Có đôi khi, cảm giác ấm áp cõi lòng không cần quá nhiều thời gian để tạo dựng, thậm chí, chỉ cần có một giây, cũng đủ khiến người ta cả đời nhớ nhung, cả đời ấm áp. Cho nên, sau khi thả lỏng một chút, Tiểu Ngư và Đinh Triệt không tiếp tục diễn trò yêu đương nữa, mà nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, vì bọn họ còn rất nhiều việc phải làm.

Với sự trợ giúp của Đinh Triệt, Tiểu Ngư tẩy sạch dịch dung, lại quay về phòng đổi quần áo bình thường. Để đề phòng cẩn thận, hai người không ra từ cửa trước mà vẫn theo hông tiểu viện đi ra ngoài. Dù sao mà nói, với hai người, leo tường cũng đơn giản như bước qua cánh cửa vậy.

Tiểu Ngư đang chuẩn bị cùng Đinh Triệt lần lượt đi về thị trấn, bỗng nhiên a một tiếng, quay lại.

“Sao vậy?” Đinh Triệt ngẩn ra.

“Chúng ra phải xử lý cả nhà của chàng nữa, tìm cho nhũ mẫu một nơi ở khác thôi!” Tiểu Ngư chỉ về phía thôn nhỏ cách đó không xa, nhíu mày nói: “Hai nhà chúng ta ở quá gần, hơn nữa lúc trước nhà chàng là cha ta tìm giúp, chúng ta bình thường cũng có giao du qua lại, chẳng phải bí mật gì. Vạn nhất Nghĩa Bang tìm tới cửa, nhà chúng ta không có ở đó, nhỡ đâu tức giận mà liên lụy đến nhũ mẫu thì thật là hối không kịp.”

Đinh Triệt mỉm cười, cầm tay nàng khẽ cười nói: “Vẫn là nương tử nghĩ chu đáo.”

“Chuyện này ta suýt chút nữa thì quên mất, chàng còn đùa giỡn?” Tiểu Ngư nhịn không được có chút ngạc nhiên, rồi phì một tiếng, nói: “Chuyện quan trọng như vậy, ta không tin chàng không ngờ đến.”

“Bất kể ta ngờ hay không ngờ, đây đều là tâm ý của nàng.” Đinh Triệt nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước, bên trong đầy vui sướng và cảm động.

Tiểu Ngư mặt đỏ lên, sao nghe mấy lời này như hắn đang ca tụng vợ hắn vậy, vội vàng thúc giục: “Vậy hiện giờ chàng quay lại bảo bọn họ thu dọn đi, đợi chút nữa bán nhà xong là có thể cùng đi, vào thành nếu nhất thời không tìm được nơi ở thì ở tạm khách sạn trước vậy.”

“Không vội, để ta đi cùng nàng trước đã!”

“Hiện giờ bọn chúng còn chưa tìm được đến đây, chàng đi theo ta làm gì? Ta cũng không phải loại con gái yếu đuối phải nâng niu chiều chuộng.” Tiểu Ngư hờn dỗi trợn mắt coi thường, “Hơn nữa, chàng đi theo bên cạnh ta, người ta còn không biết sẽ nói ra cái gì nữa.”

“Nói cái gì? Nếu người ta nói, ta có thể nói thẳng cho người ta biết, nàng là nương tử của ta.”

“Ai là nương tử của chàng? Muốn ăn đòn hả?” Tiểu Ngư nhéo mạnh tay hắn, trong sóng mắt lộ ra thần sắc xúc động.

“Ôi.. Nương tử tha mạng!!” Đinh Triệt giả vờ đau đớn liên tục kêu xin tha thứ.

“Đinh Triệt!!” Tiểu Ngư tức giận trừng mắt, “Thời gian của chàng nhiều lắm phải không?”

“Được rồi được rồi, nghe nàng hết, nghe nàng hết.” Đinh Triệt mặt đầy vẻ đáng thương vội vã giơ tay đầu hàng.

