“Đản Nhi, đi thôi.” Nhìn đoàn người khiêng La Quảng biến mất sau rừng cây, Phạm Thông ôm đầu vai La Đản, nhẹ nhàng nói.
“Dạ.” La Đản thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời, đôi mắt đỏ ửng cụp xuống nhìn chân mình.
“Đản ca ca, huynh đừng khổ sở, chúng ta đều chào đón huynh.” Phạm
Bạch Thái không chịu được nhất là cảnh người khác chịu khổ, vội kéo tay
thằng bé, hiểu chuyện an ủi.
“Đúng, sau này con có thể cùng Tùng Tùng và Tiểu Ngư làm bạn, ba đứa
các con đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, nhất định sẽ rất hợp nhau.”
Phạm Thông thấy con trai mình chủ động như vậy, trong lòng rất mừng,
nhưng ánh mắt nhìn sang Tiểu Ngư vẫn lạnh lùng thản nhiên, gần như không mở miệng nói lời nào, lại không nén nổi có chút chột dạ, vội chạy qua
lấy lòng, muốn đỡ lấy bọc đồ nhỏ trên người nàng cầm giúp: “Tiểu Ngư,
cha cầm giúp con nhé.”
Tiểu Ngư không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, liền khiến tay Phạm Thông sững lại trong không khí.
“Nhị thúc, Nhữ Châu đi hướng nào vậy?” Tiểu Ngư không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của Phạm Thông, quay đầu hỏi Phạm Đại.
Nàng không phản đối để La Đản ở lại cũng không chứng tỏ rằng nàng
bằng lòng đồng ý với Phạm Thông, lại càng không chứng tỏ rằng nàng tha
thứ cho hắn. Phạm Thông tuy đúng là vẫn còn chưa rời bỏ hai chị em,
nhưng suy nghĩ ngày hôm qua đã là xúc phạm rất lớn vào nguyên tắc của
nàng, nàng có thể không cần Phạm Thông có quan tâm đến “con gái” như
nàng hay không, nhưng nàng không thể tha thứ Phạm Thông trong lúc đang
bỏ trốn lại có thể có ý nghĩ vứt bỏ con ruột của mình đi giúp người
ngoài.
Vị trí người cha này, hiện tại hắn không có tư cách làm.
“Phía đông, có điều giờ chúng ta còn cách Y Dương trấn khá gần, trước phải đi về phía bắc một đoạn, sau đó mới đi đường vòng đến Nhữ Châu
được.” Phạm Đại chỉ chỉ phương hướng.
“Tùng Tùng, chúng ta đi.” Tiểu Ngư vừa ôm cáo con, vừa giơ tay cho Phạm Bạch Thái.
Phạm Bạch Thái lanh lảnh đáp lại một tiếng, kéo La Đản chạy đến bên
cạnh Tiểu Ngư, La Đản ngẩng đầu nhanh chóng nhìn thoáng qua Tiểu Ngư,
lại cúi đầu, Phạm Thông chậm rãi theo sát phía sau bọn họ.
“Đản ca ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi?” Đi một quãng, Phạm Bạch Thái rất tự nhiên hỏi một câu.
“Mười hai.” La Đản thấp giọng trả lời.
“Đệ bảy tuổi.” Phạm Bạch Thái vui vẻ nói, lắc lắc tay Tiểu Ngư, “Tỷ
tỷ của đệ chín tuổi, tỷ tỷ, Đản ca ca lớn hơn tỷ ba tuổi đấy.”
“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngư, Đản Nhi lớn hơn con, sau này con cũng
giống Tùng Tùng gọi Đản Nhi là ca ca nhé?” Phạm Thông tự cho là tìm được cơ hội nói, vội hỏi.
Gọi một tiểu quỷ mới mười hai tuổi là ca ca? Tiểu Ngư cười lạnh,
không thèm để ý tiếp tục bước đi, Phạm Thông nhất thời tự rước lấy mất
mặt.
