“Phạm Đại, Phạm trong Phạm Lãi, Đại trong Đại Sơn.” Thiếu nữ báo lên tính danh.

“Phạm Đại?” Tiểu Ngư trong lòng chấn động, tuyệt đối không ngờ được người nàng ta muốn tìm lại là Nhị thúc nhà mình.

“Đúng vậy, chính là Phạm Đại, đúng rồi, người đó còn có một ca ca sinh đôi tên là Phạm Thông, được xưng là Phạm thị Song Hiệp, rất được giang hồ kính ngưỡng. Nghe nói hai người họ chẳng những giống nhau như đúc, hơn nữa còn vô cùng anh tuấn, võ công cũng rất cao cường. Còn nữa còn nữa.. Ca ca hình như còn có một con trai một con gái, đệ đệ thì… không biết đã thành gia hay chưa.” Thiếu nữ kiễng mũi chân vung tay múa chân, vẻ mặt hưng phấn, hồn nhiên không phát hiện ánh mắt Tiểu Ngư đã hơi híp lại.

“Cô muốn tìm bọn họ làm gì?” Giọng Tiểu Ngư rất bình tĩnh, tay vừa buông xuống lại sớm chuẩn bị tùy thời bắt người.

“Kỳ thật không phải ta tìm bọn họ.. là biểu tỷ của ta tìm bọn họ!” Không biết nghĩ gì, thiếu nữ bỗng nhiên thở dài một tiếng, rời mới hỏi tiếp: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ có từng nghe nói về người này bao giờ chưa?”

Biểu tỷ? Tiểu Ngư mặt không chút biểu cảm nói: “Có nghe.”

“A, vậy thì tốt quá!” Thiếu nữ vui vẻ vỗ tay nói, “Vậy tỷ tỷ có biết bọn họ ở đâu không?”

“Cô trước nói cho tôi biết biểu tỷ của cô là ai, tại sao muốn tìm huynh đệ họ Phạm?”

“Việc này…” Thiếu nữ đảo đảo con ngươi. “Cô có thể không nói.” Tiểu Ngư lạnh lùng.

“Người ta cũng chưa nói sẽ không nói mà!” Thiếu nữ ủy khuất nói thầm một câu, cẩn thân nhìn xung quanh, bước lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ hôm nay đã cứu ta, chính là đại ân nhân, Kiều Kiều cũng không gạt tỷ tỷ, biểu tỷ của ta…”

“Ai? Cô nói lại thử xem?” Tiểu Ngư không kìm được giật mình, thân thể nhất thời cứng ngắc.

“Là cháu gái của đương kim Thánh thượng, con gái duy nhất của Anh Quốc Công, Phi Hà Quận chúa Triệu Dao.” Thiếu nữ lặp lại một lần, chờ mong nhìn Tiểu Ngư, “Tỷ tỷ, tỷ quen Phạm Đại kia sao?”

Tiểu Ngư hít một hơi, dừng một chút, không đáp mà hỏi lại: “Vậy cô là ai?”

“Ta họ kép Thượng Quan, tên chỉ có một chữ Kiều, nhũ danh là Kiều Kiều.”

“Thượng Quan?” Tiểu Ngư suýt nữa thì thốt ra hỏi nàng ta có phải nhà ở trấn Song Toàn, may mà nhịn xuống được, thản nhiên nói: “Việc này lạ thật, biểu tỷ cô là Quận chúa, nàng muốn tìm người, sai thủ hạ đi tìm cũng được, tại sao lại muốn một tiểu biểu muội như cô lẻ loi một mình đi hỏi thăm chứ?”

“Không dám giấu diếm tỷ tỷ, là ta len lén chuồn ra.” Thiếu nữ hơi lè lưỡi, lập tức vẻ mặt oán giận dậm chân nói: “Không ngờ đụng phải người xấu, còn bị bọn họ bán vào thanh lâu. Có điều may mắn gặp được tỷ tỷ. Hì hì, ta ra ngoài đã đến chùa xin xăm, trên quẻ có nói lần này tuy rằng sẽ có chút trắc trở, nhưng nhất định sẽ gặp được quý nhân việc dữ hóa lành, thật đúng là linh nghiệm, sau khi trở về ta nhất định phải xin mẫu thân giúp ta đi lễ tạ thần mới được…”

“….” Thiếu nữ lúc giận lúc mừng lẩm bẩm, Tiểu Ngư lại không nói nổi lời nào.

Đời người, quả nhiên là hà xứ bất tương phùng! Khó có khi nàng quản chuyện dư thừa, không ngờ lại gián tiếp liên quan đến Phi Hà Quận chúa kia.

Trên đường vẫn như cũ, người người qua lại, vô cùng náo nhiệt.

“Um.. Ngon quá… Ngon quá…”

Dựa vào tường cạnh quán bán canh thịt, Thượng Quan Kiều mặc y phục dạ hành màu xám, vùi đầu ừng ực uống bát canh nóng hổi, thỉnh thoảng lại cắn một miếng bánh hoa cúc trên tay, hoàn toàn là một bộ ăn thùng uống chậu, cũng không lơ là thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tiểu Ngư đang đứng trong bóng tối, sợ nàng nhân cơ hội đi mất.

Còn Tiểu Ngư thì chỉ âm thầm thở dài.

Thượng Quan Kiều tuy rằng thông minh giảo hoạt, nhưng dù sao cũng chỉ là một đóa hoa nhỏ mới ra khỏi nhà kính, so với nàng vẫn lăn lộn trong xã hội mà nói tự nhiên là quá non nớt. Nàng cố ý thăm dò, không mất bao nhiêu công phu liền hiểu hết tiền căn hậu quả, đồng thời lại thành thạo nhân Thượng Quan Kiều nổi trống trong bụng mà trước hết mời nàng ta đi ăn, để lại cho mình chút không gian tự hỏi.