Tuy rằng thời gian cấp bách, hơn nữa người đầu tiên được Tiểu Ngư chủ động đến chào mua muốn nhân cơ hội nàng nóng lòng muốn bán mà ép giá hết mức, có điều Tiểu Ngư ở trấn này dù sao không phải đồ ngốc, danh tiếng nàng tuổi còn trẻ mà đã quản lý cả gia đình lại càng không phải giả, lập tức không chút hoang mang tỏ rõ nguyên tắc của mình.

Không sai, nàng vì muốn bán nhà, đồng thời mong muốn có thể lập tức hoàn thành, có điều vì ở trấn Liễu Hà này, khu vực nơi nhà họ Phạm có tiếng là đắt giá nhiều người dòm ngó, cho nên mỗi người mua nàng chỉ cho một lần cơ hội. Nếu muốn nhân cơ hội ép giá quá nhiều, cho rằng Tiểu Ngư nàng dễ bắt nạt, vậy thì xin lỗi, nàng thà rằng để nhà bỏ không mấy tháng cũng không cần phải bán.

Những lời này nói ra, người mua nhất thời phải lo lắng, dù sao ở cùng một trấn, bình thường cũng có quen biết, tuy nói Phạm Thông nổi tiếng dễ thương lượng, nhưng Tiểu Ngư lại là người nói một không hai, nếu như ra giá không thích hợp, nàng thực sự có thể bỏ đi tìm nhà khác. Suy tính một hồi, người mua liền chủ động vòng về một mức giá, Tiểu Ngư nhân cơ hội trả giá tiếp, đưa người mua dạo quanh ngôi nhà một vòng, tất cả mọi đồ đạc đều quy ra tiền cho ông ta, cuối cùng định giá thấp hơn so với giá bình thường một phần năm, nhân tiện đem tiểu viện của Đinh Triệt cũng đưa ra.

Vì tìm người đầu tiên liền bán xong, thời gian tiết kiệm rất nhiều. Mặc dù Tiểu Ngư và Đinh Triệt đưa theo người vú già và hai người hầu cố ý đi xe đến bến thuyền ở hồ trong thành, đợi mướn xe rời khỏi đó lại cố ý đổi xe khác nữa, trên đường lại chuyển qua thuyền nhỏ, để tránh lưu lại dấu vết vòng vo rất nhiều, nhưng khi về đến nơi vẫn còn cách lúc trời tối một khoảng thời gian.

Về phần nơi ở mới của bà cụ, vì Đinh Triệt ở khách sạn Vân Lai không ít ngày, biết trong ngõ Tử Gia có không ít nhà cho thuê, liền đưa người đến đó. Hiện giờ nhà Tiểu Ngư đều ở trong thành, hơn nữa phòng ở khách sạn Vân Lai hắn cũng chưa lui, nên vẫn như cũ tiện lợi chăm sóc thăm hỏi.

Có điều mọi chuyện thuận lợi không có nghĩa là tâm tình Tiểu Ngư có thể thoải mái. Thực tế, khi nàng ngồi trên xe lừa rời khỏi trấn Liễu Hà, nhìn lại con đường dẫn về ngôi nhà họ Phạm nàng đã ở ba năm nay, giờ càng lúc càng xa, đôi môi nàng vẫn mím chặt lại.

Nơi đã từng là nhà nàng này, còn có Bách Linh các, còn có Nhất Tái Lai, đều là những thứ nàng cực khổ lắm mới dốc sức gây dựng được. Mà hiện giờ, nàng chẳng những bị ép phải bỏ qua, còn buộc phải bán đi, hơn nữa để an toàn, sau này nàng cũng không thể thường đến Bách Linh các nữa. Bất luận là cơ nghiệp nào nàng cũng không thể quang minh chính đại làm chủ, điều này khiến nàng sao có thể cam tâm?

