Trên đường về nhà, Tiểu Ngư vẫn còn chìm đắm trong vui sướng mới khám phá ra ưu điểm lớn của thân thể này, hơn nữa vì mỗi lần thời gian mũi chân chạm đất đều rất ngắn, độ gập ghềnh của đường núi vô tình giảm đi rất nhiều, đi đường nhanh như bay.

Phạm Thông vẫn giữ nguyên nụ cười, cõng Phạm Bạch Thái không nhanh không chậm theo sát bên cạnh nàng, còn cầm đèn lồng chiếu sáng cho nàng, hắn đã là cao thủ từ lâu, cho dù chạy nhanh cũng vẫn có thể giữ cho ngọn nến trong đèn được ổn định, tự nhiên là không cần lo lắng đến vấn đề đèn bị cháy, hơn mười dặm đường núi lập tức như ngắn lại một nửa.

Về đến nơi, trong nhà tối om, hai gian phòng nhỏ chỉ cần nhìn quét qua một cái đã không lọt được gì, Phạm Đại cũng không trở về như bọn họ tưởng.

Tiểu Ngư lúc này mới hỏi Phạm Thông chuyện xảy ra hôm nay, Phạm Thông lại lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết Phạm Đại quen biết vị cô nương kia lúc nào, càng không biết giữa bọn họ có quan hệ gì, lúc đó hắn cũng không đuổi kịp Phạm Đại, sau tìm xung quanh cũng không thấy nên đành trở về tìm hai chị em trước. Bất quá, coi mặt Phạm Thông cũng không có vẻ gì lo lắng cho Phạm Đại, giống như trước kia Phạm Đại cũng đã từng rước không ít họa.

Nếu Phạm Thông đã không thèm để ý, Tiểu Ngư tự nhiên cũng lười quản, dù sao nóng nảy cũng không có tác dụng gì, hơn nữa với bản lĩnh của Phạm Đại, Đàm Nhi cô nương kia phỏng chừng cũng không làm gì được hắn, quả thật không cần thiết phải nghĩ nhiều, nếu hai người họ thật sự là đôi tiểu oan gia, vậy thì càng không cần lắm chuyện.

Mấy cha con vô tâm vô phế đun nước nóng tẩy rửa chút ít rồi chuẩn bị đi ngủ, chỉ có mỗi Phạm Bạch Thái bảy tuổi còn lo lắng một hồi lâu cho thúc thúc, nhưng nó còn bé chân ngắn, lại không có chút võ công nào, lo lắng đến đâu cũng không thể giúp gì, đành theo mọi người đi ngủ.

Cả nhà ngủ đến bình minh, vừa thức dậy đã thấy sắc trời âm u, trong sơn cốc cũng mịt mù trắng xóa, thì ra mưa phùn đã rơi không biết từ khi nào, khiến trước sân đã ướt thành bùn đất.

Tiểu Ngư rời giường nấu ít cơm, nhưng bữa sáng ăn xong rồi cũng vẫn chưa thấy bóng dáng Phạm Đại trở về.

Phạm Thông trầm ngâm một chút, nhấc cái bàn duy nhất trong nhà gọn qua một bên, nói: “Cha đưa Đông Đông đi học trước, sau đó đi tìm Nhị thúc, con ở nhà bắt đầu luyện lại công phu cơ bản đi.”

Nói xong, làm mẫu cho Tiểu Ngư mấy tư thế trung bình tấn cùng với vài đường quyền linh tinh cho Tiểu Ngư luyện tập.

Trong suy nghĩ của Tiểu Ngư, nàng đã sớm là một người trưởng thành, đương nhiên biết đạo lý muốn xây nhà cao tầng trước hết phải có nền móng vững chắc, hơn nữa từ hôm qua sau khi khai quật ra khả năng khinh công, lại nhớ lại trước đó tai thính đến mức có thể nghe được mấy lời nói thầm của tiểu chính thái và nha hoàn của nó, nàng lại càng thêm hứng thú với thân thể này, hiện tại vừa lúc nên thử đi sâu tìm hiểu một chút. Kỳ thật nếu không phải vì trời mưa, nàng còn muốn ra ngoài chạy một vòng, nhìn xem chính mình rốt cuộc có thể chạy một hơi dài bao xa nữa!

Ngay lúc Tiểu Ngư thành thật ổn định đứng yên giữ nguyên tư thế trung bình tấn, khoảng hai giây lại đếm một lần, khi đếm tới chú cừu non thứ một ngàn năm trăm năm mươi bảy, hình như đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì đó.

Là Phạm Đại đã trở về rồi sao?

Tiểu Ngư vội đứng thẳng dậy nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một bóng người chạy đến nhà mình, nhưng vừa nhìn rõ liền giật mình ngạc nhiên.

Người đến không ngờ lại là đại danh đỉnh đỉnh khốc tân lang mới thành thân hôm qua, hơn nữa lại chỉ có một người.

“Biểu tỷ!”

Chỉ thấy chú rể thiếu niên này bước chân không dừng lại chạy thẳng tới, còn chưa chờ Phạm Tiểu Ngư kịp phản ứng lại đã như gió cuốn vọt thẳng vào nhà, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, lại như cơn gió ào vào phòng bếp, cái loại tác phong công khai bá đạo xông thẳng vào nhà người khác này lập tức khiến Tiểu Ngư sinh ra phản cảm mãnh liệt. Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, chú rể thiếu niên đã đứng thẳng trước mặt nàng, trừng mắt hỏi: “Biểu tỷ ta đâu?”