Nhưng mà, tuy rằng hiện giờ nàng cái gì cũng biết, tâm tình ngược lại trở nên nặng nề.

Mười lăm tuổi mới biết yêu lần đầu, gặp được người trong lòng, từ đó về sau trầm mê, nhưng không thể không vì cha mà chịu tang ba năm, sau khi mãn tang thật vất vả lấy dũng khí xuất đầu lộ diện tìm người, không ngờ khó khăn lắm mới tìm được, lại đổi lấy kết quả bị nhẫn tâm cự tuyệt. Vì thương tâm, rốt cuộc nhận mệnh lấy chồng, không ngờ vận mệnh khó lường, không đến bốn năm vị hôn phu liền ốm chết, thành một quả phụ, mà bản thân lại nhiễm bệnh nặng, nản lòng thoái chí không nghe theo lời thầy thuốc, cam chịu một lòng chờ chết…

Nếu không phải hôm nay nghe được từ miệng Thượng Quan Kiều, nàng không thể nào tin được nhân sinh bi thảm như vậy lại là cuộc sống mười năm của thiếu nữ kim chi ngọc diệp rực rỡ như nắng kia. Từ mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi, trong khoảng thời gian này, vốn dĩ chính là quãng đời đẹp nhất của cuộc đời một người con gái, mà nàng thì…

Giờ khắc này, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy thực chán ghét tổ huấn trọn đời không được lấy hoàng tộc Triệu thị, nếu không có cái tổ huấn chó má kia thì sáu năm trước Nhị thúc đã chấp nhận Triệu Dao, cuộc đời của nàng do đó sẽ không đến nỗi thê thảm như vậy đúng không?

Thế nhưng… Hết thảy đều là chữ “Nếu”, chuyện đã xảy ra chung quy không ai có thể thay đổi.

Nếu hôm nay không gặp Thượng Quan Kiều vì không muốn biểu tỷ cuối đời ôm hận, mà chỉ dựa vào một tấm lòng nhiệt tình lẻ loi ra ngoài đi tìm Phạm Đại, muốn biểu tỷ được gặp lại người yêu xưa lần cuối, chỉ sợ Quận chúa si tình kia chết từ lâu Nhị thúc cũng không biết đúng không?

Bi thảm của đời người, còn gì hơn như thế nữa!

Triệu Dao cố nhiên chết không nhắm mắt, còn Nhị thúc, ai biết được một ngày nào đó hắn biết được, liệu có thể tiếc nuối cả đời?

Thượng Quan Kiều buông cái tô xuống, miệng vẫn còn ngậm thức ăn chạy lại, tràn ngập chờ mong nhìn vào mắt Tiểu Ngư: “Bây giờ có thể mang ta đi gặp người đó được không?”

“Tôi có nói rằng tôi biết hắn ở đâu sao?” Thấy nàng ta đứng dậy, trong mắt Tiểu Ngư đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ đạm mạc như trước.

“Nhưng lúc trước tỷ tỷ rõ ràng…” Thượng Quan Kiều sững sờ thốt ra nửa câu, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước hai người nói lâu như vậy, hình như toàn là nàng nói, mà Tiểu Ngư thì chỉ gật đầu lắng nghe, ngẫu nhiên ờ một tiếng mà thôi, hy vọng đang tràn ngập bỗng biến thành thất vọng: “Ta còn tưởng tỷ tỷ biết người trong lòng biểu tỷ ta ở đâu nữa.”

“Có lẽ, tôi có thể giúp đỡ tìm xem xem.”

Thượng Quan Kiểu đang uể oải cúi đầu, bỗng nhiên nghe được một câu thanh lãnh, nhất thời mừng rỡ ngẩng đầu lên: “Thật sự?”

“Có điều, tôi chỉ nhận lời giúp cô tìm ba ngày. Ba ngày sau, nếu còn tìm không được, cô hãy thành thật về nhà đi.” Tiểu Ngư lãnh đạm nói.

Năm ấy ở Song Toàn trấn, nhà Thượng Quan liên tục ba ngày mua thịt thú rừng của nhà mình, còn mình lại từng lừa của Thượng Quan Hiên một miếng ngọc bội, đổi thành vốn đầu của gánh hát, hoặc nhiều hoặc ít coi như thiếu nhà Thượng Quan một chút tình. Huống chi chính mình năm đó cũng rất tán thưởng thiếu nữ dám dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình kia, nếu giờ nàng làm như chưa từng nghe thấy cái gì, phủi tay mặc kệ, hình như không khỏi quá lãnh huyết.

Chẳng qua chuyện này nàng chỉ có thể làm trung gian mà thôi, cụ thể thế nào, vẫn phải xem chính Nhị thúc.

“Phạm Nhị hiệp kia là cao thủ, tỷ tỷ cũng là cao thủ, tỷ tỷ nhất định có thể giúp ta tìm được hắn.” Thượng Quan Kiều lại dậy lên hy vọng, vô cùng lạc quan cười vui vẻ.

“Đi thôi.” Tiểu Ngư thản nhiên nói.

Thiếu nữ ánh mắt sáng lên: “Đến nhà tỷ tỷ sao?”

Nghĩ hay quá nhỉ!! Tiểu Ngư quay lưng quăng lại một ánh mắt coi thường: “Quán trọ!”

Bằng không nàng ta nghĩ đến phố Điềm Thủy để làm gì chứ?!