Đối với việc Đinh Triệt đột ngột đến, phản ứng của ba người nam nhân lớn nhỏ trong nhà có vẻ nhiệt tình hơn.

Lúc trước đồng hành, Đinh Triệt ngoài việc thường xuyên đấu võ mồm với Tiểu Ngư, quan hệ với hai cha con Phạm Thông tốt bụng lại không tệ chút nào, còn Phạm Đại thì tâm tâm niệm niệm muốn thu người ta làm đồ đệ, hôm nay thấy hắn tự mình tìm tới cửa, cười gần như rách hết cả miệng. Thậm chí vì hấp dẫn Đinh Triệt, còn cố ý giả bộ như mới rời giường chân tay ngứa, muốn luyện quyền cước một chút, liền bày ngay ra tư thế trung bình tấn ở trong sân đầy uy vũ mà luyện tập.

Thân thủ của hắn vốn là tốt nhất cả nhà, lại thêm cố ý khoe khoang, tư thế hào hùng phấn chấn, thân hình nhoang nhoáng hư ảo khiến Đinh Triệt nhìn không chuyển mắt, ngay cả Nhạc Nhạc trong lòng giãy dụa nhảy xuống cũng không chú ý đến.

Tiểu Ngư lắc đầu, cũng lười bắt chuyện hắn, liền đi vào phòng bếp, dù sao có hai anh em sinh đôi ở đó, chắc chắn là không thể nào “vắng vẻ” vị “khách quý” này được.

Bữa sáng rất bình thường, Tiểu Ngư không vì Đinh Triệt mà làm thêm món gì, chỉ theo phân lượng mà tăng thêm chút.

Dưới sự chào mời nhiệt tình của Phạm Thông, Đinh Triệt giữ ý mà lễ phép ngồi vào, khi ăn cháo thì húp từng miếng nhỏ, tiếng rất nhỏ, nhưng động tác không có vẻ âm nhu giống như Nhạc Du, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có một loại khí chất quý phái của kẻ được nuôi dưỡng ở nhà giàu.

Phạm Đại ở một bên thỉnh thoảng lén nhìn, cảm thấy càng xem càng vừa lòng, nhưng nghĩ đến chính mình sắp phải rời kinh thành, lại không khỏi nhăn nhúm mặt mày, thỉnh thoảng nhìn nhìn Tiểu Ngư, ý đồ vô cùng rõ ràng. Tiểu Ngư tự nhiên là coi như không nhìn thấy gì, sau khi đặt hai bát cháo xuống trước Bối Bối bị thương chưa lành và Nhạc Nhạc đến thăm bệnh xong, cũng như mọi khi ngồi xuống.

“Đinh công tử, cậu sáng sớm đã ra ngoài, người nhà có biết không?” Phạm Thông vừa ăn cháo vừa thân thiết hỏi han.

“Ăn không nói ngủ không nói, cha, khi ăn cơm thì cứ ăn cơm đi!” Tiểu Ngư trừng mắt Phạm Thông, thật sự là mở miệng là nhắc đến chuyện này.

Phạm Thông ngẩn ra, trong lòng buồn bực nghĩ, khi nào thì có quy định ăn cơm không được nói chuyện? Tối hôm qua bọn họ còn vừa ăn vừa bàn bạc làm sao khiến Cảnh Đạo Sơn sau khi bị bán cũng không thể mở miệng để lộ bí mật kia mà.

Đinh Triệt cúi đầu không mở miệng, Phạm Thông cũng không tiện hỏi thêm. Mọi người cùng yên lặng ăn xong bữa sáng, La Đản rất tự nhiên bắt đầu dọn bát, Nhạc Du cũng hỗ trợ, Tiểu Ngư thì lau lại cái bàn vốn cũng không bẩn gì, rồi bưng khay trà tới.

