Sự thật chứng minh, Thượng Quan Kiều không chỉ muốn làm đồ đệ của Phạm Đại, mà còn muốn làm đồ đệ của rất nhiều người.

Trong những người nhà họ Phạm, người đầu tiên nàng ta gặp được là nữ hiệp tỷ tỷ Phạm Tiểu Ngư bị nàng ta ôm đùi khóc hô ân công, cho nên, khi cô nàng tiểu thư ăn no uống say kết thúc giấc ngủ trưa, rửa mặt chải đầu thần thái sáng láng xong, liền ngay lập tức đi tìm Tiểu Ngư, nhõng nhẽo làm nũng muốn Tiểu Ngư dạy nàng võ công.

Khác với Phạm Đại kiên quyết cự tuyệt, Tiểu Ngư đồng ý ngay, sau khi cảnh cáo nàng ta không được để cho những a hoàn người hầu trong nhà biết Phạm gia có võ công, liền lập tức bắt nàng ta chồm hỗm đứng trung bình tấn trong phòng, bắt đầu luyện kiến thức cơ bản.

Con đường luyện võ vốn dĩ cực khổ, dù có là thiên phú kỳ tài, tiện nghi hơn nữa có thể là kiếm được một thân thể đã có nền tảng nhất định, thì về sau trong quá trình luyện võ vẫn phải chịu nhiều khổ nhọc. Thượng Quan Kiều tuy rằng một lòng mơ tưởng trở thành nữ hiệp giang hồ, nhưng nữ hiệp giang hồ không phải chỉ muốn là được, một tiểu thư như nàng ta liệu có thể qua được một cửa là đứng trung bình tấn được không? Dù có qua được cửa này, Tiểu Ngư vẫn còn rất nhiều cách khiến nàng ta rút lui trong êm ả.

Thượng Quan Kiều lúc đầu còn hăng hái, không nói hai lời liền ở trong phòng đứng tấn, nhưng đúng như suy nghĩ của Tiểu Ngư, không bao lâu sau nàng ta bắt đầu không chịu nổi, vừa làm nũng vừa cầu xin Tiểu Ngư dạy cách khác nhanh thành công hơn. Tiểu Ngư dĩ nhiên là không chịu, đồng thời vô cùng nghiêm khắc yêu cầu nàng ta kiên trì bền bỉ, còn đặc biệt cầm một cây chổi lông gà ngồi ngay bên cạnh. Thượng Quan Kiều vẻ mặt đưa đám miễn cưỡng đứng tấn một hồi nữa, rốt cuộc chịu không nổi mượn cớ đau bụng muốn đi nhà xí định bỏ chạy.

Đã đau bụng, dĩ nhiên phải đi gặp thầy thuốc, vì vậy Nhạc Du liền lên sân khấu. Nhìn thấy mỹ thần y trẻ tuổi lần thứ hai ra tay, tuy rằng uyển chuyển nhưng thoáng chốc đã bóc trần lời nói dối của nàng ta, Thượng Quan Kiều nhất thời mắt sáng lên đổi chủ ý, nói muốn theo Nhạc Du học y, sau đó hành y tế thế, trị bệnh cứu người.

Nhạc Du là một người thành thật, ngay cả trước đây khi ở cùng Tiểu Ngư, giữa hai người luôn luôn mười phần có lễ, đâu đã từng gặp cô nàng nào không chút quan tâm đến nam nữ khác biệt, lại có thần kinh khác hẳn người thường này, bị nàng ta dọa cho chạy chối chết. Mà hắn càng bỏ trốn, Thượng Quan Kiều lại càng muốn đuổi theo hắn học, hài đến nỗi Phạm Đại cười ha hả.

Một ngày đêm nhờ có sự góp mặt của cặp biểu tỷ muội mà vui vẻ khó có được rồi cứ như vậy trôi qua. Ngày khai trương quán ăn là mười tám tháng mười, nhưng để đảm bảo việc buôn bán có thể thuận lợi hoàn mỹ, từ ngày mười sáu sẽ thử kinh doanh trước. Vì vậy, sau khi nghỉ ngơi chiều ngày mười bốn, sáng ngày mười lăm, tất cả mọi người đều trở nên bận rộn, bắt đầu chuẩn bị ngày hôm sau đón khách.

