mới nhận lấy ống trúc của La Đản
đưa lên miệng uống, lại thấy hắn ngay cả động tác ngồi uống nước thôi mà cũng vô cùng thong dong tao nhã, không có nửa điểm vội vàng, Tiểu Ngư
xem lại càng tỏ ra hứng thú.
“Khụ khụ…” Không biết là bị ánh mắt không chút kiêng nể gì của Tiểu
Ngư dọa sợ, hay là thật sự uống nước bị sặc, tiểu hòa thượng tuấn mỹ kia uống được hai ngụm đột nhiên nhịn không được khụ lên, đồng thời hạ hai
rèm mi vừa dày vừa dài có thể khiến tất cả nữ tử đều đổ gục mà thèm
muốn, che giấu đi xúc cảm trong đôi mắt đẹp, bất quá, đôi má mới ban nãy còn tái nhợt lại bởi vậy mà trở nên đỏ ửng.
“Hòa thượng ca ca, cẩn thận chút nào.” Phạm Bạch Thái lương thiện vội vàng giúp hắn vỗ vỗ lưng.
“Đa tạ tiểu thí chủ.. khụ khụ.. Tiểu tăng không sao.” Không Sắc vô cùng ngượng ngùng nói, uống nước lại càng thêm cẩn thận.
Ha, tiểu hòa thượng này thật đúng là ngượng ngùng đáng yêu, hoàn toàn đảo điên hết hình tượng hòa thượng bình thường rồi! Nếu như người xuất
gia cả đám đều bộ dáng giống hắn như vậy, hương khói trong chùa đảm bảo
cháy liên tục không bao giờ tắt.
Tưởng tượng ra cảnh đám đông tín nữ đều ý tại ngôn ngoại vây quanh
tiểu hòa thượng, Tiểu Ngư không nhịn được khẽ cười thầm, nhưng khóe
miệng vừa cong lên, liền cảm nhận được một đạo ánh mắt khác thường,
chuyển mắt nhìn, vừa kịp thấy được La Đản bên cạnh nhanh chóng dời tầm
mắt.
Kỳ lạ! Tiểu Ngư nói thầm một câu, nhưng cũng không tiện lại nhìn chằm chằm người ra tiếp, nghĩ lại bánh bao sáng nay mình làm đều là nhân nấm rơm, vội mở hộp thức ăn ra, nhiệt tình mời tiểu hòa thượng ăn hai cái.