Sở Ngự Tây đưa tay, đón lấy Niệm Niệm từ trong ngực vệ sĩ, thân thể cô bé ấm áp mềm mại dán vào trước ngực anh, trong mắt anh thoáng qua chút u ám, giọng lạnh xuống: "Thương Đồng, tôi đã cho em cơ hội, tiếc là kiên nhẫn của tôi có hạn."

nói xong, Sở Ngự Tây liền ôm Niệm Niệm bước ra cửa.

Thương Đồng ôm bụng, đuổi đến cửa: "Sở Ngự Tây, tôi xin anh đừng hù doạ con bé..."

Nước mắt của cô đã mờ nhạt tầm mắt, cô dùng sức chạy về phía trước, lại bị vệ sĩ tách ra, cô lôi kéo cản đường vệ sĩ, nhưng không cách nào lay động bọn họ, chỉ có thể hướng về phía thang máy gần khép lại kêu to: "Sở Ngự Tây, để con bé xuống..."

Niệm Niệm bị lắc lư như vậy, mắt cũng mở lim dim, thấy mẹ mình chật vật đứng cách đó không xa nước mắt rơi như mưa, không yên lòng vùng dậy, giọng nũng nịu gọi: "Mẹ...mẹ..."

Tiếng khóc của cô bé làm ruột gan cô đứt từng khúc, cô không dám tưởng tượng Sở Ngự Tây sẽ đối xử với Niệm Niệm ra sao, cô quyết không để anh làm hại đến Niệm Niệm!

"Niệm Niệm..." Mắt thấy thang máy khép lại, Thương Đồng quay đầu, đi về phía lối an toàn, tầng mười tám, tim của cô so với đánh trống còn đập nhanh hơn, một đường chạy xuống, ra khỏi khách sạn, liền thấy đèn xe chói hai mắt từ trước mặt cô vụt qua, cô theo bản năng che mắt lại, khi dời tay đi, đã thấy bảng số xe quen thuộc lẫn vào trong dòng xe cộ.

cô không kịp để ý nhiều, liều mạng đuổi theo.

trên xe, Uông Trạch nắm vô-lăng, từ trong kính nhìn thấy Thương Đồng phía sau gần như điên cuồng, lại nhìn vẻ mặt mù mờ giống như mưa to gió lớn của Sở Ngự Tây, bất an mở miệng nói: "Sở tổng, Thương tiểu thư ở phía sau."

Niệm Niệm quay đầu lại nhìn, thân thể cô bé không yên giãy dụa, nước mắt lốp bốp rơi vào trên tay Sở Ngự Tây: "Mẹ...Mẹ..."

Làm cho lòng người thật phiền muộn.

Uông Trạch cảm thấy không vui, Sở Ngự Tây từ trong kính có thể thấy rõ ràng phía sau Thương Đồng đang sãi bước chạy, bóng dáng yếu ớt chạy xuyên qua giữa dòng xe cộ, có mấy lần bị ép phải dừng lại, xe vượt qua, nhìn vô cùng nguy hiểm.

"Qua bên lề." Sau khi xe chạy ra khỏi hai dặm, Sở Ngự Tây mới lạnh lùng nói.

"Đừng khóc." Sở Ngự Tây chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con, anh vừa mở miệng, liền hù doạ Niệm Niệm khóc lợi hại hơn.

Lúc Thương Đồng nắm được cửa xe, đã thở hổn hển không nói được gì, trên trán cô đều là mồ hôi, trên mặt đều là nước mắt ngang dọc, nhìn xuống, thậm chí ngay cả giày cũng không mang.

Sở Ngự Tây liếc mắt nhìn Uông Trạch, lướt một chút cửa sau xe, Uông Trạch hiểu ý mở cửa xe ra, nhẹ giọng nói: "Thương tiểu thư, mời lên xe."

Thương Đồng không có lựa chọn nào khác, cô lau nước mắt, vừa mới lên xe, khóa xe đã hạ xuống, Niệm Niệm từ phía trước vươn tay về phía cô bò qua: "Mẹ..."

Thương Đồng ôm lấy cô bé, mặt vùi trong tóc Niệm Niệm, giọng nức nở nói: "Niệm Niệm đừng sợ, không sao, chú đùa con chơi thôi."

Xe khởi động lần nữa, Niệm Niệm không hiểu thay cô lau nước mắt, vùi trong ngực cô, cái miệng nhỏ nhắn móp méo, khẽ giọng nói: "Mẹ, con sợ."

Lòng Thương Đồng đau xót, nhẹ nhàng hôn cô bé, dịu dàng nói: "Niệm Niệm đừng sợ, mẹ ở đây." cô ôm chặt như vậy, mới cảm thấy an lòng, trong mắt rõ ràng còn ngấn nước mắt, môi lại mang theo dịu dàng mỉm cười, từng cái hôn dừng ở trán Niệm Niệm, hai má cùng trên tay nhỏ bé, bộ dạng tỉ mỉ che chở vỗ về, Niệm Niệm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tay nhỏ bé ôm cổ Thương Đồng thật chặt, dán sát vào ngực của cô.

trên xe không hề có người nói chuyện, chờ xe dừng lại, Thương Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng không kềm được hồi hộp.

**************************