“Tỷ tỷ, cha, Nhị thúc, con đã về!” Đang lúc Tiểu Ngư không chút lưu
tình chuẩn bị châm chọc tiếp, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thúy, đúng lúc cứu Phạm Thông thoát khỏi xấu hổ.
“Con ngoan, con đã về rồi? Hôm nay ở lớp học có gì vui không?”
Nghe được giọng nói kia, Phạm Thông nhất thời như tù tử hình vớ được
lệnh ân xá, vội lấy cớ quan tâm con cái chạy trối chết ra ngoài, đệ đệ
sinh đôi Phạm Đại của hắn cũng cơ hồ nhanh như chớp biến mất trong nháy
mắt, trong phòng chỉ còn lại một mình Tiểu Ngư.
Thật buồn cười, bọn họ nghĩ lấy Đông Đông làm tấm mộc thì chuyện hôm nay có thể xong sao?
Tiểu Ngư cười lạnh một tiếng, không chút hoang mang đứng dậy, bình
tĩnh lại đi ra ngoài. Bất quá khi nàng trông thấy cậu bé gầy gò bé nhỏ
như một viên kẹo đậu đỏ bị hai huynh đệ sinh đôi kia vây lấy, trong mắt
không tự chủ được cảm giác ấm áp tràn trề, thanh âm cũng nhu hòa lại,
mỉm cười gọi tên thân mật của hắn: “ Đông Đông!”
“Tỷ tỷ!” Viên kẹo đậu đỏ chân tay đồng dạng nhỏ bé, mái tóc hoe hoe
vàng, đại danh là Bạch Thái đang có chút không quen sự quan tâm nhiệt
tình bất thường của hai huynh đệ sinh đôi, thấy Tiểu Ngư, khuôn mặt nhất thời giãn ra vui vẻ bước về phía nàng, kéo tay nàng vui vẻ cười không
ngừng : “Tỷ tỷ, hôm nay tiên sinh dạy chúng ta Nhất thủ thi, nói là
đương kim hoàng thượng chính mình viết, Đông Đông đã học thuộc, Đông
Đông đọc cho tỷ tỷ nghe được không?”
“Đương nhiên là được. Đến đây, bên ngoài gió lạnh, mau vào nhà đi.”
Tiểu Ngư mỉm cười nắm tiểu đệ đệ mi thanh mục tú xinh xắn không nhanh không chậm đi vào trong nhà.
Thừa dịp hai chị em xoay người, Phạm Thông vội bắn một ánh mắt về
phía đệ đệ, ý bảo lát nữa nhất định phải giúp hắn nói chuyện, Phạm Đại
lại nhìn lại, ý bảo lực bất tòng tâm. Phạm Thông chắp tay lại khẩn cầu,
Phạm Đại hai tay xua lia lịa.
“A, hôm nay trong nhà có bánh bao ăn!” Trong khi hai huynh đệ còn
đang bế tắc thì Bạch Thái nhìn thấy mấy cái bánh trên bàn đã mừng rỡ kêu to, hai huynh đệ thần sắc không hẹn mà cùng cứng đờ.
“Đúng vậy, đây là cha chúng ta lấy hai con thỏ hoang và một gà rừng
đổi lấy, Đông Đông, đệ nói cha chúng ta có phải rất lợi hại không?” Bên trong quả nhiên truyền ra lời nói châm chọc.
“Phụ thân lại lấy tiền bán thú săn được cho người ta sao?” Phạm Bạch
Thái lập tức hiểu ra tại sao vừa nãy cha và Nhị thúc lại nhiệt tình như
vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tràn đầy thất vọng, chán nản cúi đầu,
không còn tâm trạng đọc thơ nữa, rầu rĩ nói: “Học phí của đệ làm sao bây giờ? Hôm nay tiên sinh hỏi đệ, đệ còn nói cha hôm nay mang nhiều thỏ
hoang gà rừng đem bán, ngày mai là có tiền đóng.”
“Các người nghe thấy không?” Tiểu Ngư đau lòng xoa đầu Đông Đông,
lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ, “Hiện tại không có tiền đóng học phí, các người nói ngày mai Đông Đông làm sao đi học đây?”
“Thực xin lỗi!” Phạm Thông cúi đầu áy náy đi vào, Phạm Đại sờ sờ cái
mũi, chỉ muốn trốn tránh bên ngoài nhưng không dám, đành phải theo vào,
bất quá vừa qua cửa liền bất động, giữ tư thế sẵn sàng chạy bất cứ lúc
nào, giống như Tiểu Ngư đáng sợ như Mẫu Dạ Xoa vậy.
“Thực xin lỗi? Thực xin lỗi có thể làm cho Đông Đông ngày mai được
đi học không? Có thể làm cho tỷ đệ chúng ta có cơm ăn, có quần áo mặc
không?”
Thấy Phạm Thông lại lộ ra cái loại thành khẩn này, quay người đi sẽ
lại chứng nào tật nấy, Tiểu Ngư bực mình nhịn không được đập mạnh xuống
bàn, phát ra một tiếng “rầm” lớn, mạnh đến nỗi ngọn đèn suýt nữa thì bị
đổ, trong phòng ánh sáng nhất thời lung lay một trận.
Lão hổ không ra uy, coi ta là mèo bệnh sao?
“Tỷ tỷ?”
Chưa từng thấy tỷ tỷ giận dữ như vậy, Phạm Bạch Thái nhất thời hoảng
sợ, bánh bao trong tay rớt xuống bàn, Phạm Đại cùng Phạm Thông đều giật
mình mở to hai mắt.
