“Xin chào Giang tiên sinh!”

Phạm Thông tuy rằng cũng đau lòng, có điều hắn luyện võ từ nhỏ, từ bé đến lớn bị thương không đến trăm lần thì cũng mấy chục, trong ý thức lại cho rằng là nam nhân chịu chút đau bị chút thương cũng không có gì đáng ngại, bởi vậy khi thấy tiên sinh, vẫn lễ nghĩa chu toàn mà đem con cáo đặt lên vai, cung kính chắp tay cúi chào, đồng thời khi hạ tay xuống còn âm thầm kéo Tiểu Ngư một cái, nhắc nhở nàng không nên hành xử xúc động.

Kỳ thật không cần hắn nhắc nhở, Tiểu Ngư có thể ngay lúc đó thay đổi biểu cảm trên mặt, đã tỏ rõ rằng nàng đã nghĩ đến điều này.

Hoàn toàn khác với kiếp trước, giáo viên nếu trừng phạt thể xác đối với học sinh cha mẹ có thể khiếu nại, thời đại này là xã hội phong kiến hết sức coi trọng lời thầy giáo, còn có câu một ngày làm thầy cả đời làm cha. Nói chung, đệ tử đã vào lớp học, cũng gần như hoàn toàn do tiên sinh cai quản, dù có là cha mẹ cũng không thể tùy tiện can thiệp tiên sinh dạy dỗ, trừ phi có chuyện gì hệ trọng xảy ra hoặc sau này không muốn cho con cái học nữa, cho nên trước khi sự tình còn chưa rõ ràng, nếu nàng thẳng thừng chất vấn ngược lại chỉ khiến Đông Đông sau này có thể không được yên ổn.

“À, thì ra là Phạm đại hiệp, thất kính thất kính!” Tiên sinh dạy học họ Giang vuốt vuốt bộ râu thưa thớt bước ra, đáp lại đầy ý tứ.

“Tiên sinh, ta và cha hôm nay đến đặc biệt để đóng tiền học phí.” Ý nghĩ xoay chuyển, trên mặt Tiểu Ngư đã nhìn không ra nửa điểm tức giận, Giang tiên sinh vừa đi ra, nàng trước hết chủ động đưa ra ba trăm văn tiền đang cầm trong tay: “Không nhiều không ít, vừa đủ ba trăm văn, mời tiên sinh đếm lại.”

Phạm Bạch Thái bên cạnh vừa nghe Phạm Tiểu Ngư đến để đóng tiền, khuôn mặt nhỏ trong giây lát nở nụ cười sáng lạn, vui vẻ không thôi cứ như đau đớn ở hai tay thoáng chốc đã biến mất, đóng học phí rồi thì sau này nó có thể đường đường chính chính ngồi trong lớp học cùng mọi người nghe giảng rồi.

“A?” Thấy nhà họ Phạm vừa gặp mình liền cung kính như vậy, hơn nữa còn cầm tiền đến, nhớ rằng Phạm Thông tính tình vốn thành thật, chút chột dạ trong lòng Giang tiên sinh nhất thời biến mất không còn bóng dáng, tay lập tức giơ ra, nhưng chợt ý thức được động tác của mình quá nhanh, lại cố gắng kiềm chế chậm lại, một mặt cầm lấy tiền trong tay Phạm Tiểu Ngư ước lượng một chút, mặt khác lại chậm rãi nói: “Đếm lại thì không cần, lão hủ vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Phạm đại hiệp .”

Nói xong liền quay đầu hướng về một gian phòng khác gọi: “Xuân nương”, một người đàn bà tóc đã hoa râm quá nửa đầu vội đi ra, Giang tiên sinh thuận tay đưa tiền cho bà ta, giống như cái thứ tràn ngập hơi tiền thế này không đáng để quan tâm: “Pha trà cho Phạm đại hiệp!”

“Không cần không cần, không cần làm phiền đại nương, chúng ta đi ngay bây giờ.” Phạm Thông vội xua tay cảm ơn, nhìn Giang tiên sinh thành khẩn nói: “Giang tiên sinh, Bạch… Đông Đông nhà chúng ta tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nếu như không cẩn thận mắc lỗi gì đó, xin nhờ tiên sinh thông cảm nhiều cho!”

Phạm Tiểu Ngư thầm nhíu mày, trên mặt lại như cười phụ họa: “Đúng vậy, tiên sinh, nếu đệ đệ ta hôm nay chọc phải họa gì, ngài nhất định phải nói cho chúng ta biết, cha ta cũng dễ dạy dỗ nó hơn.”

Nàng hiện giờ giọng vẫn còn trẻ con, thanh âm cố ý tỏ ra ngây thơ, nghe lại càng trong trẻo êm tai.

Nhưng, Phạm Thông đứng bên nhìn nàng cười vô cùng khách khí, trong lòng ngược lại dâng lên cảm giác lo lắng.

Giang tiên sinh chưa từng nghe nàng nói chuyện, nghe không ra giọng điệu thực sự của nàng, nhưng quả thật sau đêm qua hắn bị Tiểu Ngư mắng cho đến cẩu hùng cũng không bằng, hắn đối với con gái khẩu thị tâm phi này cũng có chút hiểu biết nhất định. Lại thêm hôm nay Phạm Tiểu Ngư vừa cười ngọt ngào vừa đem con cáo nhỏ mới bắt được bán những năm lượng bạc hai trăm văn tiền, biết rằng con gái càng cười như vậy, càng chứng tỏ rằng trong lòng nó đang rất không dễ chịu.