“Ta xem thế này đi, Đản Nhi tuy rằng tuổi lớn hơn Tiểu Ngư, bất quá
nếu đã bái đại ca làm thầy, vậy thì với Tiểu Ngư sẽ thành quan hệ sư
huynh tỷ đệ, có quy tắc nhập môn không phân biệt tuổi, chỉ phân biệt
trước sau, không bằng Đản Nhi gọi Tiểu Ngư một tiếng tiểu sư tỷ đi?”
Phạm Đại ánh mắt thoáng nhìn liền thấy được lãnh ý trong mắt Tiểu Ngư,
lập tức hòa giải, trong lòng lại nói thầm, tuổi lớn hơn thì sao, nếu
luận tư chất luyện võ, Đản Nhi này so với cháu gái bảo bối của hắn còn
kém xa.
“Sư thúc dạy phải, Đản Nhi tạ sư thúc dạy bảo.” La Đản cúi đầu nói,
sau đó nhẹ nhàng rút bàn tay đang bị Phạm Bạch Thái nắm ra, đến bên cạnh Tiểu Ngư, trịnh trọng khom mình cúi xuống, nói: “Thưa sư tỷ.”
“Được rồi, đi tiếp đi.” Nhóc này coi như còn biết điều, Tiểu Ngư sắc mặt dịu lại, mọi người lại bắt đầu đi tiếp.
…
Mặt trời vàng rực xuống núi, giữa núi rừng sương mờ bắt đầu lan xa
bao phủ, trên đầu thỉnh thoảng lại có một đàn chim về tổ bay qua, dòng
suối nhỏ hai bờ chạy dài xanh mướt, hai đứa bé trai tay cầm cành cây đã
được vót nhọn thành một cái xiên rất nhọn, nhìn chằm chằm xuống mặt
nước, thỉnh thoảng lại dùng sức đâm xuống, nhưng đâm hơn mười lần vẫn
chẳng đâm được cái gì.
Cách hai đứa không xa, một cái bếp bằng đá bên trong là một đống lửa
đang cháy bập bùng, Tiểu Ngư đang cẩn thận đảo rau xanh xào trong nồi
đất, rau này mua được từ ban ngày khi đi ngang qua một nhà nông dân. Nói cổ đại đồ ăn luôn là thiên nhiên sạch sẽ, không bị ô nhiễm, nhưng rau
xanh trồng ở đây lại luôn luôn hơi có vị chua chát, cũng chẳng tính là
ngon, Tiểu Ngư vừa xào vừa nghĩ, lần sau hẳn là mua ít đường về điều vị
một chút.
Cho đường trắng vào rau có vẻ như kỳ lạ, nhưng lại là thói quen xào
rau kiếp trước của nàng, hơn nữa, khi xào rau bỏ một ít đường trắng như
vậy, hương vị sẽ ngon hơn nhiều.
“Đản ca ca, sao đến một con cá chúng ta cũng không bắt được nhỉ?”
Bên dòng suối, Phạm Bạch Thái rút về cái xiên không lần thứ n, không
khỏi thất vọng, nó nhớ khi thúc thúc bắt cá, hầu như đâm xuống nhát nào
đều chuẩn nhát đó, nhưng tại sao đến mình lại khó như vậy chứ?
“Có thể do động tác của chúng ta quá chậm. Nhưng cha ta đã nói, chỉ
cần có bền lòng, có nghị lực, cứ kiên trì, nhất định có thể thành công.
Nếu không, chúng ta ngừng lại một chút, chờ cho cá không bơi nữa thì lại thử xem?” La Đản đứng bên cạnh lại không chút tức giận, chăm chú nhìn
lại phóng xiên xuống một lần nữa, lần này, cái xiên của nó vừa vặn sượt
qua đuôi cá, tuy rằng thất bại, nhưng cũng tính là chạm được vào.
Hai đứa này thật đúng là hợp nhau! Đản Nhi này, đối với Phạm Thông
Phạm Đại, thậm chí đối với nàng đều tỏ thái độ cung kính, luôn luôn hỏi
một câu mới đáp một câu, chỉ có trước mặt Tùng Tùng mới có chút giống
một đứa trẻ bình thường, có đôi khi cũng sẽ chủ động nói một đoạn tính
là nhiều hơn vài câu nói.
