Hai tỷ muội bái kiến xong, Tiểu Ngư lại dẫn dắt câu chuyện vòng lại chủ đề cũ, bắt đầu từ các loại ân oán giữa Tang gia và Bách Linh các, giữa chừng thường thường lại khiến cho hai tỷ muội tiếp lời, đau thương tố cáo những việc ác của Tang gia, liên tục mấy vụ, sau đó chuyển đề tài, nói vào chuyện chính, kể lại vụ án phóng hỏa mấy ngày trước, cùng với quá trình lên công đường.

Câu chuyện kể ra thành lời, Tiểu Ngư đương nhiên là tường thuật miêu tả lại quá trình càng thêm gay cấn hồi hộp, ly kỳ xúc động, đồng thời thành thạo khiến cho Ngô Ngôn Chi nói lại một lần những lời đã nói trên công đường, quả nhiên Triệu Trinh đang tập trung tinh thần nghe chuyện, ánh mắt nhìn Ngôn Ngôn Chi đã khác đi vài phần.

Đợi nghe xong đoạn kết thúc xử án, Triệu Trinh lúc này đã hoàn toàn bị Tiểu Ngư dẫn dắt tâm trạng vô cùng phẫn nộ mà đập bàn, hô lên một tiếng “Buồn cười!”

Tiểu Ngư nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, liền đem cả chuyện sáng nay ra nói một lần, đợi đến khi hoàn toàn xong chuyện, Triệu Trinh đã sắc mặt giận dữ, nếu không phải có Lý Đức nhắc nhở, cơ hồ đã thất thố mấy lần, nhưng dù như vậy, vẫn tức giận không ngừng.

Tai của hoàng đế Nhân Tông này, quả nhiên là cực mềm.

Tiểu Ngư một mặt đóng vai yếu gợi lòng thương cảm, một mặt giảo hoạt trêu chọc tâm tình của Triệu Trinh, một chuỗi thật dài tự thuật liên tiếp, không biết qua bao nhiêu thời gian, Lý Đức phải ghé tới bên tai Triệu Trinh nhắc nhở thời gian không còn sớm.

Tiếng thì thầm nho nhỏ của hắn Tiểu Ngư đương nhiên nghe rất rõ, liền đúng lúc đến đoạn kết thúc, dùng dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ để biểu hiện sự lo lắng và bế tắc đối với tình cảnh hiện tại, hoàn toàn khơi ra sự đồng cảm của Triệu Trinh.

“Không ngờ đường đường dưới chân thiên tử lại có kẻ ác nhân như vậy, không chỉ làm xằng làm bậy, còn nhiều lần hãm hại người tốt. Là ai có thể nhẫn nhịn được cơ chứ?!” Triệu Trinh sau một phen tức giận, dĩ nhiên không quên vài hứa hẹn: “Diệp cô nương, cô yên tâm, quốc gia này có quốc pháp, vương pháp rõ ràng. Các người bị oan uổng, ta tin triều đình nhất định sẽ cho mọi người một công đạo. Sẽ không oan uổng người vô tội.”

Tiểu Ngư lại vội vàng bái tạ, cảm kích nói: “Hôm nay công tử riêng đến đây, nhưng không thể như ý, tiểu nữ tử trong lòng vô cùng áy náy, nếu ngày nào đó đúng như công tử nói, oan khuất được sáng tỏ, tiểu nữ tử nhất định sẽ khiến mọi người chỉ biểu diễn riêng cho công tử xem một hồi.”

“Như vậy, tạ ơn Diệp cô nương! Có điều mọi người thường ngày làm ăn đã khổ cực, thật không tiện khiến cô nương tốn kém, vậy đi!” Triệu Trinh đánh mắt, Lý Đức lập tức hiểu ý lấy ra hai thỏi bạc giao cho Tiểu Ngư.

Triệu Trinh mỉm cười nói: “Số bạc này tạm thời coi như tiền đặt cọc, nếu ngày nào đó bản công tử muốn tới, sẽ phái người đến báo cho cô nương!”

Tiểu Ngư thất thố cầm hai đĩnh bạc giá trị hai mươi lượng, bất an khước từ, nói: “Không, như vậy sao được? Hợp Đức và Phi Yến là hai diễn viên chính của Bách Linh các chúng tôi. Công tử cứu các nàng chính là đã cứu Bách Linh các, sao còn có thể khiến công tử phải tiêu phí?!”

“Cô cứ nhận lấy! Chỉ là một chút ngân lượng mà thôi.” Triệu Trinh nhẹ nhàng nói, “Mọi người đã ngừng kinh doanh mấy ngày, nói vậy tổn thất cũng không nhỏ, vừa lúc bù vào…”

Tiểu Ngư từ chối một hồi, cuối cùng cũng nhận lấy, lại cung kính cảm ơn, cùng với mọi người tiễn hắn ra cửa.

Trước khi chia tay, Triệu Trinh như vô tình hữu ý thoáng nhìn về phía Hợp Đức, mà Hợp Đức lại không giống bình thường thản nhiên, hơi chút hoảng hốt tránh né, hiện ra vẻ nữ nhi yêu kiều hiếm thấy. Phù…. Tâm tình Tiểu Ngư cũng trở nên bay bổng giống như đám mây trên bầu trời.

