Sáng hôm sau, vì trong nhà còn có một
phạm nhân, để ngừa vạn nhất, ngoài Nhạc Du không dám xuất đầu lộ diện,
Phạm Thông cũng ở lại, còn bốn người khác thì cùng nhau cuốc bộ mấy dặm
vào trong thành.
Sau khi vào
thành, bốn người dựa theo kế hoạch chia làm hai nhóm, Phạm Đại cùng với
La Đản đi tìm chủ mỏ than, Tiểu Ngư dẫn theo Phạm Bạch Thái đi dạo trong thành tìm hiểu thị trường.
Trước khi chia ra, Tiểu Ngư lại một lần
nữa căn dặn Phạm Đại, bảo hắn khi tìm hiểu đừng có để lộ ra điều gì, chỉ nói là bản thân mình muốn tìm việc là được, hơn nữa khi lựa chọn chủ mỏ quặng, nhất định phải tìm một chủ mỏ nào ba hoa chích chòe tán dương
công việc chỗ mình. Bởi vì có cái gọi là gian thương, càng là loại
thương gia tán phét hứa suông như vậy bình thường lại càng tính toán chi li xét nét thiệt hơn, đối xử với người khác lại càng khắc nghiệt, trông coi quặng mỏ lại càng chặt, bọn họ bán Cảnh Đạo Sơn, cũng không muốn
phải lo lắng về sau.
“Hắc hắc, cháu gái ngoan, cháu yên tâm,
Nhị thúc biết rồi, có điều trời càng trưa càng nóng, chạy tới chạy lui
thế này, khó tránh khỏi muốn uống chút nước trà, cái này…” Phạm Đại mặt
cười hì hì giơ tay về phía nữ chủ gia đình nắm giữ đại quyền kinh tế.
“Tiền nước trà đương nhiên không thiếu
thúc, chỉ cần thúc đừng có uống rượu hỏng việc là được.” Tiểu Ngư buồn
cười đặt bộp một chuỗi đồng tiền vào bàn tay to của hắn.
“Không đâu, cam đoan là không!” Phạm Đại vội lắc đầu như trống bỏi.
“Lời cam đoan của thúc ta cũng chẳng dám
tin tưởng gì cho lắm.” Tiểu Ngư mỉm cười, đảo mắt về phía La Đản: “Đản
Nhi, đệ trông coi Nhị thúc một chút, đừng để thúc ấy làm loạn.”
La Đản mỉm cười không nói gì, hiểu được
Tiểu Ngư cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Hắn một vãn bối ăn nhờ ở
đậu, không giống như Tiểu Ngư làm chủ một nhà, nào dám quản trưởng bối
Phạm Đại này? Nhiều lắm chỉ có thể nhìn khi nào Phạm Đại lên cơn lỗ mãng thì ở bên cạnh nhắc nhở hắn đừng có rước lấy đại họa gì về mà thôi.
Sau khi hẹn nhau thời gian và địa điểm
gặp lại, Phạm Đại dẫn theo La Đản đi tìm cửa hàng bán than, Tiểu Ngư thì dắt tay Phạm Bạch Thái chậm rãi đi dạo trong thành.
Hai chị em bọn họ, lúc ban đầu giống như
mầm đậu mới nhú, nhưng qua ba năm được Tiểu Ngư tận tâm điều dưỡng, sớm
đã không còn xanh xao vàng vọt như xưa, chẳng những tóc dài đen bóng, da dẻ hồng hào mềm mại, lớn lên mạnh khỏe, cái đầu cũng cao hơn một chút
so với những đứa trẻ cũng lứa tuổi.
Hiện giờ hai chị em cùng sóng vai nhau
bước đi, tuy mặc áo vải thường nhưng là sạch sẽ gọn gàng, đều môi hồng
răng trắng, đều dung nhan thanh lệ, nhất là hai đôi mắt sáng giống hệt
nhau, càng giống như tập trung toàn bộ linh khí trời đất rực rỡ như sao, linh động sáng ngời không kể xiết, khiến người ta vừa nhìn liền cảm
thấy yêu thích không thôi.
