Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cho dù chuyện của Ninh Nhược Phần không phải lỗi của Diệp Đình, nhưng cũng do thằng bé mà ra. Viên gia vẫn nợ Ninh gia.

Mà Tiểu Nặc, có thể gỡ bỏ khúc mắc này trong lòng Ninh Tiệp thì đúng là công thân của Viên gia rồi.

Ỷ vào thế lực của Viên gia, có rất nhiều chuyện cho dù bọn họ không cần làm. Nhưng đã làm người thì cũng nên làm những việc không thẹn với lòng.

Thà để mọi người trên thế giới nợ ta chứ không muốn ta nợ thế giới. Viên lão gia cho dù không cao thượng như vậy nhưng quả thật ông không thích nợ người khác cái gì.

Mà Ninh Tiệp vẫn yên lặng nhìn Viên Diệp Đình và Hứa Mễ Nặc đứng cách đó không xa khiến mọi người không đoán cậu đang suy nghĩ gì.

Mà bên kia, không khí vui vẻ của Hứa Mễ Nặc và Viên Diệp Đình đã kết thúc. Bây giờ là lúc Viên Diệp Đình giáo huấn vợ.

Anh thật sự bị cô ngốc Hứa Mễ Nặc này làm cho tức chết.

“Chậm một chút, nhẹ một chút thôi! Không cần dùng sức như vậy!” Viên Diệp Đình cảm thấy dạy cô thả diều còn khó hơn là đàm phán với một khách hàng khó tính, lằng nhằng nhất.

“Tôi biết, tôi không dùng sức mà!” Hứa Mễ Nặc bất mãn chu miệng, anh cứ lèm bèm như vậy khiến cô cảm thấy bối rối.

“Sang trái một chút, một chút nữa! Quá rồi!” Viên Diệp Đình thật sự hết ý kiến. Bình thường người này cũng đâu ngu như vậy. Sao lại nói không nghe thế này?

Trong lòng Hứa Mễ Nặc có trăm ngàn câu chửi muốn gào thét vào mặt Viên Diệp Đình. Không phải cô không thấy nhưng mà...

Điều này cũng không phải là lỗi của cô, ai bảo Viên Diệp Đình không dạy tử tế chứ?

Phải rồi, dù sao từ đầu đến cuối cũng chẳng liên quan gì tới cô.

Vẻ mặt không tiếp thu của Hứa Mễ Nặc khiến Viên Diệp Đình rất tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.

Người phụ này, đúng là lòng tốt bị coi thường.

Viên Diệp Đình tức giận trợn mắt nhìn cô gái thiếu não này. Sau đó nhìn con diều vẫn tiếp tục nghiên trái nghiêng phải, vẻ mặt Hứa Mễ Nặc vẫn không phục. Anh thở phì phò một cái rồi đi.

Hứa Mễ Nặc cũng mặc kệ, đi thì đi, tự cô chơi cũng vui, không thèm để ý đến việc Hứa Mễ Nặc đi mất.

Viên lão gia mơ hồ, vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Hai người vừa rồi chơi rất vui vẻ mà.

Nhưng bây giờ là sao thế này? Sao đột nhiên lại không vui chứ? Nhìn Hứa Mễ Nặc không có Viên Diệp Đình bên cạnh khiến một con diều khác lại họng. Viên lão gia cũng không có tâm trạng tiếp tục quan sát nữa.

Ông sợ nếu tiếp tục nhìn sẽ không nhịn được mà mở miệng.

Đến lúc đó thể nào con bé cũng trở mặt.

Vì vậy, ông chỉ dặn dò quản gia, lại đi lấy thêm diều để cho cô chơi, còn ông thì tự đi tìm thú vui của mình.

Hứa Mễ Nặc không biết trong lòng mọi người, chỉ số thông minh của cô đã thành số âm. Vô tình cô quay đầu lại thì thấy chẳng còn ai nữa. Chỉ có cậu thiếu niên xinh đẹp mắc chứng tự bế vẫn đứng im tại chỗ chờ cô. Đột nhiên Hứa Mễ Nặc cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt.

Bỏ con diều trong tay xuống, chạy lên xoa đầu Ninh Tiệp, mắt long lanh nói: “Ninh thiếu gia, vẫn là cậu tốt nhất, không chê tôi mà ở bên cạnh tôi. Cái tên Viên Diệp Đình kia thật xấu xa, không phải là biết thả diều thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Hừ, vẫn là cậu tốt nhất! Nào, lại đây chúng ta chơi với nhau!”

Có trời mới biết, Ninh Tiệp cực kỳ muốn nói không phải là cậu không muốn đi. Chẳng qua cậu chỉ chậm một bước mà thôi. Như vậy mà đã bị bắt lại rồi.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy khổ sở của Hứa Mễ Nặc, thôi chơi cùng thì chơi. Dù sao cậu cũng không có việc gì.

Vì vậy, trong vườn hoa lại xuất hiện hình ảnh như lúc ban đầu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.