“Chờ Nhạc Nhạc và Bối Bối chơi thêm một lúc nữa, để cha tôi đưa cậu về thôi, miễn cho Tiền đại nhân lại tìm cậu khắp thành.” Tiểu Ngư nhìn ngoài sân đã có ánh nắng xiên nghiêng chiếu vào, lại nhìn hai con cáo nhỏ trong phòng thân mật cắn nhau, thản nhiên nói.

Nàng cũng thông cảm cho Đinh Triệt ăn nhờ ở đậu, nhưng so với rất nhiều người khác, hắn vẫn là may mắn, ít nhất trong giai đoạn quá độ này, nếu thật sự hắn không muốn ở Tiền phủ, còn có cha mẹ nhậm chức bên ngoài có thể dựa vào. Về phần vui vẻ, con người sống trên đời, có đôi khi vui vẻ hay không là do mình quyết định, chứ không phải chỉ vì hoàn cảnh khách quan.

Cách điều chỉnh cảm xúc này, nói dễ nghe chính là lạc quan, khó nghe thì là tinh thần AQ. Tựa như nàng, vừa xuyên không liền phải nhận ngay công việc của cả gia đình, ba năm như một ngày đều phải chìm trong những công việc nhà, nhất là bởi vì thời cổ đại nên những việc nhà này hiệu suất trở nên siêu thấp, lại vô cùng bất đắc dĩ lẫn bực mình.

Không có bột giặt và xà phòng công hiệu mạnh, giặt quần áo không dễ mà sạch sẽ, thường thường mệt đến đau hết cả lưng. Không có nước rửa chén, ngay cả rửa bát cũng phải đun nước ấm mới có thể rửa sạch sẽ một chút để ăn uống được vệ sinh. Nếu không phải bây giờ tuổi còn trẻ, thân thể trao đổi chất còn mạnh, hai tay đã sớm giống như củ cà rốt. Lại còn thêu thùa may vá, nếu như trước kia nàng chỉ có thể khâu cái nút, quần áo hơi sút chỉ thì đã đi sắm mới, hiện giờ thì sao? Nàng đều đã có thể tự tay làm quần áo cho mình và cả nhà.

Hết thảy điều này, thoạt nhìn đều là việc nhỏ, lại vô cùng nặng nề mà tràn ngập trong cuộc sống mỗi ngày của nàng, càng đừng nói đến kinh nghiệm trong những ngày lưu lạc chạy trốn, nguy hiểm tìm đường sống trong chỗ chết, nếu không phải chính mình vẫn có mục đích kiên định, thần kinh cũng đủ cứng cỏi thì đã sớm không chịu nổi rồi.

Suy nghĩ một chút thì ra bản thân mình thật đúng là hiền lành! Mười tuổi đương gia, chưa hưởng qua chút thơ ấu nào đã thành bà quản gia, chỉ chớp mắt đã vất vả ba năm rồi!

“Khụ khụ..”

Tiểu Ngư còn đang bất giác vẩn vơ suy nghĩ thấu trời, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ho khan thật mạnh, lúc này mới đột ngột giật mình nhận ra, bản thân lại trước mặt mọi người mà ngẩn người như đi vào cõi thần tiên, không khỏi bối rối, gương mặt hiếm thấy mà ửng hồng hai đóa hoa đào.

Một khắc này, ánh nắng mới lên vừa vặn lọt vào phòng, chiếu sáng khiến cả phòng sáng rực, cũng ánh lên khiến từng sợi lông tơ trên gương mặt tràn ngập hơi thở thanh xuân của nàng gần như đều sáng rõ, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt sáng trong như nước, da thịt trong suốt lung linh.

Trong lúc nhất thời, ba thiếu niên trong phòng đều giật mình.

Phạm Bạch Thái cũng có chút hưng trí nhìn tỷ tỷ mình, phải biết rằng loại đỏ mặt này xuất hiện trên mặt tỷ tỷ, tỷ lệ vô cùng ít, không biết tỷ tỷ nghĩ đến cái gì mà xấu hổ như vậy?