“Đinh Triệt, chúng ta không thể chỉ trông mong vào cha ta và La Đản, chúng ta phải làm gì đó, không thể để cho Nghĩa Bang cứ thế mà hủy hoại tất cả của ta như vậy được.” Sau khi rời khỏi chỗ ở mới của bà cụ, bước đi trong ngõ Tử Gia, Tiểu Ngư bỗng nhiên căm giận nói một câu.

Đinh Triệt dừng bước nhìn nàng, mỉm cười: “Được, bất luận nàng muốn làm gì, ta đều cùng nàng.”

“Nhưng.. có thể càng thêm nguy hiểm.” Thấy Đinh Triệt thoải mái đáp lời như vậy, Tiểu Ngư ngược lại có chút do dự, nàng cũng không quên khi Đinh Triệt mạo hiểm xâm nhập Hạ phủ, nàng ở bên ngoài canh giữ khổ sở như thế nào.

“Mọi việc nếu muốn thành công, dù sao cũng phải có mạo hiểm nhất định. Chúng ta gặp phải nguy hiểm, nhưng thực sự gặp nguy hiểm nên là bọn chúng chứ!?” Đinh Triệt cố ý bóp các đốt ngón tay kêu lách cách, âm trầm cười, “Dám trêu vào nương tử đại nhân nhà ta, bọn chúng nên chuẩn bị đón nhận cơn giận sấm sét đi là vừa. Phạm đại nữ hiệp và Đinh Triệt đại hiệp song kiếm hợp bích thiên hạ vô địch, mặc kệ yêu ma quỷ quái gì, nhất định khiến bọn chúng có đến mà không có về, hồn phi phách tán.”

“Tự đại cuồng, ta còn chưa từng thấy chàng dùng kiếm bao giờ nữa.” Tiểu Ngư chọc lại hắn.

“Sai rồi, đây là tự tin. Về phần kiếm sao, trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm.” Đinh Triệt ngẩng cằm, vẻ mặt khốc liệt.

“Được rồi, đừng đùa giỡn nữa.” Tiểu Ngư cười cười, “Chúng ta mau trở về tìm Nhị thúc bàn bạc đi, lại nói, chỉ dựa vào vài thứ linh tinh đấu không lại bọn họ, chúng ta cũng nên có chút binh khí vừa tay mới phải.”

“Chờ một chút, đừng nóng vội.” Đinh Triệt gật đầu, bỗng nhiên nắm tay nàng, nhìn xung quanh, rồi đột ngột đưa nàng chạy về phía trước.

“Chàng muốn làm gì đó?” Tiểu Ngư vừa chạy theo hắn, vừa hỏi.

“Chờ chút nàng sẽ biết.” Đinh Triệt cong khóe miệng, qua một cây phong lớn, bỗng nhiên quẹo vào một con hẻm nhỏ.

“Chàng dẫn ta vào hẻm nhỏ này làm gì?” Tiểu Ngư nghi hoặc hỏi, con hẻm này hình như quen quen.

“Ôn lại bài tập thôi.” Đinh Triệt kéo nàng thẳng vào sâu trong con hẻm quanh co, xác định không ai có thể nhìn thấy, liền một tay kéo nàng vào lòng, chuẩn xác phủ xuống.

“Hửm? Uhmm...”

Sắc lang! Trong lúc giãy dụa, hơi thở ấm áp càng lúc càng dày đặc vây quanh nàng, Tiểu Ngư đang đỏ mặt bỗng nhiên nhớ ra.

Một lần đó, cũng là ngày hôm sau khi say rượu, nàng từng tìm đến hắn, còn hỏi hắn nàng có làm chuyện gì mất mặt không, sau đó hắn nói nàng dạy hắn một việc, việc này ở Nhất Tái Lai đã kiểm chứng một lần, mà nay...

Thân thể có chút nhũn ra, Tiểu Ngư nhanh chóng ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại toàn tâm toàn ý cảm nhận tình ý từ nơi miệng không ngừng truyền vào thân thể, uhm.. bài tập này đã lâu không làm, xác thực nên ôn tập lại cho tốt.