Biểu tỷ? Vừa đến đã lục soát khắp nhà người ta, chẳng hiểu tại sao lại hỏi nàng biểu tỷ đâu, kỳ lạ, nàng chẳng lẽ phải biết biểu tỷ hắn là ai sao?

Tiểu Ngư tức giận mỉm cười nhìn lại, thật sự là cái đồ thần kinh, mới ngày tân hôn đầu tiên, vứt vợ trong chăn không để ý đến, lại muốn đến cái nhà nghèo túng rách nát này của nàng làm loạn một hồi tìm cái gì mà biểu tỷ, nếu bất mãn với cuộc hôn nhân này, sao không dứt khoát đào hôn đi, hai chân chạy nhanh như thế ai có thể tìm thấy hắn? Đã bái đường thành thân rồi, ngay hôm sau đã vứt tân nương qua một bên, đây là cái loại đàn ông gì vậy?

À, không, tên này căn bản còn chưa tính là đàn ông, nhiều lắm chỉ là một thằng nhóc miệng còn hơi sữa mà thôi, nghe nói có nhiều đứa con trai nhà giàu đã lớn rồi còn có thói quen uống sữa mẹ, nói không chừng thằng nhóc này thật đúng là chưa cai sữa đâu! Tiểu Ngư ác liệt tưởng tượng, nếu hiện giờ nàng có phân nửa tuổi hay khả năng của cha và Nhị thúc, nàng sẽ một cước đá bay tên kia ra khỏi cửa.

“Thì ra chỉ là một đứa ngốc.” Chú rể thiếu niên nào biết Tiểu Ngư đã chửi rủa đầy bụng, thấy nàng cười mà không đáp lại, đôi mày kiếm lấm tấm bụi nước mưa li ti nhất thời nhíu lại, tự lẩm bẩm: “Kỳ lạ, nhà Phạm Đại kia rõ ràng ở đây, biểu tỷ một đêm chưa về, còn có thể đi đâu nữa?”

Đứa ngốc? Nàng còn chưa tỏ phản ứng gì với tên điên này, liền gắn ngay cho nàng danh hiệu đồ ngốc, được, được lắm! Nàng thật muốn xem tên điên này muốn làm cái gì với đồ ngốc đây?

Tiểu Ngư dứt khoát im lặng không nói gì đứng trước cửa sổ, nhìn thiếu niên tóc dài hoa phục đều ướt quá nửa vẫn bất chấp mưa phùn loạn đảo vòng quanh trước sau nhà mấy lượt, trong lòng rất nhanh đã suy đoán được tình huống đại khái trước mắt.

Xem ra hôm qua mỹ nữ Đàm Nhi kia đuổi theo Nhị thúc nàng còn chưa trở về, cho nên thằng nhóc còn hơi sữa rõ ràng là ái mộ biểu tỷ nhà mình kia mới có thể lòng như lửa đốt đi tìm. Bất quá, nhìn dáng vẻ hắn ngay cả tùy tùng cũng không dẫn theo thế này, không cần nói cũng biết nhất định là hắn giấu Thượng Quan lão gia lén chuồn ra ngoài.

Hiện giờ nàng thật sự tò mò, mỹ nữ kia đuổi theo một đêm, rốt cuộc là đuổi kịp Phạm Đại hay không? Nếu đuổi kịp… Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ…A… Tình hình này có vẻ ái muội ghê, nếu như không đuổi kịp… Nghĩ đến đây, Tiểu Ngư không khỏi lại nhìn thời tiết bên ngoài, bất giác có chút thông cảm.

“Ê, tiểu nha đầu, thúc thúc ngươi đâu?” Chú rể thiếu niên quanh quẩn nữa ngày vẫn không phát hiện ra điều gì, đành đem hy vọng đặt lên người Tiểu Ngư.

Ê? Lại còn tiểu nha đầu? Sao cái đám công tử này đều ra cái vẻ cao cao tại thượng như vậy nhỉ, giống như nàng so với đám kiêu căng ngạo mạn bọn hắn thấp hơn mấy bậc tiến hóa? Phạm Tiểu Ngư trong lòng nhất thời càng thêm chán ghét, ngoài mặt lại bắt chước vẻ mặt của hắn, cũng trừng mắt nói: “Ê, tiểu nha đầu, thúc thúc ngươi đâu?”

Vừa đến đã bảo nàng là đồ ngốc, có vẻ như tên nhóc chưa dứt sữa này nếu không phải không biết chỉ số thông minh hiện tại của nàng, thì chính là một tên cực kỳ am hiểu thuật đoán mò, hiện giờ nàng là một đứa trẻ, trẻ nhỏ không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt, không thể công khai đối đầu với kẻ điên, đơn giản trêu đùa hắn trước tạm hết giận, sau còn phải tìm cách phản công lại nữa.

Phạm gia nàng nhà tranh tuy rằng cũ nát tồi tàn, nhưng tốt xấu gì cũng là nhà của nàng, không phải tùy tiện người nào cũng có thể chạy tới chạy lui.

A? Chú rể thiếu niên ngây người một chút, đầu mày nhíu càng sâu: “Thì ra thật sự là đồ ngốc.”

Tiểu Ngư cũng bắt chước nhíu mày: “Thì ra thật sự là đồ ngốc.” Kỳ thật nàng thực sự rất rất muốn đổi cái từ “ngốc” thành từ “điên”.