Con mắt Phạm Bạch Thái vùn vụt soi qua soi lại ba gương mặt thiếu niên, Đinh Triệt mẫn cảm nhất là người đầu tiên phát hiện ra nó đang nhìn, lập tức cúi đầu nhìn về phía con cáo, thông minh che giấu đi vẻ mặt của mình. Hắn vừa động, La Đản cũng nhanh chóng cảnh giác lại, ánh mắt nhìn xuống, nhanh chóng rời đi, chỉ có Nhạc Du da mỏng nhất, khi ý thức được chính mình thất thố thì mang tai liền chuyển thành màu đỏ rực.

Ngoài Phạm Thông vừa lúc rót trà uống không chú ý đến màn ngắn này, Phạm Đại cố ý ho khan tất nhiên là xem rõ ràng nhất, dưới sự tự hào, để giảm bớt không khí xấu hổ vô hình, lại ho khan tiếp hai tiếng. Lần khụ này, tự nhiên là hấp dẫn ánh mắt Tiểu Ngư.

“Nhị thúc, nếu thúc không thoải mái thì để Nhạc tiên sinh nhìn xem.” Tiểu Ngư ít khi đỏ mặt, còn tưởng rằng mọi người đều nhìn nàng chê cười, trong lúc xấu hổ liền trở mặt.

Phạm Đại há mồm mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói được gì, sờ sờ mũi, tủi thân cảm thấy yết hầu thật đúng là có chút ngứa, nhưng hiện giờ Tiểu Ngư còn đang tức giận, nào dám khụ nữa!

“Tiểu Ngư, Đông Đông, các con tiếp Đinh công tử một lúc, ta còn có việc.” Phạm Thông hồn nhiên không nhận ra bầu không khí xẹt lửa, uống xong trà, hiền lành cười cười với Đinh Triệt, tính đi xuống hầm đưa đồ ăn cho Cảnh Đạo Sơn. Từ đêm qua khi lão già quái dị xuất hiện, nhà bọn họ không dám sơ suất, mỗi lần đưa cơm đều phải tự mình trông Cảnh Đạo Sơn đã nhanh chóng tiều tụy ăn cơm, ăn xong lại tiếp tục điểm huyệt đạo, miễn cho hắn quấy rối khiến chuyện tình lại dậy lên sóng gió không cần thiết.

Đinh Triệt con ngươi chuyển động, liếc nhìn thoáng qua Tiểu Ngư, lại dời mắt lại gật đầu.

“Nhị thúc, sáng sớm đã cho ngựa ăn chưa?” Tiểu Ngư sắc mặt trấn định, trong con mắt sáng bắt đầu hiện lên phi đao quen thuộc.

“A, ta phải đi đây.” Phạm Đại vội vàng cuống quýt đào tẩu.

“Tỷ tỷ, đệ đi học với Nhạc tiên sinh đây.” Phạm Bạch Thái thông minh sớm đã từ cái nháy mắt của Phạm Đại mà nhìn ra Nhị thúc có việc muốn để tỷ tỷ giúp, mà việc này lại liên quan đến Đinh Triệt, liền thông minh kéo Nhạc Du rời khỏi.

“Ta cùng Nhị thúc đi trông ngựa.” La Đản buồn bực nói một câu, bước nhanh theo Phạm Đại đang kéo ngựa ra khỏi chuồng.

“Ngồi đi!”

Thấy tất cả mọi người đều đã đi, Tiểu Ngư quay người đổ một chén trà, rót cho hắn một chén.

Đinh Triệt cái lưng quay về phía nàng dựng thẳng lên một chút, xoay người bước thẳng tới ngồi đối diện nàng, gương mặt tuấn tú không biểu hiện gì, đôi tay được cắt sửa sạch sẽ cùng nắm chén trà, lần lượt xoay tròn nhưng không uống.