Huống chi, cô chị gái nụ cười xinh đẹp
ngọt ngào lại có phần trầm tĩnh phóng khoáng lớn hơn so với tuổi, cậu em tươi cười hoạt bát lại hàm chứa mấy phần đáng yêu ngoan ngoãn thẹn
thùng khiến người trìu mến, trên đường nhìn lại, hai chị em quả thực
giống như một phong cảnh đẹp trong dòng người phức tạp ngược xuôi, hấp
dẫn không ít ánh mắt mọi người.
Đối với những ánh mắt như vậy, trước kia
Tiểu Ngư đều là cười nhẹ đi qua, có điều hôm nay nàng muốn tìm hiểu đô
thành cổ đại này, muốn nhanh chóng quen thuộc cuộc sống nơi đây, đương
nhiên là từ những dân chúng bình thường có thể học được những điều cơ
bản nhất. Vậy nên, chỉ cần là ánh mắt hiền lành vui vẻ, Tiểu Ngư đều đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào, nếu đối phương là chủ cửa hàng nào đó mới
bày bán, nàng liền thuận theo ánh mắt người ta mà bước đến, mượn cảm
tình tốt của người ta mà tìm hiểu.
Đương nhiên, vì hồi báo, có đôi khi nàng
cũng sẽ vận dụng cơ trí, khi khách hàng đến mua thì khéo léo xen vào một hai câu nói, thúc đẩy ham muốn mua hàng của người khách, càng chiếm
được nhiều thiện cảm của chủ quán, hai chị em rất nhanh liền được tặng
không ít thứ đồ chơi nho nhỏ đại diện cho thiện cảm của chủ quán.
Cứ như vậy, hai chị em vui vẻ dắt tay
nhau, cầm theo vài món đồ, một đường nhìn ngắm xung quanh, còn thường
thường dừng chân tạm nghỉ. Kết quả là cả nửa ngày vẫn chưa đi được nửa
phố chợ, mà thời gian cơm trưa thì đã tới rồi.
Một lúc nữa sẽ đến thời gian hẹn cùng Phạm Đại, Tiểu Ngư vội kéo Phạm Bạch Thái cáo từ bà thím bán diều đồ chơi.
“Cháu gái, chờ một chút.” Bà thím lưu luyến không thôi vẫy tay chào bọn họ, đột nhiên lại đuổi theo.
“Thím à, thím còn có chuyện gì sao?”
“Cháu gái, các cháu có nhìn thấy lão già
ven đường kia không?” Bà thím hiền lành kéo tay nàng, chỉ vào chỗ phía
trước cách đó không xa, một lão ăn mày nằm ven đường phơi nắng ngáy khò
khò.
“Dạ, thấy ạ.” Tiểu Ngư không rõ bà muốn nói gì, chỉ đành đáp lại.
“Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt”*, mỗi thời đại đều có điều đặc thù này, huống chi là xã hội phong kiến như
hiện giờ, ăn mày lang thang ..vv.., cho dù ở dưới chân thiên tử phồn hoa hưng thịnh nhất cũng không là ngoại lệ, chỉ là nhiều hay ít, giống
người ăn mày kia, trong kinh thành không biết có bao nhiêu.
* Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt: hai câu thơ trong Tự
kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự – 自京赴奉先縣詠懷五百字(Năm trăm
chữ vịnh nỗi lo nghĩ trên đường từ kinh đô về huyện Phụng Tiên) của Đỗ
Phủ (đời Đường) là bài thơ tổng kết mười năm khốn khổ trên đất Trường
An của ông. Toàn bài: Thivien.net
“Khi cháu đi qua chỗ lão già đó, thì nên dẫn em trai cách xa xa tránh đi lão ta.”
“Tại sao vậy ạ?” Tiểu Ngư ngạc nhiên.
Bà thím nhỏ giọng nói: “Lão già kỳ quặc
này, nằm ở chỗ đó được mấy ngày rồi, nhưng chưa từng thấy lão ta giống
những tên ăn mày khác chìa tay xin cơm, nếu có người chủ động bố thí lão cũng không từ chối, nhưng tất cả đều cầm đi mua rượu, uống xong lại
tiếp tục quay về ngủ. Vốn lão ngủ thì cứ ngủ, dù sao là một chứ bảy tám
lão ăn mày ở đó người ta cũng chẳng nhẫn tâm đuổi đi, nhưng mà lão già
này cũng không biết làm sao lại có cái tính kỳ quặc khiến người ta cực
kỳ ghét.”