“ Đông Đông, bánh bao lạnh ăn sẽ không ngon, đệ giúp tỷ tỷ đem vào
phòng bếp hấp lại một chút nhé!” Ý thức được chính mình không không chế
được tâm tình dọa tới Đông Đông, Tiểu Ngư vội hít sâu một hơi, miễn
cưỡng cười một chút, không để ý bàn tay đang đau rần lên đem bao bánh
nhét vào tay đệ đệ, dịu dàng nói: “Chờ nóng rồi đệ cứ ăn trước, tỷ tỷ
cùng cha và Nhị thúc nói chuyện một lát.”
Nói trắng ra từ ngày đến đây, người duy nhất có thể khiến lòng nàng
trở nên dịu dàng ấm áp chính là tiểu đệ đệ bé nhỏ này, cho dù không vì
chính mình, nàng cũng sẽ vì đệ đệ duy nhất có cùng huyết thống với cơ
thể này mà cố gắng cải thiện cuộc sống.
Bạch Thái tiếp nhận gói bánh, đôi mắt nai con lo lắng nhìn, giọng nhỏ nhẹ cầu xin: “Tỷ tỷ, cha, vậy mọi người có gì từ từ nói, đừng cãi nhau
được không ạ?”
Phạm Tiểu Ngư sững một chút, rồi xoa đầu nó, cố gắng nở nụ cười dịu
dàng nhất: “Được, tỷ tỷ đồng ý với đệ, cùng phụ thân từ từ nói chuyện.”
Phạm Bạch Thái há miệng tựa hồ như muốn nói gì, nhưng rồi lại im lặng cúi đầu đi vào bếp.
………..
“Tiểu Ngư, con đừng giận nữa, về sau cha nhất định sẽ nói được làm
được, nếu không bấy giờ cha đi săn thú, ban đêm dã thú đi kiếm ăn nhiều, cha và thúc thúc kiếm một chút thổ sản, sáng mai con cùng cha đi bán,
tiền con giữ toàn bộ, không, về sau tiền đều đưa con giữ hết, con xem
như vậy được không?”
Nhìn đứa con trai nhỏ bộ dáng mất mát biến mất sau cánh cửa, lại nhìn con gái mặt lạnh lùng, Phạm Thông ngoài áy náy ra thì đều là tự trách,
xấu hổ lại càng thêm xấu hổ, chỉ có thể cầu xin lấy lòng.
Hắn kỳ thật cũng biết chính mình cho dù muốn trợ giúp mọi người cũng
cần biết lượng sức, ít nhất phải nuôi nấng con mình cho tốt rồi mới giúp người ngoài, nhưng mỗi khi nhìn thấy người gặp khó khăn đều không có
cách nào làm như không thấy, sau đó không kịp suy nghĩ gì liền đem tiền
trên người lấy ra, nhưng điều này cũng không chứng tỏ hắn không yêu
thương Tiểu Ngư và Bạch Thái nha! Nếu có thể, hắn nguyện ý trả giá hết
thảy để Tiểu Ngư và Bạch Thái được bình an và vui vẻ.
“Đây là ý của cha?” Phạm Tiểu Ngư hoài nghi nhìn hắn, “Cha sẽ không quay đầu đổi ý chứ?”
“Sẽ không!” Phạm Thông dùng hết sức gật đầu, sau đó lại vội lắc đầu,
chỉ vào Phạm Đại nói: “Thật sự sẽ không, Nhị thúc của con có thể làm
chứng.”
“Nhị thúc, thúc cũng là một thành viên trong gia đình, thúc đồng ý sao?” Phạm Tiểu Ngư lập tức nhìn thẳng Phạm Đại.
“Ta không có ý kiến gì.” Phạm Đại lập tức thức thời tỏ thái độ.
“Tốt lắm!” Phạm Tiểu Ngư vỗ bàn, “nếu cha và Nhị thúc đều nói như
vậy, con hôm nay sẽ bỏ qua cho hai người lần cuối cùng. Bất quá, con
trước tiên nói rõ, về sau chẳng những tất cả tiền, tài sản trong nhà đều là con bảo quản, mặt khác việc lớn việc nhỏ hai người cũng phải nghe
con, nói cách khác, nhà này về sau sẽ do con quản.”
Ý định này đã có từ khi nàng xuyên qua được ba ngày, sau lại hơn
mười ngày thích ứng và quan sát càng làm nàng thêm quyết tâm thực hiện.
Nếu Phạm Thông không có cách nào ước thúc chính mình, như vậy, nếu nàng
muốn cải thiện toàn bộ cái nhà này, điều kiện tiên quyết là nàng phải
làm chủ.
“Chủ nhà?” Nhị vị huynh đệ sinh đôi hai miệng một lời hô lớn.
“Thế nào? Không được sao? Chẳng lẽ hai người nghĩ rằng trong cái nhà
này còn người có thể so với con làm chủ nhà tốt hơn sao?” Phạm Tiểu Ngư
khinh bỉ nhìn bọn họ.
Một người vừa nghe người khác cầu xin liền nhão ra như bùn, có thể
táng gia bại sản để làm người tốt cứu vớt thiên hạ, một kẻ cả ngày chỉ
biết say mê võ công mộng thành đệ nhất cao thủ võ lâm, một đứa trẻ mới
bảy tuổi thành thục sớm biết giúp người nhà chăn trâu thả ngỗng? Một cái nhà nghèo khổ rỗng tuếch đáng thất vọng thế này ngoại trừ nàng một
người xuyên không có trí nhớ từ kiếp trước đảm đương thì còn ai có thể
làm nữa?
Ít nhất sau khi nàng làm chủ, tuyệt đối sẽ không khiến cho mọi người
ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, quần áo không đủ ấm, lại càng không để
cho Đông Đông rất chăm chỉ ham học sẽ không được đến trường..