Sắc mặt Sở Ngự Tây càng trở nên khó coi, anh lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, tôi đã sử dụng qua cái giày rách đó, anh bằng lòng nhặt lại thì tuỳ anh."

"Đồng Đồng trong sạch." Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt mở miệng, sau khi nhìn thấy ý nghĩ đau đớn của Sở Ngự Tây, anh mỉm cười nói: "Nếu không phải cô ấy đột nhiên biến mất năm năm, tôi cũng sẽ không tìm lâu như vậy, ai ngờ cô ấy còn yêu tôi như thế, còn vì tôi mà sinh ra một đứa bé đáng yêu."

Nắm tay Sở Ngự Tây chậm rãi siết chặt, hiện tại chỉ muốn trở về biệt thự, mang người phụ nữ kia bóp chết.

"Tôi đã lường trước nếu như anh kiêu ngạo, nhất định sẽ không đụng vào người phụ nữ tôi đã đụng qua, cho nên không biết khi nào, anh mới có thể mang Đồng Đồng và Niệm Niệm trả lại?" Nhiễm Đông Khải dù bận nhưng vẫn ung dung hút thuốc, tao nhã bắn ra tro thuốc lá, dường như đối với hành động của Sở Ngự Tây rõ như lòng bàn tay.

Sở Ngự Tây kiềm nén muốn xông lên cho Nhiễm Đông Khải một quyền **, anh lạnh lùng nói: "Muốn mẹ con họ bình an, phải biết nên làm như thế nào!"

Nhiễm Đông Khải cười, anh dập điếu thuốc, hai tay bắt chéo, dựa lưng vào ghế: "Ý của anh là, muốn bắt mẹ con Đồng Đồng uy hiếp tôi, làm cho tôi tiếp tục lừa dối em gái bảo bối của anh? Anh không cảm thấy thế này có chút ích kỷ, hơn nữa còn quá hèn hạ sao?"

Sở Ngự Tây hừ lạnh một tiếng nói: "Đợi qua ngày mai, ngày kia tôi sẽ tự thả người, nếu như không, tôi không ngại làm tiểu nhân hèn hạ, thậm chí..." Con ngươi Sở Ngự Tây lạnh xuống: "Anh có thể thử nhìn một chút xem, tôi có dám làm cho hai người họ vĩnh viễn biến mất trước mặt anh hay không."

Nụ cười trên khuôn mặt Nhiễm Đông Khải cứng lại, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào nhau, dường như đang suy nghĩ về lời nói của Sở Ngự Tây, chỉ có anh mới biết, cái uy hiếp này không đáng tin cậy bao nhiêu, nhưng hiện tại phải thu lưới sao? Thời cơ còn chưa đến, hơn nữa anh cũng tin chắc, Sở Ngự Tây sẽ không làm hại đến mẹ con các cô, cùng lắm là giấu ở nơi nào đó, nếu như lúc này anh không tỏ ra yếu thế, sẽ làm Sở Ngự Tây hoài nghi.

"Được." Nhiễm Đông Khải đứng dậy, nhàn nhạt nhìn Sở Ngự Tây nói: "Chuyện này tôi quả thật đuối lý, ngày mai tôi sẽ đến chúc mừng sinh nhật của bác trai, tạm thời sẽ không công khai huỷ bỏ hôn ước."

Mãi đến khi Nhiễm Đông Khải đi thật lâu, Sở Ngự Tây còn ngồi ở chỗ đó, lúc này tiếng đàn đột nhiên vang lên bài , Sở Ngự Tây ngẩng đầu lên, thấy quản lý đứng bên cạnh Piano, đang nhìn chằm chằm vào cô gái đánh đàn.

Anh đứng lên, đi đến bên cạnh Piano, lạnh lùng nói: "Là ai cho đàn?"

Quản lý bị hù doạ vội vàng nói: "Sở tổng, là tôi, trước kia mỗi lần ngài đến..."

Trước kia mỗi lần đến? Ngay cả bọn họ cũng nhớ, anh buồn cười cỡ nào, anh vì cô mà mua quán cà phê này, chỉ mong có thể nghe cô đàn tiếp bài hát kia, bây giờ nhìn lại, thật là ngu xuẩn! (Tại sao khúc đầu là nhà hàng Tây, bây giờ thành quán cà phê...?????)

"Đừng đàn nữa!" Sau khi Sở Ngự Tây tức giận vứt lại một câu, thì đi xuống lầu.

trên xe, nước mắt trên mặt Sở Vân Hề vẫn chưa khô, nhìn thấy anh lên xe, khuôn mặt trắch bệch của cô hiện ra mấy phần thê lương, tiếp tục cúi đầu.

"Sở Vân Hề, đừng không có tiền đồ như vậy, mau lau khô nước mắt cho anh!" Sở Ngự Tây kéo cô qua, lấy tay tuỳ tiện lau nước mắt trên mặt cô, nhưng trên tay lại lốp bốp nhận thêm vài giọt nước mắt.

"Anh, em biết từ nhỏ đến lớn anh đều không thích em, anh cũng không hy vọng em ở cùng một chỗ với Nhiễm Đông Khải, nhưng đây là chuyện của hai chúng em, anh có thể đừng can thiệp được không?" Sở Vân Hề ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nước mắt.

Sở Ngự Tây tức đến xanh mặt, anh gỡ bỏ nút ở cổ áo, gầm nhẹ nói: "Em xuống xe cho tôi!"

Sở Vân Hề bị dáng vẻ tức giận của anh hù doạ, cô lui về cửa xe, thấp giọng nói: "Anh, thật xin lỗi."