“Tính kỳ quặc gì ạ?” Tiểu Ngư vừa nhìn
đánh giá lão già ưỡn thân mình gầy trơ xương nằm bẹp ngửa mặt lên trời
ngủ, vừa tò mò hỏi, Phạm Bạch Thái cũng mở to mắt vểnh tai nghe.
“Lão ta ấy à, cực kỳ thích trêu chọc
người khác, hơn nữa lại đặc biệt thích trêu chọc mấy đứa bé trai, từ bảy tám tuổi cho đến mười ba mười bốn, phàm là thằng bé nào như vậy đi
ngang qua, lão ta lúc nào cũng thích đột ngột giơ chân ngáng chân người
ta, khiến người ta ngã chổng vó, sau đó cười ha ha, cười xong lại thở
dài, thở dài xong lại tiếp tục ngủ.”
“Vậy.. những người bị ông ta ngáng chân
thì sao?” Quả thật là quái nhân, Tiểu Ngư hỏi. “Chẳng lẽ ông ta không sợ cha mẹ đứa bé tìm đến sao?”
“Nói đến cái này lại càng lạ. Cháu nói
nếu lão bất cẩn sẩy chân khiến người ta té còn chưa tính, mà lão lại còn cố ý, mấy đứa nhỏ bảo bối con người ta, cha mẹ chúng nó có thể không
quản sao? Ta ở đây nhìn, mỗi ngày ấy à, chẳng thiếu có người đến nói lý
lẽ, có người tính tình thô bạo còn động tay động chân nữa. Hơn nữa, cho
dù không trở về mách cha mẹ, hiện giờ trẻ con đều ương bướng, có mấy đứa là dễ bắt nạt? Ngày hôm qua, ta nhìn thấy một thằng bé du côn bị lão
ngáng chân cầm một hòn đá to như cái bát ném lão trả thù, bốp một tiếng
nện ở bụng lão, tiếng động ấy chúng ta đều nghe thấy, hơn nữa thằng bé
du côn kia ném xong còn chưa hết giận, lại dẫn theo mấy thằng choai
choai nữa đến đấm đá lão.” Bà thím vừa thông cảm vừa bát quái, nước
miếng tung bay than thở: “Chậc chậc, hai cháu không biết chứ, đám du côn kia xuống tay đều rất tàn nhẫn! Chúng ta còn chẳng dám nhìn nữa.”
“A.” Phạm Bạch Thái thất thanh, “Vậy ông ấy chẳng phải rất đáng thương sao?”
Tiểu Ngư lại ngưng mắt càng thêm chú ý
đến lão già kia, xem lão hô hấp dài mà đều đặn, ngủ ngáy rung trời,
ngoài đầu tóc bờm xờm xũ xõa, quần áo tả tơi, có chỗ nào là chật vật đau đớn như vừa bị người ta bắt nạt ức hiếp qua đâu.
“Ai nói không phải chứ, nhưng các cháu
nói xem, nếu lão ta yên ổn không cố ý đi trêu chọc người ta, người ta
sao phải lằng nhằng với một lão nát rượu? Còn nữa, càng kỳ lạ hơn là lão già này khi bị đánh đập chưa từng biết phản kháng, sau khi bị đánh xong còn ngây ngốc trốn cũng không trốn, ngày nào cũng vẫn ngẩn ra ở đó,
tiếp tục bất thình lình trêu chọc người ta, cháu nói… Aiz.. Ta xem lão
già này ấy à, tám phần là bị điên… Tóm lại, các cháu lát nữa qua chỗ lão thì vòng qua mà đi, miễn cho vô duyên vô cớ mà bị ngáng chân té ngã…”
Bà thím nói lải nhải một hồi còn muốn nói nữa, Tiểu Ngư vội vàng vâng vâng dạ dạ, sau đó nói xạo vài câu chuyển
đề tài, lại lần nữa cáo từ.
Trực giác của nàng cho nàng biết, lão già này chắc chắn không phải người thường, nói không chừng chính là loại dị nhân trên giang hồ, có điều, cái gọi là giang hồ nhiều thị phi, một nhà bọn họ đã phải chịu đủ liên lụy từ ân oán giang hồ, lão già này nếu bị
đánh vài hồi còn không có chuyện gì, nàng cũng không cần phải xen vào
chuyện người khác, rời xa xa khỏi đó là được.