Niệm Niệm trong lúc ngủ mơ, vẫn mang theo vài phần bất an như cũ, vô thức dựa sát về phía cô, tay nhỏ nhắn nắm vạt áo của cô, cả thân thể đều ghé qua.

Ban đêm như vậy, làm cô nhớ đến đêm mưa năm năm trước, cả người cô ướt đẫm, bị anh ôm chặt vào ngực: "Đồng Đồng, tang sự của bác trai anh thay em sắp xếp."

cô nắm lấy vạt áo anh, đã hoàn toàn không còn sức lực, bị anh ôm vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể anh xua đuổi cái lạnh như băng trên người cô, nhưng mà sâu trong nội tâm đau đớn làm thế nào cũng không trở lại bình thường được, khi cô đội mưa chạy đến bệnh viện, thì thấy phòng cấp cứu đẩy cha ra, ông mang bọc dưỡng khí, lúc nhìn thấy cô, trong ánh mắt dâng lên nỗi buồn mãnh liệt, nắm lấy tay cô, khó khăn nói ra mấy câu, giây phút ông cận kề cái chết, việc duy nhất không bỏ được vẫn là cổ mộ đó.

Nghe được tin cấp cứu thất bại, lòng cô trong nháy mắt lạnh buốt, bên ngoài trời mưa to, cô chạy đến nhà xác, lại bị nhân viên làm việc ngăn lại, cô đứng trong mưa to, mặc cho mưa phẩy vào thân thể mình, nhưng không cách nào giảm bớt đau đớn của cô.

cô không biết tại sao Sở Ngự Tây đột nhiên xuất hiện, một khắc anh ôm lấy cô kia, tất cả ý chí của cô đều tan rả, cho dù qua năm năm, nhớ đến đêm đó anh dịu dàng che chở, trong lòng cô cũng sẽ đau xót muốn rơi nước mắt.

cô giữ lại cá nhỏ tự đan cho anh, cô đặt con tên là Niệm Niệm, mỗi lần cô nhìn thấy anh, trái tim đều không tự chủ được ầm ầm nhảy loạn.

Nhưng mà, chuyện kia phải làm thế nào đây? Thương Đồng nằm xuống, mang Niệm Niệm kéo vào ngực, một chỗ hở trong ngực vì thế mà được cô bé lấp đầy, đây là quà tặng trời cao ban cho cô, cô bằng lòng dùng tất cả để đổi lấy vui vẻ và khỏe mạnh cho con.

Nghĩ đến đây, lòng cô cũng từ từ bình tĩnh lại, thậm chí có cảm giác may mắn, bị anh nhốt ở chỗ này, không cần cùng Nhiễm Đông Khải đi diễn một vở kịch không giải thích được kia, cô giống như là một con ốc sên, lẩn trốn bên trong vỏ cứng.

-------Vũ Quy Lai---------

Khách sạn, Nhiễm Đông Khải vừa muốn đưa ly rượu đỏ đến miệng, người phụ nữ bên cạnh mang một túi hồ sơ phong kín ném đến trước mặt anh: "Cái này cho anh."

Nhiễm Đông Khải để ly rượu xuống, xé cái miệng phong kín của túi hồ sơ ra, thấy bên trong là báo cáo kiểm tra đo lường, ánh mắt dừng ở hàng cuối cùng, con ngươi anh hơi tối lại, quan hệ cha con cao đến 99. 9999994%, đứa bé quả nhiên là của Sở Ngự Tây.

"Khải, thế nào?" Mặt mày người phụ nữ lay động theo chiều gió, lúc lướt qua tờ báo cáo kia, Nhiễm Đông Khải đã mang báo cáo xếp lại, đặt vào bên trong túi công văn, nâng ly rượu lên lần nữa, con ngươi hơi mơ hồ.

"Khải!" Người phụ nữ cướp lấy ly rượu trong tay anh, sau khi thành công thu hút sự chú ý của anh, mới mang chất lỏng trong ly rượu chậm rãi đổ vào lồng ngực mình.

Mày Nhiễm Đông Khải hơi nhíu lại, nhẹ giọng nói: "Em thật phí của trời."

Người phụ nữ yêu kiều cười một tiếng, nắm lấy tay anh chấm vào rượu đỏ ở ngực cô ta rồi đưa vào trong miệng cô ta, từ từ ngậm mút ngón tay thon dài của anh, đôi mắt quyến rũ như tơ: "Khải, rượu đỏ có thể uống như vậy."

Con ngươi Nhiễm Đông Khải hơi tối lại, trên môi mang theo nụ cười nhạt, một tay khác giơ lên một chuổi chìa khoá: "Khả Hân, đây là của em."

Lận Khả Hân liếc mắt một cái, nhưng không nhận lấy, nhân thể cô nằm sấp ở trên người Nhiễm Đông Khải, mùi rượu từ mũi phun ra, cô hôn lên cổ anh: "Muốn cảm ơn em, thì bỏ ra chút thành ý đi."

★★★★★★★★★★★★★★★★★