Bữa cơm muộn này thực tế tuy rằng chỉ có Tiểu Ngư, Đinh Triệt và Phạm Đại là những người còn chưa ăn tối, có điều vì Liên Nhi vẫn ở bên cạnh quấy rầy nên mất không ít thời gian. Sau khi ăn xong, Lô Tử Triều mời bọn họ đến thư phòng ngồi một lúc, một lần nữa thành tâm thành ý nói nếu có gì cần ông giúp đỡ, mọi người không cần phải khách khí.

Đối với một người cha kế tốt bụng quá mức như vậy, Tiểu Ngư vừa cảm kích vừa đồng thời không muốn liên lụy đến. Bởi vậy chỉ nói Phạm Thông và La Đản rời kinh vì đã có biện pháp giải quyết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, để cho Lô Tử Triều yên tâm.

Lô Tử Triều tuy rằng là người tốt, nhưng đồng thời cũng đã nhiều năm lăn lộn quan trường, đương nhiên nhìn ra Tiểu Ngư có điều giấu diếm. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt ông đã nhận ra cô con gái của vợ trước này thông minh không giống người thường, hơn nữa Phạm gia không muốn mình nhúng tay vào nhất định là có lý riêng của họ, liền mỉm cười không vạch trần, chỉ âm thầm sai trợ thủ đắc lực nhất của mình là Đồng Phi tăng mạnh phòng vệ, cũng chú ý nhiều hơn xung quanh Lô phủ, xem có người khả nghi nào lui tới hay không.

Từ thư phòng đi ra, Diệp Chỉ Yến từ lâu đã sai người hầu chuẩn bị nước nóng đợi sẵn, sau khi ba người tắm rửa sạch sẽ thoải mái xong, thay đổi trang phục sạch rốt cuộc ngồi ở trong phòng Phạm Đại, bắt đầu bàn việc chính sự, thì đã giờ Hợi (9-11h đêm).

“Có dũng khí này, ta đương nhiên không thể nhân nhượng!”

Nghe Tiểu Ngư nói không muốn bị động chờ đợi, muốn lấy công làm thủ, Phạm Đại nhất thời vỗ bàn hoan nghênh. Có điều nhớ lúc gần đi Phạm Thông đã dặn đi dặn lại, hắn lại có chút do dự ngồi xuống, suy nghĩ một chút, nói: “Phản kích thì được, nhưng lúc này chúng ta chỉ có ba người có thể hành động, hơn nữa bọn chúng hiện giờ cấu kết với cẩu quan, chuyện này cũng không dễ dàng, chúng ta còn cần bàn bạc thật kỹ mới được.”

“Đó là đương nhiên, cho nên chúng ta mới đến tìm Nhị thúc thương lượng.” Tiểu Ngư gật đầu nói, “Tuy hiện giờ chúng ta đã cắt đứt đầu mối Liễu Hà trấn, nhưng thế sự khó liệu, vẫn là chuẩn bị nhiều một chút thì tốt hơn.”

Phạm Đại gật đầu: “Được, chúng ta hãy nghĩ cách, xem nên ra tay ở đâu.”

Nói xong, ba người đều cùng trầm tư.

“Ta có một cách, không biết được không.” Một lúc lâu sau, Tiểu Ngư đột nhiên nói.

“Cách gì?” Phạm Đại vội hỏi, Đinh Triệt cũng giương mắt nhìn nàng.

Tiểu Ngư vừa trầm ngâm nghĩ lời, vừa nói: “Năm xưa không phải Nghĩa Bang từng tạo phản hay sao? Nếu vậy, bọn người Cao Chí Đạt hẳn phải là khâm phạm triều đình phải không? Mà Hạ Tủng kia lại dám cùng khâm phạm triều đình cấu kết, chúng ta có nên vừa lúc mượn điểm này, tìm một quan viên có mâu thuẫn với Hạ Tủng, gửi một phong thư nặc danh tố cáo hắn cấu kết lục lâm mưu đồ làm loạn?”

“Mật báo với triều đình?” Phạm Đại có chút kinh ngạc, rõ ràng là chưa từng nghĩ đến cách hợp tác với triều đình thế này, nhưng vừa nhìn vẻ mặt Tiểu Ngư kiểu “ngươi dám ý kiến gì không?!!”, lập tức đổi giọng, nịnh nọt: “Không tồi không tồi, cách mượn dao giết người này thật không tồi! Đúng là Tiểu Ngư nhà ta thông minh, như vậy bọn chúng sẽ còn không lo nổi thân mình mà lo chuyện khác được.”

Tiểu Ngư vừa giận vừa buồn cười trợn trắng mắt, nhìn về phía Đinh Triệt: “Chàng nghĩ sao?”

Đinh Triệt suy nghĩ một chút, nói: “Cách này không tồi, nhưng cũng không dễ. Mọi người nghĩ xem, Hạ Tủng là chức vị gì? Nếu không có chứng cứ xác thực, triều đình sao có thể vì một bức thư nặc danh mà đi lục soát phủ đệ của một đại quan? Hơn nữa dù thực có lục soát, Hạ phủ lớn như vậy, mặc dù quan binh vào phủ tìm kiếm, bằng vào thân thủ của Tả Hữu hộ pháp, dĩ nhiên có thể thoải mái chạy trốn. Đến lúc đó lục soát không thấy người, Hạ Tủng liền có thể hoàn toàn phủ nhận, cũng có thể yêu cầu nghiêm tra mật báo, mà đám Cao Chí Đạt cũng nhất định nghi ngờ chúng ta nhúng ta. Vạn nhất lúc trước bọn chúng đã lầm cho rằng chúng ta đã rời kinh, cứ như vậy ngược lại lộ cho bọn chúng biết chúng ta còn ở Kinh thành.”