Hiện giờ hắn thật sự lo lắng Tiểu Ngư sẽ nói gì đó khiến tiên sinh giận dữ, dù sao tiên sinh cũng không giống mình và Phạm Đại là người nhà có thể không phân biệt lớn nhỏ, rất nhiều điều không thể nói lung tung. Phạm Thông há miệng muốn ngắt lời để tự mình nói chuyện, nhưng vừa nghĩ đến năng lực giao tiếp của Tiểu Ngư, lại ngậm miệng vào.

Hắn và Tiểu Ngư mới vừa bắt đầu hòa hoãn đôi chút, cũng không thể mạo hiểm làm con gái tức giận, nếu chuyện này thực sự xảy ra điều gì không ổn, hắn sẽ chịu tội sau với tiên sinh là được.

“Khụ… Nếu Phạm đại hiệp đã muốn hỏi, lão hủ cũng không dám giấu.” Giang tiên sinh mặt đầy chính khí nói: “Lệnh công tử sáng nay đến lớp, không biết sao lại cãi nhau với Tiểu Cát, hai đứa đánh nhau đã không nói, lại còn xé hỏng Đạo Đức Kinh của Tiểu Cát. Hành vi như thế, chẳng những không hòa ái với bạn học, còn khinh nhờn đạo đức, càng là đại bất kính với phu tử, vì vậy lão hủ phạt nó đội sách, cũng là vì muốn dạy nó phải quý trọng sách vở.”

“Xin hỏi tiên sinh, khi đó tiên sinh có tận mắt thấy đệ đệ của ta xé sách?” Sáng sớm đã cãi nhau, nói như vậy, Đông Đông đã cả một buổi sáng đứng đội nhiều sách như vậy? Giọng Phạm Tiểu Ngư lập tức lạnh xuống.

Xé sách? Thật sự là buồn cười muốn chết.

Đông Đông vì nhà nghèo, không có tiền mua sách, thỉnh thoảng có bạn học đồng ý cho nó mượn xem, luôn luôn quý trọng giữ gìn như châu báu, cho dù thực sự có ghét Tiểu Cát kia thế nào cũng tuyệt đối không thể trút giận lên sách vở được, điều đó ai mà không biết? Nhưng ngược lại Tiểu Cát kia, trước đây thường cậy cao to khỏe mạnh mà bắt nạt Đông Đông, bình thường lại càng không thích học hành, là thằng quỷ hỗn láo nổi tiếng trong vùng, chuyện này ai đúng ai sai, nhìn nhân phẩm cũng biết. Thân là thầy giáo ngày ngày dạy dỗ học trò, tính tình chúng thế nào hẳn là biết rõ ràng, vậy mà Giang tiên sinh này lại cư nhiên còn có thể nói như đúng rồi như vậy, thật sự là hợp với bốn chữ: “Đạo mạo giả dối”!

Nếu không phải trong vòng hơn mười dặm quanh đây chỉ có mỗi lớp học này, Đông Đông lại rất muốn đi học, nàng ban nãy đã không thèm đưa tiền mà lập tức trở mặt đưa Đông Đông đi luôn.

“À… cũng không nhìn thấy.” Giang tiên sinh có chút nghẹn lời, nhưng lập tức nói: “Bất quá có rất nhiều đệ tử có thể làm chứng.”

Nói xong, Giang tiên sinh kể tên mấy học trò ra, vừa nghe Phạm Tiểu Ngư đã hiểu, vài đứa nhóc này bình thường xem Tiểu Cát như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, không làm chứng cho nó mới là lạ!

“Tỷ tỷ, là lỗi của Đông Đông, Đông Đông không nên cãi nhau với người khác.” Phạm Bạch Thái nhạy bén phát hiện Phạm Tiểu Ngư muốn trút giận cho mình, vội kéo áo nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy vẻ lo lắng.

“Đúng vậy, Tiểu Ngư, nếu tiên sinh nói là Đông Đông phạm lỗi, giờ tiên sinh cũng đã phạt rồi, như vậy coi như xong chuyện rồi chứ?” Phạm Thông vội chen vào nói, sau đó tiến lên mấy bước, cố ý đứng ngay giữa Tiểu Ngư và Giang tiên sinh, có ý hòa giải: “Tiên sinh, Tiểu Ngư chỉ là lo lắng cho đệ đệ, nếu có mạo phạm, còn mong ngài thông cảm nhiều cho. Chuyện hôm nay ngài làm đúng, Đông Đông có sai quả thật nên phạt, có điều nó từ nhỏ đã gầy yếu, ngài có thể nể mặt ta mà tạm tha cho nó lúc này, chờ sau khi về nhà, tại hạ nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”

Phạm Tiểu Ngư hừ một tiếng, đang định phản bác, nhưng Phạm Bạch Thái lại tiếp tục kéo áo nàng lần nữa, đành chỉ thở dài.

Đông Đông có thể lấy đại cục làm trọng như thế, thà rằng ủy khuất chính mình cũng muốn che chở bạn học, cơn giận này nàng cũng chỉ có thể tạm thời nén lại, có điều, nàng sẽ không cứ thế mà bỏ qua, Tiểu Cát kia bắt nạt Đông Đông cũng không phải chỉ một hai lần, nói thế nào nàng cũng phải nghĩ cách ngăn chặn chuyện này lại mới được.