Ngày quán ăn khai trương, dĩ nhiên phải mời mẫu thân và cha kế, vừa vặn Diệp Chỉ Yến cũng phái người mời Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái vào phủ, Tiểu Ngư liền hẹn với Phạm Đại buổi tối sẽ đi thăm dò nhà Hạ Tủng.

Đêm hôm đó, thời tiết thuận lợi, bắt đầu từ giờ Hợi (9~11h đêm), mặt trăng tròn ngày mười lăm vốn dĩ chiếu sáng như ban ngày lại trốn kỹ trong mây đen, thỉnh thoảng mới lộ mặt ra chút ít giữa các kẽ mây, nhưng mọi người còn chưa kịp nhìn rõ thì đã núp lại rồi.

Phạm Đại vui vẻ nói, đây là ông trời mở mắt, đêm nay nhất định sẽ xử đẹp lão sắc quỷ biến thái kia.

Hai thúc cháu đợi đến đêm khuya yên tĩnh, mới lén lút từ ngoài viện nơi hạ nhân ở leo vào Hạ phủ. Hiện giờ cách lúc khai quốc đã vài chục năm, dù sao cũng là thiên hạ thái bình, rất ít xảy ra những chuyện như ám sát náo động, cho nên hai người dễ dàng vượt qua hàng phòng vệ của Hạ phủ. Nhưng, có thể là vì đêm nay mười lăm trăng tròn, Hạ phủ lại đặc biệt náo nhiệt. Tuy rằng đã nửa đêm, nhưng yến hội trong sảnh vẫn không hạ nhiệt chút nào, tiếng đàn sáo liên miên không dứt.

“Mẹ hắn chứ. Đã trễ thế này vẫn còn ăn chơi nhảy múa!” Phạm Đại chửi nhỏ một tiếng, kêu Tiểu Ngư đứng tại chỗ chờ, còn hắn thì muốn đến phòng khách quan sát.

Tiểu Ngư không chịu, muốn đi cùng hắn xem thử.

Hai người lặng lẽ tiếp cận phòng khách. Nằm trên nóc nhà đối diện là có thể quan sát hết tổng thể, chuẩn bị tiến thêm một bước quan sát bốn phía xong mới đột nhập lên nóc phòng khách.

Không ngờ vừa nhìn một cái, thần kinh Phạm Đại bỗng chốc căng thẳng.

Tiểu Ngư nằm bên cạnh, đương nhiên là nhận thấy, liền nghi hoặc nhìn về phía tầm nhìn của hắn. Phạm Đại ánh mắt ngưng trọng, ra hiệu cho nàng cẩn thận hơn gấp bội, sau đó nhìn thẳng về phía phòng khách.

Tiểu Ngư thị lực hơn người, Phạm Đại thấy đương nhiên nàng cũng có thể thấy, thậm chí còn rõ ràng hơn hắn, bên trong tiệc rượu có bốn nam nhân đang ngồi.

Ngồi ở vị trí chủ tọa cao nhất, không cần phải nói, đương nhiên là Hạ Tủng không cần ngờ vực, theo hầu bên cạnh lão ta là hai cơ thiếp, vị trí chỗ ngồi bên trái có hai người, bên phải có một người. Hai người bên trái đều đã bốn năm mươi tuổi, dung mạo dù khác biệt, nhưng phục sức đều màu tro giống hệt nhau, hơn nữa sắc mặt cứng nhắc cũng không khác nhau chút nào. Bên người bọn họ cũng có mỹ cơ rót rượu, nhưng hai người ngồi ngay ngắn, áo quần tề chỉnh, mắt không liên láo, hiển nhiên là không bị nữ sắc lung lay.