“Uhm.. Chàng nói có lý, trừ phi để bọn họ tận mắt chứng kiến đám Cao Chí Đạt ở trong Hạ phủ, nếu không chúng ta xác thực không lấy đâu ra chứng cứ.” Tiểu Ngư thất vọng nhíu mày. “Ta nghĩ xem, làm thế nào mới có thể tìm được chứng cứ đây.”

“Vậy không phải đơn giản?” Phạm Đại tùy tiện vung tay, nói, “Trước để bọn họ bí mật vây binh quanh Hạ phủ, sau đó chúng ta mang theo người lén nhập phủ, để hắn nhìn thử, chỉ cần thấy người, dù có nhất thời không tìm thấy chứng cứ, tội danh cũng đã xác thực rồi.”

Tiểu Ngư toát mồ hôi: “Nhị thúc, nếu như thật sự đơn giản vậy thì tốt quá. Thúc cho là quan phủ chỉ bằng vài lời của thúc mà mang binh đến vây Hạ phủ? Càng đừng nói lẽ nào bọn người Hạ Tủng Cao Chí Đạt thật đúng là mắt mù tai điếc, ngay cả có người vây phủ cũng không biết? Còn nữa, việc đám ngườiCao Chí Đạt tạo phản đã qua mấy chục năm, lẽ nào người thúc mang theo vào nhất định có thể nhận ra mặt bọn chúng sao?”

“Ack..” Phạm Đại sờ sờ mũi, vội vàng cúi đầu làm bộ dạng cố hết sức suy nghĩ.

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

“Có thể, cũng không phải hoàn toàn không có cách nào.” Giữa lúc Tiểu Ngư suy tư mãi không nghĩ ra cách nào toàn vẹn, đang định bỏ qua cách này, Đinh Triệt đột nhiên híp mắt nói.

“Cách nào?” Tiểu Ngư tinh thần phấn chấn.

“Ta còn không thể xác định cách này có được hay không.” Đinh Triệt nhìn về phía Phạm Đại: “Phạm Nhị thúc, thúc cho rằng hiện giờ trong triều còn có người có thể biết được chuyện tạo phản năm đó không?”

Phạm Đại nhíu mày, “Đương nhiên năm đó khi chúng ta đi rồi bọn họ mới khởi sự, tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng mới mấy chục năm mà thôi, hẳn là có người sẽ biết.”

Tiểu Ngư nói: “Vậy nếu như có người biết thì thế nào?”

Đinh Triệt đáp: “Nếu như có người biết được, thì sẽ có thể chỉ ra và xác nhận, mà nếu người đó hiện giờ còn ở triều đình, hoặc vẫn ở kinh thành, chuyện này có thể tiến hành, chí ít bọn họ sẽ không cảm thấy là chuyện bịa đặt.”

Tiểu Ngư nhíu mày, “Cần đưa người đi xác nhận, lại không để cho đối phương phát hiện, thực sự không phải chuyện dễ dàng.”

Đinh Triệt mỉm cười, “Chỉ cần có người còn biết được, vậy thì không cần thiết phải trực tiếp đưa người đi nhận mặt.”

Phạm Đại nóng nảy vò đầu mắng: “Ngươi rốt cuộc có mưu ma chước quỷ gì? Mau nói đi!”

“Dạ.” Đinh Triệt cười sáng lạn, ánh mắt sáng rực như sao: “Cách của ta là vẽ lại chân dung. Một bức thư nặc danh cố nhiên không đủ để người khác tin tưởng, nhưng nếu có chân dung của đám người Cao Chí Đạt, mặc dù không thể khiến người ta tin tưởng hoàn toàn, cũng sẽ khiến triều đình coi trọng. Hơn nữa nếu bọn chúng ở Hạ phủ, nhất định sẽ có người hầu hạ, nếu ta lại ghi chú thêm bên dưới danh sách những người bí mật hầu hạ bọn chúng, nhắc nhở triều đình trước khi bắt người, có thể khống chế mấy kẻ hạ nhân đó, liền đủ để làm nhân chứng. Hạ Tủng xưa nay đối đãi hạ nhân hà khắc, không sợ mấy người đó không nhận tội cung khai. Đến lúc đó, dù cho bắt không được đám người Cao Chí Đạt, Hạ Tủng cũng tuyệt đối sẽ chịu không nổi. Cứ như vậy, hiệp ước và âm mưu giữa bọn chúng cũng tự sẽ sụp đổ, mà đám Cao Chí Đạt cũng vì triều đình lần nữa phát lệnh truy nã mà ốc không mang nổi mình ốc, chúng ta vậy là có thể một mũi tên trúng hai con chim.”

“Xì. Ta còn tưởng ngươi nói là cách gì dễ làm.” Phạm Đại hoàn toàn thất vọng, mắt trợn trắng: “Chúng ta đi đâu tìm được họa sĩ đây? Ngươi cho là bọn người kia sẽ ngoan ngoãn để cho ngưười ta ngồi họa lại hay sao? Càng đừng nói có thể vẽ giống được hay không nữa.”

“Không giấu Phạm Nhị thúc, về vẽ tranh, cháu đây cũng từng có học qua, hơn nữa cháu cũng am hiểu nhất là vẽ chân dung.” Đinh Triệt cười khiêm tốn.

“...” Phạm Đại nhất thời cứng họng, nhìn Đinh Triệt như nhìn quái vật.

Lần này, Tiểu Ngư cũng kinh ngạc: “Chàng còn có thể vẽ tranh?”

Đinh Triệt mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần để ta lại nhìn thấy bọn họ một lần, ta tự tin có thể họa ra thần vận của họ.”