Chẳng lẽ con trai với con trai nên dễ dàng hợp nhau sao?
Tiểu Ngư không khỏi ngẩng đầu nhìn hai thân hình nhỏ bé phía dòng suối nhỏ, trong lòng không khỏi có chút dấm chua.
Từ sáng hôm qua dẫn theo La Đản này cùng đi, Tùng Tùng hầu như không
rời khỏi thằng bé này… Uhm, tuy rằng cũng không phải tách khỏi nàng,
nhưng mà, phần lớn thời gian nó đều dính bên cạnh La Đản cũng là sự
thật, khiến cho nàng làm tỷ tỷ, thực sự có cảm giác đệ đệ bị người ta
cướp mất.
“Được rồi, chúng ta đến hỏi tỷ tỷ, xem có gì cần chúng ta giúp không
đi.” Phạm Bạch Thái nhất thời đem chán nản vứt sau đầu, cắm cái xiên
xuống đất, kéo Đản Nhi chạy lại, vui vẻ gọi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Tùng Tùng
đến giúp tỷ nhé?”
“Không cần, không có gì cần giúp đâu, hai đứa cứ đi chơi đi.” Tiểu
Ngư nhìn thoáng qua La Đản quy quy củ củ đứng nghiêm trước mặt không rên một tiếng, mỉm cười.
Tuy rằng bọn họ là bị La Quảng dùng tâm kế mới thu nhận La Đản, nhưng La Đản này cũng là vô tội, hơn nữa xem biểu hiện hai ngày này của nó,
tuy rằng Phạm Thông chỗ nào cũng phá lệ chăm sóc, nhưng thằng bé vẫn
chưa có biểu hiện được sủng mà kiêu, trái lại mỗi lần đều xông vào làm
việc, lúc tìm tảng đá lúc kiếm củi, cho đến khi không còn việc gì có thể giúp mới đi chơi với Tùng Tùng.
Nàng là người thích ân oán rõ ràng, nếu lúc trước mình đã không cản
Phạm Thông nhận đồ đệ này, hiện giờ cũng không tất yếu lại đi bắt nạt
một đứa trẻ, cũng sẽ không cố ý khắc nghiệt thằng bé, chỉ cần La Đản này hiểu chuyện, Tùng Tùng có gì, nó cũng sẽ có, ít nhất về mặt vật chất
nàng sẽ không bạc đãi nó. Nhưng nếu muốn nàng cũng đối với nó như Tùng
Tùng, thật lòng yêu thích tiểu sư đệ này, vậy thì đành phải chờ xem
duyên phận giữa hai người thế nào rồi.
“Bọn đệ không thể đi tìm cha và Nhị thúc sao?” Phạm Bạch Thái sao có
thể đoán được suy nghĩ của tỷ tỷ, nghe nói không cần giúp gì, hưng phấn
nói.
“Chuyện này không được.” Phạm Thông và Phạm Đại vào núi săn thú, cây
cối rậm rạp, ai biết ở chỗ nào, dù sao cũng không thể để hai đứa trẻ con đi tìm được.
“Oh..” Phạm Bạch Thái dài giọng thất vọng.
“Sư đệ, bây giờ trời đã tối, trong rừng dã thú nhiều, chúng ta không
thế tùy tiện đi. Nếu không, chúng ta đứng trung bình tấn một lát đi? Sư
phụ đã nói, nếu muốn học bản lĩnh thật tốt, đầu tiên là phải luyện tập
kiến thức cơ bản trước.” La Đản thấp giọng bổ sung giải thích cho lời từ chối của Tiểu Ngư.
“Được rồi.” Phạm Bạch Thái mặc dù có chút không tình nguyện, bất quá
vẫn đi theo La Đản đứng một bên, cũng có bộ có dạng chồm hỗm đứng.
Tiểu Ngư nhìn nhìn La Đản thân trên thẳng tắp, lại xem Tùng Tùng rõ
ràng đang lén lười biếng, không khỏi buồn cười lắc lắc đầu, dưới tay
càng không ngừng tiếp tục đảo rau, nhanh nhanh làm cho xong để nấu cơm.