Mà người phía bên phải tuổi còn trẻ hơn rất nhiều, khoảng chừng hơn ba mươi, dung mạo trông rất phổ thông, trên mép có hàng ria mỏng, cũng rất có vẻ thức thời, vừa trò chuyện với Hạ Tủng, vừa vui vẻ với mỹ nữ, còn không quên ngắm nhìn ca vũ đang múa ở giữa sảnh, dường như rất thỏa mãn với các tiết mục của tiệc rượu.

Tiểu Ngư nghe hắn nói vài câu, không hiểu sao cảm thấy khá là quen, nhưng nghĩ mãi cũng không ra đã từng thấy người này ở đâu, không khỏi âm thầm kinh ngạc, liền quan sát hai người ngồi bên kia. Nhìn mấy lần, cảm thấy có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được.

Đang ngờ vực, ống tay áo bỗng nhiên bị kéo khẽ một chút, Phạm Đại đang làm dấu tay ra hiệu cho nàng lui lại.

Tiểu Ngư trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng nàng cũng nhìn ra ba người xa lạ kia đều là người luyện võ, biết hôm nay muốn hạ độc sợ rằng không dễ, liền cẩn thận theo sát Phạm Đại lui ra.

Hai thúc cháu rời khỏi Hạ phủ, thẳng đến nơi ẩn nấp an toàn, Tiểu Ngư mới không nhịn nữa, hỏi: “Nhị thúc, ba người kia là ai?”

Phạm Đại sắc mặt ngưng trọng: “Cháu còn nhớ năm đó chúng ta đi chùa Phong Huyệt, Nhị thúc từng bị ba người ở Phong Huyệt động đuổi theo hơn mười dặm không?”

“Nhị thúc muốn nói là hai người kia?” Phạm Đại nói vậy, Tiểu Ngư lập tức nhớ tới hai gã lục lâm có thân pháp cực nhanh đụng phải khi đi tìm Phạm Đại khi đó, liền nói: “Khó trách ta cảm thấy có chút quen mắt.”

“Chính là bọn họ, Tả Hữu Hộ pháp của Nghĩa bang, Tây Môn Khang và Khưu Liên.” Phạm Đại nhíu chặt mày: “Nhưng tại sao bọn họ lại đến Kinh thành? Còn cùng đại quan triều đình ở một chỗ nữa! Nghĩ đến năm đó ở núi Cao Truyền khởi sự, hai người họ là tích cực nhất, đối lập nhất với triều đình, hiện giờ lại cùng quan viên triều đình câu tam đáp tứ, chuyện này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin.”

“Đúng vậy, Lâm đại nhân khi đó là đệ đệ tiểu thiếp của Hạ Tủng cũng là do bọn chúng giết chết, sao giờ chúng lại trở thành khách quý trong Hạ phủ thế này?” Tiểu Ngư cũng không nghĩ ra, nhưng nàng còn thắc mắc một điều này hơn nữa: “Nhị thúc, người ngồi phía bên phải thúc có biết không? Không hiểu sao, ta cảm thấy giọng nói của hắn nghe rất quen.”

Vừa rồi nàng lục lọi ký ức suy nghĩ lại những trọng điểm của biến cố trong đêm hôm đó. Hôm đó, ngoài Cảnh Đạo Sơn, thì chính là Thanh đàn chủ gì đó ở bên cạnh hắn nói mấy câu, sau đó gã này chết dưới sự tự vệ của lão cha nhà mình, sau nữa, đám Cảnh Đạo Sơn đuổi theo có bốn người đều bị nhà họ Phạm bắt được, cũng không hề có giọng nói này.

“Cháu thấy giọng hắn quen thuộc?” Phạm Đại nhíu mày: “Nghe cháu nói vậy, Nhị thúc hình như cũng cảm thấy thế, nhưng hắn là ai đây?”

Sẽ không phải là người bọn họ gặp được ở Kinh thành đấy chứ?

Hai thúc cháu đều cả kinh, nếu như người này trong vòng ba năm đã từng gặp qua người nhà họ Phạm, mà bọn họ lại chẳng hề biết gì về thân phận thực sự của đối phương, vậy thì vấn đề này đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.