“Tiểu muội, vị Triệu công tử này rốt cuộc là người nào vậy?” Hai người một lần nữa trở lại thư phòng, Ngô Ngôn Chi rốt cuộc không nhịn được nữa đặt câu hỏi, hắn loáng thoáng cũng đoán được vị công tử hôm nay nhất định không phải người bình thường, nhưng suy nghĩ đến thế nào cũng không đoán ra được.

Tiểu Ngư cười hì hì, tay chấm nước trà, viết lên bàn một chữ: thiên.

Ngô Ngôn Chi nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, lúc lâu không thốt ra lời: “Hắn.. hắn.. Muội nói hắn là ai?”

Tiểu Ngư cười, lại viết thêm vào sau một chữ: tử.

Ngô Ngôn Chi lặng im đọc hai chữ, thân thể bỗng nhiên run lên, Tiểu Ngư vội vàng đỡ lấy, hắn phục hồi tinh thần lại, túm mạnh bắp đùi mình, sau đó hô thảm: “Ôi.. Thì ra là thật.”

“Đương nhiên là thật rồi, lẽ nào tiểu muội còn có thể lừa gạt huynh sao?”

“Nhưng.. sao muội có thể chắc chắn?” Ngôn Ngôn Chi vẫn còn chút ngây ngẩn như người uống say.

Tiểu Ngư cười hì hì kể lại chuyện lần trước cho hắn nghe, đương nhiên nàng rút ngắn khoảng cách giữa mình và Triệu Trinh lúc ấy, chỉ nói đầu tiên không cẩn thận thấy được vạt áo trong màu vàng của Triệu Trinh, lại thính tai nghe được Lý Đức kêu hắn một tiếng “Quan gia”, kết hợp với khí độ của hắn, sau đó mới xác định rõ.

“Nói vậy, hôm nay muội gọi đại ca cùng xuống dưới, còn khiến ta tái hiện lại cảnh trên công đường… Thì ra…” Ngô Ngôn Chi bỗng nhiên kích động túm lấy tay Tiểu Ngư, môi run run, cuối cùng chỉ có thể tràn ra hai hàng nam nhi lệ.

“Chúng ta là huynh muội, lẽ nào đại ca còn phải vì việc nhỏ như vậy mà nói cảm ơn với tiểu muội sao?” Tiểu Ngư cười đỡ hắn ngồi xuống, lại để ắn ngồi trấn định lại một chút, “Huống chỉ hiện giờ muốn nói gì cũng còn sớm, sau này nếu thực sự có ân đức ban xuống, đại ca lại cảm ơn muội cũng không muộn mà!”

Người cổ đại đối với Hoàng quyền cực kỳ sùng bái và kính sợ, ngay cả những danh thần lịch sử vững vàng ngay thẳng, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế cũng sẽ kích động vạn phần, Ngô Ngôn Chi dù có là kẻ không tầm thường, ở tình huống này dĩ nhiên khó tránh thất thố, không giống người ngoài có tư tưởng được giáo dục bình đẳng ngang hàng như nàng.

Ngô Ngôn Chi ngồi một lúc, ngây ra một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó lại một lần nữa cùng với Tiểu Ngư phân tích tình hình và ưu thế trước mắt của mình.

Đã tố cáo đến tận “Ngự tiền”, dĩ nhiên là có thể mượn cơ hội lật đổ một chuỗi bao gồm Tang gia và tham quan bao che cho nhau, sự tình vẫn là phải cẩn thận tìm cách thỏa đáng một chút.

Nhân lúc sắc trời còn sáng, cùng với Ngô Ngôn Chi cảm thán một hồi, Tiểu Ngư đi tìm Đinh Triệt.

Mặt nạ da này quả nhiên là tốt, nhưng đeo mấy ngày luôn sẽ có cảm giác khó chịu, hơn nữa thực sự không tiện cho nàng về nhà.

Thành thạo tránh khỏi ánh mắt của người trong khách sạn, Tiểu Ngư lặng lẽ đi tới trước cửa phòng Đinh Triệt, đang định nhấc tay gõ cửa, chợt cánh cửa gỗ màu nâu bỗng nhiên từ bên trong bật mở, giống như một cái tráp cổ đột ngột bị mở ra, lộ ra một gương mặt như một bức tượng điêu khắc từ thủy ngọc (thạch anh), lóng lánh chói mắt, như thể tỏa ra hào quang khiến người ta không thể nhìn gần.

Sao hắn lại không đeo mặt nạ? Tiểu Ngư ngạc nhiên tay vẫn giơ nguyên, nhất thời chưa phản ứng lại.

“Ngây ra cái gì? Còn không mau tiến vào!” Bức tượng thủy ngọc hơi nghiêng người, hơi ẩn vào trong bóng tối của cánh cửa, ánh sáng chói mắt nhất thời thu liền hơn phân nửa, cuối cùng cũng hiện rõ thành một người, cặp mày thắng tắp như bảo kiếm, đôi mắt sáng ngời như sao mai, gương mặt nhìn nghiêng lại càng thêm sắc nét.

“Ờ..” Tiểu Ngư thân mình căng thẳng, khẽ thở ra hơi thở sững lại ban nãy, vội bước vào trong cửa